Một hồi lâu sau, Phó Nghệ Giai bước ra khỏi phòng làm việc, tay cởi bỏ găng tay cao su.
“Anh, lại đây!” Nghệ Giai chỉ vào hắn, ra hiệu cho hắn vào phòng làm việc của mình.
Phong Thừa Trạch lúc này đứng dậy, tay vô thức đút túi quần bước vào phòng làm việc của Nghệ Giai.
Mạc Lâm Thành thấy vậy cũng đứng dậy, đi theo hắn vào phòng.
“Anh vào đây làm gì?” Nhìn thấy anh ta bước vào, Nghệ Giai lên tiếng hỏi.
Mạc Lâm Thành rất ung dung nhìn một lượt phòng làm việc của Nghệ Giai, âm thầm đánh giá tổng thể căn phòng.
Phòng làm việc của Nghệ Giai được thiết kế theo phong cách trẻ trung, đơn giản mà hiện đại, nhìn tổng thể rất phù hợp với phong cách của cô.
“Tôi đi theo lão đại vào đây.” Mạc Lâm Thành thản nhiên trả lời.
Nói thì nói vậy, chứ mục đích chính của anh ta vào đây là để nhìn thấy cô lâu hơn chút.
Phó Nghệ Giai cau mày, tên này có phải bị mù không mà không nhìn thấy ngoài cửa ghi rõ không phận sự miễn vào.
“Anh, ra ngoài cửa nhìn xem trên cửa viết gì.” Nghệ Giai vừa nói vừa ngồi vào ghế làm việc của mình.
Mạc Lâm Thành cười nhẹ.
Cô gái này có vẻ rất thích bắt bẻ anh ta.
“Được rồi, có gì hai người tí nữa nói với nhau, bây giờ nên nói về tình hình của vợ tôi trước.” Phong Thừa Trạch lên tiếng.
Nếu còn để hai người này đấu khẩu với nhau thì không biết đến bao giờ hắn mới được nghe về tình hình của Giản Tích Nhu.
Phó Nghệ Giai cũng không thèm đôi co với anh ta nữa, nghiêm túc nhìn Phong Thừa Trạch.
“Theo như kết quả kiểm tra thì… cô ấy không có thai đâu.”
Câu nói của Phó Nghệ Giai khiến hắn như sét đánh ngang tai, ngây ngốc ngồi đấy.
Hắn ngày đêm cày cuốc như thế mà vẫn chưa có, chẳng nhẽ là hắn “yếu” thật sao?
“Anh tin thật sao?” Phó Nghệ Giai phì cười.
Tên này trên thương trường thông minh nhạy bén thế mà cứ mấy chuyện liên quan đến Tích Nhu là y như rằng như tên ngố.
“Nãy giờ cô đùa?” Phong Thừa Trạch nhăn mặt, lộ rõ vẻ không vui.
Phó Nghệ Giai thấy vậy lại càng cười lớn.
Cô luôn muốn thử tên này, hôm nay có cơ hội đúng là tên này thật lòng với Tích Nhu thật.
“Giản Tích Nhu, cô ấy có thai rồi.” Lúc này Phó Nghệ Giai mới nói thật với hắn.
Phong Thừa Trạch nghe xong đơ người, như không tin vào sự thật.
Giản Tích Nhu nhìn thấy biểu cảm của hắn thì phì cười, lấy tay vỗ vỗ lưng hắn.
Không cần nói cô cũng biết tên này đang nghĩ tới những ngày tháng ăn chay sau này.
“Thai nhi mới được 5 tuần tuổi thôi, anh và Tích Nhu phải kiêng chuyện thân mật tầm 2 tháng nữa.” Phó Nghệ Giai nghiêm túc nói.
Phó Nghệ Giai đương nhiên biết tên này dục vọng cao tới cỡ nào qua lời kể của Giản Tích Nhu, vài lần mà đã trúng số độc đắc.
Sinh lý, coi bộ cũng khoẻ thật.
“Phải kiêng 2 tháng thật sao?” Hắn như không tin vào tai mình hỏi lại.
Bảo hắn nhịn 2 tháng thì sao mà hắn chịu nổi đây trời!
Nhưng mà không sao, vì con vì vợ hắn sẽ làm được.
Hơn nữa, đâu phải chỉ có một cách đó mới có thể giải toả dục vọng cơ chứ.
Một loạt suy nghĩ xấu xa hiện lên trong đầu hắn, Giản Tích Nhu ngồi bên cạnh không rét mà run.
“Về nhà anh căn dặn nhà bếp nấu đồ thanh đạm cho cô ấy, ngoài ra tập trung bổ sung dinh dưỡng cho thai nhi hợp lí nếu không sẽ dẫn tới tình trạng tiểu đường thai kì.” Vừa nói Phó Nghệ Giai vừa kê chút thuốc bổ cho Giản Tích Nhu.
“Thật sự phải nhịn 2 tháng sao?”
“Anh im mồm đi, còn hỏi nữa sau tôi không kiểm tra cho Tích Nhu nữa.” Phó Nghệ Giai đe doạ, ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
Tên này càm ràm nhiều thật, y như tên Mạc Lâm Thành kia.
……
Về đến nhà, Phong Thừa Trạch nhất quyết không cho cô động vào bất cứ thứ gì kể cả lên cầu thang.
“Anh… đây là cái gì vậy?” Giản Tích Nhu bóp trán nhìn đám người trước mặt.
Hắn cho cả đống người về nhà thế này, không phải là định lắp thang máy luôn đó chứ?
“Anh đọc trên mạng, mẹ bầu đi cầu thang nguy hiểm lắm, nhỡ trượt chân là xảy thai nên là lắp thang máy luôn cho an toàn.” Phong Thừa Trạch quả quyết nói.
Giản Tích Nhu nghe xong suýt thì té ngửa.
Mỗi chuyện như vậy mà hắn đòi lắp thang máy, đúng là thừa tiền.
“Không nhất thiết phải lắp đâu, em vận động nhiều một chút cũng tốt cho thai nhi mà.” Giản Tích Nhu vẫn cố gắng khuyên nhủ hắn.
Dù sao, lắp một cái thang máy cũng tốn không ít tiền.
“Đây không phải chủ ý của anh, là chủ ý của ông ngoại em đó.” Hắn vừa nói vừa nhìn cô với ánh mắt cưng chiều.
Giản Tích Nhu lúc này bó tay thật.
Hắn nói với ông ngoại cô, há chẳng phải cô còn bị quản lý chặt chẽ hơn sao?
Nhắc tào tháo, tào tháo liền tới luôn.
“Cháu gái ngoan, mau cho ông gặp chắt nào.” Ông Mạch tung tăng chạy tới bên cạnh cô như một đứa trẻ.
Tính cách này của ông ngoại, đúng là mãi không thể thay đổi được.
Thật chẳng thể tin nổi đây là dáng vẻ của một người đứng đầu quân đội!