Clara khẽ nghiêng đầu suy nghĩ điều gì đó rồi lắc đầu nói với Phương Thần:
"Không cần cho cô ta biến mất đâu, dù sao cô ta cũng không làm gì được tôi tôi muốn chơi đùa với cô ta một thời gian."
Phương Thần khẽ nhếch môi mỉm cười, gật gật đầu:"Được thôi! Em muốn làm gì cũng được miễn sao là em vui vẻ là được rồi."
Đến tối, Clara đi dạo một mình khắp thành phố cô nhìn thấy những hồn ma khác chỗ nào cũng có hồn ma xuất hiện.
"Bịch!" Clara không cẩn thận đụng phải một người đàn ông có thân hình rắn chắc rồi ngã xuống, người đàn ông ấy cúi người xuống đưa tay trước mặt cô:
"Xin lỗi! Cô không sao chứ?"
Clara đứng dậy, phủi phủi mông rồi xoa xoa mông của mình người đàn ông ấy rút tay lại nhìn thấy hành động này của cô anh hơi bất ngờ một cô gái lại phủi rồi xoa mông của mình trước mặt người khác còn là đàn ông, con trai nữa chứ? Anh bật cười cất giọng đều đều:
"Cô không sao chứ? Có đau chỗ nào không?"
Clara định ngước mặt khó chịu trả lời anh thì giật mình, trợn mắt lấy tay chỉ vào mình hỏi anh:
"Anh có thể nhìn thấy tôi sao? Còn chạm vào tôi được nữa? Anh là ma hay sao?"
Âu Dương Dật Huân hơi nhíu mày, không hiểu cô đang nói gì:
"Cô đứng trước mặt tôi như vậy làm sao tôi không thể thấy cô được? Mà cô nói cái gì ma là sao? Tôi là người đâu phải ma? Chẳng lẽ cô không phải là người à?"
Clara gật gật đầu:"Đúng thế! Tôi là ma thật sự không ngờ anh lại có thể nhìn thấy tôi."
Khóe môi của Âu Dương Dật Huân giật giật, sắc mặt dần thay đổi, Clara thầm đánh giá vẻ ngoài của anh, gương mặt góc cạnh, môi mỏng, mắt hai mí làn da mật ong thật sự rất thanh tú, điển trai.
Âu Dương Dật Huân không tin liền hỏi lại một lần nữa:
"Cô thật sự là ma sao? Cô không giỡn đó chứ?"
Clara gật đầu rồi đưa mắt ý muốn anh nhìn xung quanh:"Anh hãy nhìn xung quanh thử đi xem mọi người đang nhìn anh với ánh mắt như thế nào?"
Âu Dương Dật Huân nhìn tất cả mọi người xung quanh, mọi người đang nhìn anh với ánh mắt kì lạ, khó hiểu, anh nhanh chóng bỏ đi Clara đi theo anh ánh mắt rất hứng thú, nói chuyện luyên thuyên:
"Thật sự không ngờ anh có thể nhìn thấy tôi đó ngoại trừ Phương Thần và Việt Trạch ra tôi tưởng sẽ không còn người nào có thể nhìn thấy tôi nữa chứ?"
Vừa nghe cô nhắc đến cái tên Phương Thần, Âu Dương Dật Huân dừng bước chân lại nhìn cô muốn nói gì đó nhưng sợ mọi người nhầm anh thành tên điên anh liền kéo tay cô vào trong chiếc xe Bugatti màu đen của mình rồi nhanh chóng hỏi cô:
"Cô mới vừa nói đến cái tên Phương Thần? Ý của cô chính là Phương Thần của tập đoàn Phương thị sao?"
Clara gật gật đầu:"Đúng vậy! Anh biết Phương Thần sao?"
Âu Dương Dật Huân gật đầu nhìn cô:"Tất nhiên là biết chứ trong cái thành phố cái đất nước này ai mà chẳng biết anh ta."
Clara khẽ gật gù, anh nói đúng cô tiếp tục thắc mắc hỏi anh:
"Đúng rồi anh tên là gì? Anh biết tôi là ma mà không giật mình cũng không sợ hay sao?"
Âu Dương Dật Huân nhìn cô, giọng nói trầm trầm:"Tôi tên Âu Dương Dật Huân sở dĩ tôi không bất ngờ, giật mình hay sợ hãi khi biết cô là ma vì tôi có khả năng nhìn thấy ma từ nhỏ rồi nhưng mà khi tôi gặp cô tôi lại không thể nào nhận ra cô là ma được."
"Chắc là do tôi chưa hoàn toàn chết đi đó nhưng mà không ngờ là anh có khả năng nhìn thấy ma từ nhỏ không giống như Phương Thần chỉ có thể nhìn thấy tôi thôi còn những hồn ma khác anh ta không hề nhìn thấy."
Âu Dương Dật Huân cau mày, nghi hoặc hỏi lại cô:
"Cô nói mình chưa chết sao? Ý của cô là cô chỉ là đang hôn mê sâu thôi?"
Clara gật đầu:"Anh nói đúng đó tôi chỉ là đang hôn mê sâu thôi có người hãm hại tôi khiến tôi thành ra như vậy tôi đang điều tra hung thủ là ai? À đúng rồi sẵn đây tôi cũng giới thiệu với anh tôi tên là Hạ Nguyệt Vân tôi còn có tên khác là Clara anh muốn gọi sao cũng được."
"Clara! Clara? Cô chính là công chúa của L.E Clara Stephen?" Âu Dương Dật Huân lẩm bẩm tên cô rồi nhướng mày ngạc nhiên nhìn.
"Anh biết tôi sao? Khoan đã! Anh tên là Âu Dương Dật Huân không lẽ anh chính là chủ tịch của tập đoàn Âu Dương thị?"
Anh gật đầu thừa nhận, Clara sờ sờ cằm mình, khẽ cau môi:
"Ông trời quá ưu ái cho mình rồi bây giờ mình đã gặp hết những người đàn ông độc thân toàn kim cương trên thế giới này rồi những người mà các cô gái trên thế gian này đều muốn có được, ước ao, mơ tưởng đến."
Âu Dương Dật Huân phì cười trước những lời nói này của cô:
"Cô nói những cô gái đều muốn có được, ước ao, mơ tưởng tới vậy cô có ước ao, muốn có được không?"
Clara bĩu môi, lắc đầu:"Tất nhiên là không rồi! Làm con dâu hào môn không dễ đâu không như những gì bọn họ tưởng tượng tôi là người từ nhỏ sống trong hoàng gia, trong quyền quý tôi hiểu những chuyện này bọn họ luôn tranh giành, đấu đá nhau để đạt được lợi ích của mình."
"Cô nói đúng rồi đó." Âu Dương Dật Huân lắng nghe cô nói rồi khẽ gật gật đầu.
"Trời cũng đã tối rồi tôi phải quay về đây có duyên chúng ta sẽ gặp lại." Clara vẫy vẫy tay chào tạm biệt anh rồi biến mất.
Âu Dương Dật Huân nhìn ghế lái phụ chỗ mà cô đã ngồi anh khẽ nhếch môi mỉm cười:
"Chúng ta sẽ còn gặp lại.
Sớm thôi!"