TỔNG TÀI LẠNH LÙNG VÀ CUỘC HÔN NHÂN BẤT ĐẮC DĨ

Phục vụ đem hai chén nhỏ màu đen của Nhật chứa thức ăn, đĩa nhỏ để nước chấm và ít rau trộn lên, chia làm hai phần để xuống trước mặt anh và cô.

Hứa Mộ Nhan dùng chiếc đũa nhẹ nhàng quấy quấy nước chấm, nếm vào miệng nhỏ:

- Hải sản mỹ vị như vậy, nếu không ăn uống vui vẻ no say thì chẳng phải là có lỗi với bao tử của mình sao, coi như ngày mai toàn thân dị ứng tôi cũng chấp nhận! – Vẻ mặt cô thỏa mãn thưởng thức món ăn ngon trước mặt.

Nghe vậy, người đối diện không khỏi nở nụ cười, hơn nữa cười rất vui vẻ, cũng rất đẹp mắt...

Vì không muốn khiến bầu không khí hài hòa khó được giữa bọn họ bị lãng phí, Hứa Mộ Nhan chợt hất cằm lên ý bảo Bùi Lạp Minh nhìn OL(*) ngồi ở bàn đối diện xéo một chút với bàn bọn họ, rồi sau đó đè thấp giọng nói xuống, tựa như phát hiện bí mật nói với anh:

- Anh xem! Bây giờ tôi vừa liếc mắt qua đã nhìn ra túi xách LV của cô ta là đồ giả!

Nói xong, tầm mắt của cô lập tức chuyển sang hướng khác, tiếp tục nói:

- Anh nhìn lại người đàn ông tóc húi cua đối diện bên trái của anh xem, cà vạt của anh ta và kiểu tóc đều ‘cứng nhắc’, nhưng kiệt tác Armani (một kiểu đồng hồ) kia tốn một khoản rất lớn đấy!

Cuối cùng, Hứa Mộ Nhan đem tầm mắt quay lại người anh, liếc mắt cổ tay anh nói:

- Còn chiếc đồng hồ trên cổ tay anh rất nổi tiếng, là Blu¬garyAs¬sioma năm 2009 toàn cầu chỉ phát hành 20 chiếc, đúng không? Mặc dù tôi không biết anh mua chiếc thứ mấy trong 20 chiếc, nhưng ban đầu tôi liếc mắt một cái đã nhìn ra, cái này được thiết kế nửa lỗi cũng không có, có thể nhận thấy rõ ràng mỗi thứ đều do thợ thủ công có tay nghề làm ra, xử lý từng chút linh kiện, bề ngoài càng làm người ta nhìn thấu sự chuyển động tinh xảo của các bánh đà.

Bùi Lạp Minh nghe cô nói xong một câu nói cũng không nói liền nở nụ cười.

- Cô biết không? Bộ dạng vừa rồi của cô xác thực rất giống phóng viên bát quái.

Dừng một chút, anh lại thong thả ung dung nói:

- Tóm lại, hôm nay cám ơn cô đã giúp một tay.

Rồi sau đó anh nâng cốc trà lên:

- Chúng ta lấy trà thay rượu, cạn một ly.

Động tác của anh khiến Hứa Mộ Nhan có chút giật mình, nhưng cô vẫn quang đãng nâng cốc trà lên đụng vào cốc của anh một cái.

- Nếu như anh thật sự muốn cám ơn tôi, vậy anh hãy đồng ý với tôi một chuyện đi!

Bùi Lạp Minh có chút chần chừ:

- Cái... chuyện gì?

- Cái này tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ đến, chờ tôi nghĩ ra tôi sẽ nói cho anh biết.

Anh nhíu mày:

- Chuyện này... sao giống như tình tiết trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim đại hiệp (Kim Dung đấy) vậy?

- Tôi là đang đạo văn đó. - Hứa Mộ Nhan tạm ngừng, đắc chí nói - Không ngờ cảm giác vẫn còn rất tốt...

Hứa Mộ Nhan nhìn vẻ mặt anh nghi ngờ, tiếp tục đắm chìm vào một vài mẫu chuyện ngắn trong tiểu thuyết kiếm hiệp, từ từ mở miệng nói:

- Bùi tổng yên tâm, giết người phóng hỏa, chuyện trái với lương tâm ta sẽ không bảo ngài làm.

Ngay sau đó, cô cố ý nhìn lên nhìn xuống đánh giá Bùi Lạp Minh một phen, sau không nhanh không chậm nói:

- Bởi vì anh cũng không làm được...

Đang lúc này, điện thoại di động của Bùi Lạp Minh để trên bàn vang lên, sau khi liếc mắt nhìn hiển thị trên đó, lông mày đang giản ra hơi nhíu lại:

- Tôi còn có chuyện, cô về nhà trước đi.

- Được. - Hứa Mộ Nhan cũng thấy được tên người hiện trên màn hình điện thoại của anh, hai mắt không khỏi tối xuống...

Sau khi Bùi Lạp Minh lái xe rời đi, một mình cô từng bước từng bước đi trên đường về nhà, gió đêm lành lạnh xông vào mặt, rất thoải mái.

Có người nói, cuộc sống của mỗi một người đều sẽ xuất hiện thời điểm phải rơi lệ, đến lúc đó chúng ta cũng sẽ biết rõ ràng, cuộc sống của mình sẽ không bao giờ được như trước nữa.

Mà Hứa Mộ Nhan cảm giác thời điểm kia của cô, chính là bắt đầu từ lúc gặp Bùi Lạp Minh...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui