Lâm Sanh bị hành động Mộ Lưu Yên đánh úp bất ngờ, thân mình liền cứng đơ ra.
Mộ Lưu Yên cố tình tỏ ra bộ dáng không có việc gì tiếp tục xem phim, nhìn đến Lâm Sanh nghiến răng, trả thù sao? Nói giỡn đi, nàng không có lớn mật đến nước này.
Hỗn đản a! Làm ta tâm thần không yên, mà ngươi một bên làm bộ không có gì ăn bắp rang! Lâm Sanh oán giận.
Cũng may phim bắt đầu rồi, những ánh mắt kia cũng bị hấp dẫn di chuyển về phía màn ảnh.
Lần này bộ phim là mộ câu chuyện tình yêu, nội dung là cặp đôi nam nữ vì hiểu lầm mà tách ra, sau đó lại gương vỡ lại lành như xưa.
Phải nói, phim thật sự không hay lắm, chuyện xưa cũ, tình tiết cũng cũ, chỉ có diễn viên có thể xem được đi, những thứ khác không có gì hấp dẫn, chính mình lại đi chọn bộ phim này, thật là, áp-phích quảng cáo đều là gạt người ( @[email protected] haizzz Lâm tỷ à nếu không nó đâu gọi là ‘quảng cáo’, mà phải gọi là ‘quản voi – chó – bò – dê - ngựa’ gì gì rồi, nếu gọi là quản ‘cáo’ ý là nó láo như con cáo ý…haizzzz)
Lâm Sanh thường xem phim ngoại quốc, nhưng gần đây thì không rảnh xe, cho nên sẽ theo trào lưu phim mới ra nhất, xem như là chọn đại, không ngờ lại trúng phim dỡ.
Chán nên sinh rãnh rỗi, Lâm Sanh chuyển ánh mắt sang người ngồi bên cạnh, đặt lên thân Mộ Lưu Yên.
Ánh sáng màn ảnh chiếu rọi lên mặt nàng, lúc sáng lúc tối, có khi nhíu mày, có khi nhếch miệng mỉm cười, lúc này đây Mộ Lưu Yên có vẻ tinh thuần mà trong sáng, Lâm Sanh nhịn không được mắt mê mang.
Kỳ thật, tất cả mọi người đều đến vẻ ngoài đẹp đẽ ngăn nắp bên ngoài của nàng, còn mặt trong đen tối, u ám không ai để ý đến?!
Bỗng nhiên Lâm Sanh có trong lòng có chút ghen tị nhớ đến khi Mộ yêu tinh say rượu mê mang gọi tên ‘Tần Mạt’, người này đến có vấn đề gì sao khi đó lại nhẫn tâm làm tổn thương nàng như vậy, khi đó nàng rất tốt mà?
“Đầu gỗ, đút ta”.
Đem bắp rang đưa đến trước mặt Lâm Sanh, Mộ yêu tinh gương mặt đáng thương nhìn nàng.
Lâm Sanh đang rối rắm nhìn bắp rang trước mắt này, đột nhiên hối hận lúc nãy mua nó.
Chính vì ánh mắt khát vọng của Mộ Lưu Yên, chung quy chịu thua nàng đi, “Ngươi không phải có tay sao?”.
Lời tuy nói ra miệng như vậy, nhưng tay vẫn là bóc một mảnh bắp rang đút vào miệng Mộ yêu tinh.
Mộ Lưu Yên cầm bắp, nghĩ bộ dáng không nề hà vẫn chìu chuộng nàng của Lâm Sanh, trong lòng ngọt ngào.
Mấy ngày nay, nàng vẫn đang không có biện pháp với Lâm Sanh, hôm nay cuối cùng cũng tìm được chiêu thức uy hiếp nàng, trong lòng đắc ý đến không cần nói ra.
Ở cùng với Lâm Sanh một chỗ, Mộ Lưu Yên phát hiện ra nàng có rất nhiều điểm thú vị, chỉ cần bám lấy bên cạnh Lâm Sanh đều cảm thấy thỏa mãn.
Giống như tình cảnh của mối tình đầu, chẳng phải khi đó cùng Tần Mạt cũng đã trải qua như vậy sao?
Cái tên Tần Mạt này, giống như Lâm Sanh dần dần tiến vào cuộc sống của nàng, dường như còn rất mơ hồ.
Giờ đây khi nghĩ đến hai chữ này, lại không như trước kia đau đớn nội tâm.
Tuy rằng vẫn có khổ sở, có đau, nhưng sẽ không đau giống như bình thường muốn lập tức chết đi nữa.
Tần Mạt, theo thời gian trôi đi, nhất định trí nhớ rồi cũng sẽ bị cuộc sống vúi lấp trong hàng ngàn thứ khác.
.Lâm Sanh tuy rằng không lãng mạn, không tư tưởng, nhưng là, ở bên người nàng lại rất yên tâm, cảm giác rất an toàn, mà thứ này chính là điều mình cần.
Xem xong bộ phim đã sắp 9 giờ, đối với người có cuộc sống về đêm như Mộ Lưu Yên, thật sự không tính là trễn, mà hiển nhiên Lâm Sanh cũng không dự định về nhà, nói gì đi nữa thì cũng đang yêu nhau, không đi dạo phố thì làm sao gọi là tình yêu?!
“Đầu gỗ, kế tiếp chúng ta đi đâu đây?”.
Mộ Lưu Yên kéo tay Lâm Sanh, cười tủm tỉm hỏi.
Lâm Sanh quay đầu nhìn Mộ yêu tinh, suy tư một chút, “Ta mang ngươi đi ăn một món! Tuyệt đối là người ăn một lần sẽ nhớ mãi, hắc hắc”.
Không biết là đang nghĩ đến thứ tốt gì, Lâm Sanh cười gian trá, “Ngươi nhất định cũng sẽ thích”.
Mộ Lưu Yên đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, Lâm Sanh tươi cười như thế nào lại làm cho càng có cảm giác nàng sắp bị bán đi?!
“Đi, chúng ta liền đi bộ đến chỗ đó, dù sao cũng không xa”.
Đối với khu vực này có thể nói Lâm Sanh khá quen thuộc, nàng thường xuyên đến rạp chiếu phim này xem phim, dần dần rồi cũng quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, nơi nào để chơi đùa, nàng đều biết đến.
“Hảo”.
Không biết vì cái gì, đối với lời nói của Lâm Sanh thì Mộ Lưu Yên luôn vô điều kiện nghe theo, nếu là trước đây thì chuyện này là không thể nào.
Mộ tổng tài nói một không hai, đối với tình nhân của nàng cũng đều là như thế.
Không nghĩ tới đến khi gặp Lâm Sanh, thì hết thảy đều phản tác dụng.
Có lẽ vì lâu lắm không có bị người đối đãi như vậy, Mộ Lưu Yên cũng không ghét, ngược lại luôn luôn thuận theo, có cảm giác cưng chiều.
Nơi Lâm Sanh mang Mộ Lưu Yên đến là một cái phố ăn vặt, ở bên cạnh đại học A, cho nên có rất nhiều sinh viên đều ghé đến nơi này, đương nhiên, bởi vì nơi này đồ ăn vặt độc đáo, giá cả cũng ổn, nên cũng có rất nhiều thành phần tri thức ngẫu nhiên cũng sẽ tới đây nếm thử, vài lần.
“Thế nào, từng tới nơi này chưa?”.
Lâm Sanh nhìn mặt Mộ Lưu Yên, một bộ dáng tò mò, “Hôm nay ta mang ngươi đến nơi biến nó thành địa điểm ăn vặt riêng của chúng ta, đương nhiên, trước tiên đến nơi bán đồ ăn vặt ngon nhất, nếu không lúc sau bảo đảm ăn không vô nỗi”.
Lâm Sanh nắm tay Mộ Lưu Yên đến nơi xếp hàng nhiều nhất, nghe mùi thức ăn đùi bay bay, thật sự là nước miếng đều muốn chảy ra.
“A? Tàu hũ thúi!”.
Mặt Mộ yêu tinh lập tức tái đi, mùi vị kia nàng thiệt tình chịu không nỗi, đang muốn né đi thật xa thì lập tức bị Lâm Sanh ôm chặt lại, “Hắc hắc, muốn chạy? Ngoan ngoãn theo ta xếp hàng!”.
Nói lầm bầm thêm, nghĩ ta dễ dàng bị ngươi đùa giỡn vậy sao? Ta cũng không tin ngươi bây giờ dám hôn ta! Lâm Sanh không sợ một cái ôm ấm áp, tiến thêm một bước hôn môi thì nàng còn có điểm thẹn thùng đi, cho nên ở địa điểm nhiều người nàng không bài xích vụ ôm linh tinh, nhưng nghĩ đến chuyện hôn thì nàng tự nhận mình vô năng.
Cùng chính bởi vì thế, nàng ở trước công chúng chỉ có thể ôm Mộ Lưu Yên mà thôi, trong khi ở trong rạp chiếu phim lại bị Mộ Lưu Yên cường hôn.
“Ta không cần ăn đâu!”.
Mộ Lưu Yên nhìn thấy Lâm Sanh trước mặt nhiều người không ngại ngùng ôm chặt nàng kỳ thật thì trong lòng rất vui mừng cùng ngượng ngùng, Lâm Sanh chỉ mới chủ động như thế thôi mà tim nàng liền đập nhanh vậy sao?
“Nói nhãm, không ăn cũng phải ăn, ta chết cũng sẽ nhét vào miệng ngươi”.
Lâm Sanh mặc kệ Mộ Lưu Yên có muốn hay là không, vừa rồi ngươi cũng có quan tâm ta đồng ý mà ngay tại rạp chiếu phim liền cưỡng hôn ta? Hơn nữa, tàu hũ thúi rất ngon, được không? Tuy rằng nó thật thúi, nhưng mùi vị tinh tế, kỳ thật cái tinh tế quyến rũ của nó chính là nằm ở mùi thối đó a!
“Lâm Sanh, ngươi thật hỗn đãn!”.
Mộ yêu tinh giãy dụa vô vọng, lập tức cắn vào cổ tay Lâm Sanh, không nặng lắm nhưng tuyệt đối cũng không nhẹ.
Lâm Sanh tuy đau, nhưng không rút cổ tay ra, mà là càng tiếp tục bắt lấy thắt lưng Mộ Lưu Yên, “Ta đem món ta thích nhất chia xẻ cùng bạn gái ta, có cái gì không đúng sao? Bởi vì ta thích, ta mới muốn chia xẻ cùng ngươi, nếu ta có toàn bộ thế giới, ta cũng sẽ như vậy chia xẻ cho ngươi”.
Lời nói Lâm Sanh cứ quanh quẩn trong lỗ tai Mộ Lưu Yên, lập tức lòng của nàng liền chùng xuống.
Không biết vì cái gì, nghe xong những lời này, Mộ Lưu Yên rất muốn khóc.
Nếu, nàng trước khi quen Tần Mạt liền gặp gỡ Lâm Sanh, thật là tốt biết bao nhiêu?!
Lâm Sanh, nhất định sẽ đem nàng đặt ở vị trí quan trọng nhất trong tim.
“Đầu gỗ, ngươi không cần đối xử tốt với ta như vậy…”.
Mộ Lưu Yên buông lỏng ra nói, đem mặt chôn vào bả vai Lâm Sanh, thì thào nói nhỏ.
Mộ Lưu Yên cho tới bây giờ chưa bao giờ nàng cảm thấy bản thân mình hèn mọn quá, vào một khắc này nàng thậm chí hối hận vì sao trước đây mình lại sa đọa như vậy, làm cho giờ đây mình ở trước mặt Lâm Sanh cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Nàng sớm đã không còn tốt đẹp.
Tại thời điểm nàng còn đang tốt đẹp kia, nàng gặp gỡ Tần Mạt.
Mà ở lúc sa đọa nhất, nàng lại chạm đến Lâm Sanh.
Lâm Sanh liền trở thành một gốc cây cứu mạng cọng rơm rạ, khi tới còn mang theo cả sự ấm áp, giờ còn có thể buông bỏ ra được sao?.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Bá Đạo: Người Đàn Ông Ác Ma |||||
Nàng không phải không tin tưởng Lâm Sanh, mà nàng đang không tin tưởng chính mình.
Bởi vì, nàng thật sự không xứng với Lâm Sanh.
Càng ngày càng tiếp cận Lâm Sanh, nàng mới phát hiện, chính mình kỳ thật cái dạng gì cũng không phải.
Bỗng nhiên Lâm Sanh thấy cổ mình lành lạnh, nàng không hiểu vì sao mình là đang nói một câu rất thật lòng, mà Mộ Lưu Yên lại khóc? Chính mình cũng đâu có khi dễ nàng a?!
Nhìn thấy ánh mắt của đám ngoại nhân xung quanh, Lâm Sanh thở dài.
Chấp nhận cùng Mộ Lưu Yên một chỗ, vĩnh viễn không trở thành người bình thường được.
“Mộ Lưu Yên ta chỉ là làm việc ta nên làm.
Tuy rằng gặp gỡ nhau không phải ở thời điểm tốt đẹp nhất, bất quá ta vẫn luôn muốn đem điều tốt đẹp nhất đến cho ngươi”.
Lâm Sanh vỗ vỗ vai Mộ Lưu Yên, “Tốt lắm, sắp đến chúng ta, ngươi còn như vậy buồn bã, áp lực của ta càng lớn, người ta đều nhìn chúng ta chằm chằm”.
Lâm Sanh, ngươi vì cái gì phải tốt như vậy?
Lâm Sanh, ta nghĩ ta thật sự đã yêu ngươi.
Lúc sau, Lâm Sanh cùng Mộ yêu nghiệt ăn món yêu thích nhất ở quán ăn vặt, cũng không trông nom Mộ yêu nghiệt thích hay không, ăn cũng phải ăn, không muốn ăn cũng phải ăn.
Mà từ lúc nếm qua tàu hũ xong, Mộ Lưu Yên cảm thấy mùi vị mấy món còn lại đều là mây bay.
Dưới ngọn đèn dầu hoành tráng ở đầu đường, hai người tay nắm tay, không thèm nhìn đến ánh mắt của những người qua đường khác, dần đi xa tiệm ăn.
Lâm Sanh, nếu có kiếp sau, ta hy vọng người đầu tiên ta gặp được chính là ngươi.
Vô luận ngươi là nam hay là nữ, ta nghĩ, ta cũng sẽ đều yêu ngươi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngày mai đã không có, hẳn là hội càng bác đi.
Hãn a, đa tạ mọi người đích nhắc nhở, ta cư nhiên viết xuyến, ORZ...
Buổi sáng vừa thấy bình luận ta khờ, mệt ta phía trước còn nhìn một lần a ~~⊙﹏⊙‖∣.