Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút FULL


Sự xuất hiện của Tiểu Mộ làm cuộc sống gia đình này thay da đổi thịt, trở nên mới mẻ hơn, tuy sẽ có một chút chưa quen nhưng theo thời gian thì mọi thứ sẽ dần trở thành thói quen.

Lâm Sanh lại một lần nữa bị ba mẹ cô gọi đến, Tiểu Mộ cũng đi theo cùng, đương nhiên là không thể thiếu đi nữ chủ là Mộ Lưu Yên.

Ba Lâm và mẹ Lâm tự biết được rằng làm thay đổi quyết định của Lâm Sanh là một chuyện rất khó, cho nên thực hiện chính sách lạc mềm ruột chặt, nói chuyện thắt chặt tình cảm với con gái trước rồi hẳn tính chuyện tiếp theo.

Không có tình cảm làm nồng cốt, hết thảy lời nói đều là nói suông.

Nhưng mà chỉ mới một ngày không gặp mặt, cả hai đã có con!
Ba Lâm mẹ Lâm vô cùng bất ngờ, với tốc độ này là qúa nhanh qúa nguy hiểm.

Điều đầu tiên hai người nghĩ đến đây là Lâm Sanh cố ý, vì để thể hiện bản thân muốn sống cùng với Mộ Lưu Yên thậm chí không tiếc hận đi nhận nuôi một đứa trẻ, hành động quyết đoán này thật sự làm họ trở tay không kịp.

"Tiểu Mộ, gọi ông nội bà nội đi." Lâm Sanh vuốt đầu Tiểu Mộ, yêu thương cười nói: "Ba, mẹ đây là con gái của hai đứa con." Không thể không nói, Lâm Sanh tuy gọi ba Lâm mẹ Lâm là ba mẹ nhưng ngữ khí kia so với khi gọi 'con gái Tiểu Mộ' hoàn toàn không thuộc cùng một loại tình cảm, người trước so với người sau càng giống như chào hỏi, bởi vậy có thể thấy được, có một số mối quan hệ không phải cứ nói hàn gắn là hàn gắn.

"Ông nội, bà nội --" Tiểu Mộ còn cảm thấy sợ người lạ, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người của hai vị trung niên kia, đương nhiên là cô bé muốn biết ba mẹ là thế nào.

"Bác trai, bác gái." Mộ Lưu Yên cười chào hỏi, sau đó ngồingay bên cạnh Tiểu Mộ.

"Ừm." Ba Lâm gật gật đầu, cũng không có nói lời gì khó nghe, hiển nhiên ông biết nếu như không cẩn trọng và và mềm mại trong lời nói thì Lâm Sanh tuyệt đối sẽ không nhường nhịn, quay đầu, đoán chừng ngay cả cơ hội để gặp mặt cũng không còn nữa.

Thật ra, đêm qua mẹ Lâm đã làm cho ông một cuộc công tác tư tưởng, ông cũng đã mở mang thêm không ít.

Nói đến thì vấn đề chỉ nằm ở chỗ ông không thể chấp nhận Lâm Sanh sống cùng Mộ Lưu Yên.

Nếu con gái đã cứng rắn không thỏa thuận, tuy bọn họ là bậc cha mẹ nhưng cũng không còn cách nào, một số chuyện không phải cứ hai người đã đồng lòng nhất trí thì có thể giải quyết.


Hoặc làm dịu đi quan hệ với con gái hoặc là muốn mối quan hệ đi vào bế tắc không thể vãn hồi, đương hiên là chọn cái trước.

Cơm nước xong, sau đó cùng hai vị tộc trưởng đi dạo chợ đêm rồi mới trở về.

"Ôi, mệt quá." Về nhà, Lâm Sanh liền ôm Tiểu Mộ nằm trên sô pha.

"Khi nào bọn họ mới trở về đây, thật là." Cũng may là ba Lâm mẹ Lâm không ở cùng, nếu không thì nghe những này sẽ bị làm tức chết, hai người chúng ta mới đến có hai ngày liền bị đuổi trở về?! Cô với Mộ Lưu Yên mỗi ngày ở cùng nhau như thế này không thấy phiền chết à?!
Đây là điển hình cho có vợ liền quên đi đấng sinh thành.

"Đầu gỗ, đừng nằm, nhanh đi tắm cho con bé, con bé nên đi ngủ." Mộ yêu tinh tắng mắt liếc nhìn Lâm Sanh "Ngày mai em đừng đi làm, dẫn Tiểu Mộ đi mua vài thứ, quần áo, đồ chơi, con bé thích cái gì thứ cứ mua.

Hai ngày nữa, con bé nên đến nhà trẻ, chị đã liên hệ rồi."
Tuy rằng Lâm Sanh nhận con nuôi nhưng mọi sự sau đó đều là một tay Mộ tổng tài xử lí hết thảy, nếu không có trời mới biết đứa trẻ này khi nào mới có thể đến trường!"
"Ai, bảo bối, ngày mai mẹ mang con ra ngoài chơi, mua cho con búp bê thấy thế nào?" Con gái mà, làm sao không thích búp bê.

"Con vẫn thích đọc sách --".

"Công chúa bạch tuyết?" Những đứa bé đều thích đọc truyện cổ tích? Hình như Lâm Sanh đã quên đi buổi chiều hôm đó gặp Tiểu Mộ, người ta cầm trên tay là áo sổ đề khố đấy.

Tiểu Mộ nhịn không được ném sang một ánh mắt xem thường, ở trong lòng thầm khinh rẻ Lâm Sanh não tàn.

Lắc đầu: "Chúng ta đi rồi sẽ biết."
"Được rồi, tắm rửa đi." Ôm Tiểu Mộ vào phòng tắm, Lâm Sanh thật sự có cảm nhận được cảm giác làm mẹ.

Người một nhà, nay các nàng coi như đã là một gia đình đầy đủ.


Phòng củaTiểu Mộ chính là căn phòng trước đây Lâm Sanh chuẩn bị cho Mộ Lưu Yên, tuy cảm giác nó hợp với một người trưởng thành hơn, phong cách không phù hợp nhưng Tiểu Mộ không phải là một đứa con nít tầm thường, con bé rất thích căn phòng này.

Ít nhất không có những thứ liên quan đến hoạt hình mà con bé ghét.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Sanh rời giường vì hai cô gái trong nhà chuẩn bị điểm tâm, sau đó Mộ yêu tinh đi làm, Lâm Sanh ỏ nhà chăm sóc đứa nhỏ này, bắt đầu cuộc sống của một hiền thê lương mẫu.

Không đời nào Mộ thị thiếu đi một trợ lí Lâm Sanh thì không thể hoạt động, nhưng thiếu đi vị tổng tài Mộ Lưu Yên này có lẽ cả Mộ thị sẽ cách ngày phá sản không xa.

Dẫn Tiểu Mộ ra ngoài mua đồ là nhiện vụ ngày hôm nay của Lâm Sanh.

Thật ra hôm nay Mộ Lưu Yên không để Lâm Sanh đi làm là có lí do, ngày hôm qua mẹ Lâm có hẹn nói chuyện với Mộ Lưu Yên, thời gian định là ngày hôm nay cho nên bắt buộc phải đuổi Lâm Sanh đi.

Ở công ty tiếp đãi ba Lâm và mẹ Lâm, thật ra thái độ của hai người đối Mộ Lưu Yên đã tốt hơn rất nhiều.

Chuyện này cũng là hết cách, thái độ của con gái đối với họ còn kém hơn cả Mộ Lưu Yên, mà hiện tại Mộ Lưu Yên này là người mà con gái mình yêu, nếu càng đối xử tệ thì không ổn, cho nên bọn họ cũng chỉ còn cách phải xuống nước.

Ban đầu vốn họ còn rất tự tin, nhưng nhì thấy thái độ của Lâm Sanh thì họ đã biết mọi thứ đều là nhất tương tình nguyện.

*Nhất tương tình nguyện(一厢情愿):mong muốn, nguyện vọng chỉ từ một phía.

Nếu con gái đã không để cha mẹ trong lòng thì cái gọi là khuyên nhủ căn bản chỉ là một hồi trò chuyện đùa vui.

Cho dù có dẫn đến đoạn tuyệt quan hệ thì đoán chừng Lâm Sanh cũng chẳng cần do dự mà gật đầu đồng ý.


Hai ngày nay họ đã suy nghĩ rất nhiều, từ sau khi nhìn thấy Mộ Lưu Yên, ấn tượng của họ đối với nàng so với lúc trước khi nhìn thấy lời đồn về nàng trên tạp đã tốt hơn rất nhiều.

"Lưu Yên, tôi gọi cô như vậy được không?" mẹ Lâm là phụ nữ, nói chuyện rất biết cách uyển chuyển, huống chi bà càng biết để có được quan hệ tốt hơn với con gái thì phải dựa vào cô gái này, phai tiếp nhận người con gái này.

Tuy rằng hai người thật sự không hề vui vẻ nhưng so với việc mất đi Lâm Sanh mà nói chuyện này chỉ như gió thoảng mây bay.

Cuộc sống và tư tưởng ở nước ngoài rất cởi mở, thấy Lâm Sanh trong bộ dạng không thể thiếu đi Mộ Lưu Yên chỉ đành chấp nhận vậy, cho dù nói gì cũng vô dụng.

Vốn bọn họ cũng chỉ vì Mộ Lưu Yên phong lưu, trăng hoa không xứng đáng với Lâm Sanh, sợ Mộ Lưu Yên chỉ đùa giỡn với con gái mình nên mới không đồng ý.

"Bác trai bác gái, có chuyện gì cứ nói, không có việc gì." Lần này Mộ Lưu Yên để họ đến công ty tìm mình đương nhiên là nàng cũng đã có tính toán, ít nhất ở công ty có thể giữ được khí tràng tổng tài của nàng, ở chính bàn của mình thì vẫn giữ được chút gì đó yên tâm, nên cho dù thiếu đi Lâm Sanh làm bạn bên cạnh nàng cũng không phải luống cuống.

"Thật ra, chiều hôm nay chúng tôi sẽ trở về Áo.

Lần này quay về đây chỉ vì muốn nhìn thấy cuộc sống của Lâm Sanh, tiện thể gặp cô." Mẹ Lâm uống một ngụm trà, cười cảm thán: "Chúng tôi biết Sanh Sanh con bé không muốn gặp chúng tôi nhưng chúng tôi vẫn muốn đến, tôi biết có một số việc là chúng tôi có lỗi với con bé nên nó mới không còn tình cảm gì đối với chúng tôi.

Nhưng nói gì thì nói, nó là đứa con gái duy nhất, người sống đến độ tuổi này, thì mới tha thiết hiểu được."
Mộ Lưu Yên chỉ yên lặng lắng nghe, loại chuyện gia đình như thế này không thể tùy tiện xen vào, càng không thể chỉ trích hai người họ.

"Cô có biết vì sao chúng tôi kịch liệt phản đối Sanh Sanh sống cùng với cô không?" Mẹ Lâm híp mắt nhìn người con gái phong tình vạn chủng ngồi đối diện, thản nhiên nói: "Cho dù là chúng tôi ở tận bên Áo cũng có thể nghe được tiếng vang của cô, cô nói chúng tôi làm sao có thể yên tâm để giao con gái của tôi cho cô?!"
Ba Lâm chỉ ngồi một bên nghe không lên tiếng, luận về ăn nói thì vợ ông lợi hại hơn hẳn.

Đây cũng là lí do vì sao mỗi lần ông mở miệng thì Lâm Sanh liền cãi lại mà mẹ Lâm nói ra thì chí ít Lâm Sanh cũng lắng nghe một ít nguyên nhân.

Nụ cười Mộ Lưu Yên liền trở nên cứng nhắc, lúc này nàng mới hiểu được lí do là tại sao.

Lúc trước nàng còn nghĩ do ba Lâm sống ở Áo, quanh năm mẹ Lâm cũng ở nước Áo, tư tưởng so với những người trong nước có lẽ sẽ thoáng hơn vậy thì tại sao lại kịch liệt phản đối như vậy? Thì ra không phải họ không nghĩ thoáng mà là sai đối tượng.

"Tuy Sanh Sanh sống trong nước, nhưng chuyện của con bé chúng tôi đều biết tất cả, bao gồm cả chuyện con bé đua xe.

Chúng tôi không ngăn cản là bởi vì trong lòng chúng tôi tin tưởng rằng con bé sẽ biết đâu là điểm dừng.


Đây là một quá trình trưởng thành tuy rằng có chút khóc liệt, có chút khổ sở nhưng so với việc được chúng tôi che chở con bé thì điều đó sẽ giúp cho con bé hiểu được nhiều chuyện trong cuộc sống, nhất là khi con nó chỉ sống một mình trong nước." Dưới lời nói của mẹ Lâm làm cho Mộ Lưu Yên trợn mắt há mồm, đây rốt cuộc là một đôi cha mẹ như thế nào?
"Con bé căn bản chưa nhắc đến tình yêu, càng không biết thế nào là tình yêu.

Nhưng người con bé yêu thương lại là cô, cô nói chuyện này làm sao chúng tôi không nghi ngờ, rốt cuộc là con bé trong nhất thời đi lạc hướng hay là có ngừời giở trò với con bé? Xin lỗi, có lẽ tôi nói chuyện quá thẳng thắng, nhưng Mộ tổng tài phong tình vạn chủng, những tin tức của cô chúng tôi có thể coi như không có gì, nhưng tôi không nghĩ đến Sanh Sanh lại phải lên mặt báo lá cải kia."
"Bác gái, tôi biết bác đang băn khoăn điều gì, nhưng có lẽ hai người không biết, nếu không có Lâm Sanh thì sẽ không có tôi bây giờ.

Là trong lúc tôi quên đi bản thân thì Lâm Sanh chính là người vực dậy tôi, em ấy soi sáng cả đời còn lại của tôi, không có em ấy căn bản là tôi sẽ không thể bước tiếp, cho nên tôi không thể rời bỏ em ấy." Còn có một số lời nàng muốn nói, nói cho họ biết bản thân có thể từ bỏ bất kì một ai duy nhất không thể để mất đi Lâm Sanh.

Bởi vì, đó là trụ cột của nàng.

Mẹ Lâm nhắm mắt lại như đang suy ghĩ về điều gì: "Cho nên, những lời cô nói là thật?"
"Là thật." Kiên định gật đầu, rất thật
"Tháng sáu năm sau, chúng tôi sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc kỉ niệm 20 năm lại Golden Hall, tôi hy vọng lúc đó có thể nhìn thấy cô và Sanh Sanh." Không nhắc đến có đồng ý hay không đồng ý, nhưng ý này chính là nếu cô có thể dẫn Lâm Sanh đến thì chúng tôi sẽ đồng ý.

"Tốt lắm, nên nói tôi đều nói, lúc này Lâm Sanh nhờ cô chăm sóc."
Mẹ Lâm nói xong liền kéo ba Lâm đi ra ngoài không để cho Mộ Lưu Yên có cơ hội nói tiếp.

Cho nên, chuyện này giải quyết vậy là xong sao?
Mộ tổng tài cảm thấy cha mẹ Lâm Sanh, cả nhà ba người họ thật sự là quá giống nhau, làm người khác không thể nào có thể lần mò được suy nghĩ của họ.

Nhưng mà, cuối cùng cũng đi rồi!
Ở trong lòng đã âm thầm lau hết một phen mồ hôi, sau này chính là một nhà ấm áp ba người.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chậc chậc, mấy ngày này thật sự là các loại lười nhác, hạ cảm xúc.

Tổng kết một chút, đại khái là vì tổng tài nhanh đến kết thục, vì thế các loại hạ.

Cho nên, gần nhất yếu khai hố mới, bách hợp, đúng vậy chính là như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận