Khi Mộ Lưu Yên về đến nhà thì thấy Tiểu Mộ mặt như sắp khóc còn Lâm Sanh thì mặt mày vui vẻ cười cong cả chân mày.
Mới nửa ngày trôi qua mà Tiểu Mộ đã thay đổi từ đầu đến chân.
Mà làm cho Mộ tổng tài đau mắt nhất chính là đầu tóc Tiểu Mộ vốn bình thường thì bị biến thành hai cái sừng trâu, bên đây một chùm bên kia một chùm, rồi một thân váy liền áo theo phong cách Gothic, đang chóp chóp mắt nhìn mình.
"Mẹ --" Tiểu Mộ vừa thấy Mộ Lưu Yên như nhìn thấy thân nhân chân chính, liền xà vào lòng nàng "Con không muốn gặp ai".
Con bé thấy quả đầu này của mình quả thực rất muốn khóc, cho nên cơm cũng không muốn ăn, chỉ ăn hai cái bánh bao trên đường, hại con bé ngay cả hiệu sách yêu thích của mình cũng không dám đi.
Mộ yêu tinh không biết nên nói như thế nào về thẩm mỹ của Lâm Sanh, kiểu tóc này thật là, nếu nói là đáng yêu thì quả thực cũng đáng yêu, nhưng một người phụ huynh bình thường thật sự không thể nào nghĩ ra được loại chuyện này.
"Bảo bối, con không thấy kiểu tóc này đẹp lắm sao?!" Mộ Lưu Yên nói những lời trái lương tâm "Con xem, rất giống với những cô công chúa nhỏ trong truyện cổ tích."
"Đúng vậy đúng vậy, bảo bối, con phải tin tưởng mắt nhìn của ta."
Lâm Sanh vô cùng hợp tác gật đầu "Con xem mẹ con đẹp như vậy cho nên phải biết mắt nhìn của ta rất tinh."
Mộ yêu tinh nhịn không được trợn mắt liếc Lâm Sanh một cái "Được rồi được rồi, cuối tuần này chúng ta sẽ dẫn con đến Hải Dương thấy thế nào? Xem cá mập a, rùa biển a."
Lâm Sanh bước ra phía trước, cầm lấy túi công văn trong tay Mộ Lưu Yên, sau đó nhéo nhéo hai má Tiểu Mộ "Ăn cơm thôi, tiểu công chúa."
Một bữa cơm rất ấm áp, trong lúc đó Lâm Sanh bị tình thương của mẹ kích phát hoàn toàn, thỉnh thoảng gắp một ít đồ ăn cho Tiểu Mộ, Mộ Lưu Yên nhìn một trận ghen tị đến đỏ mắt.
Rõ ràng trước kia đều là gắp cho mình!
Những ngày này tựa hồ như sự bình yên đã trở lại và cả hai ngưòi điều biết đây mới là cuộc sống thật sự.
Sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Mộ, sau đó Lâm Sanh cũng tắm rửa rồi nằm trên giường.
Hai ngày nay quả giống như một giấc mơ a!
Chiều hôm nay nhận được điện thoại của ba mẹ, họ nói có việc phải trở về, còn về chuyện của cô và Mộ Lưu Yên họ cũng không quản được, chỉ nói nếu như có một ngày không thể tiếp tục được nữa thì có thể trở về.
Lâm Sanh không biết sẽ có ngày như vậy hay không nhưng khi đối mặt với sự bận tâm lo lắng của họ, cô vẫn im lặng.
Nếu gặp mặt sớm hơn vài năm, có lẽ cô sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng bây giờ, nghe thế nào thì nó cũng giống như những lời nói khách sáo.
Tâm không còn, nói thứ gì cũng chỉ là những điều ngớ ngẩn.
"Đầu gỗ, ngày mai trước đưa Tiểu Mộ đến nhà trẻ, sau đó chúng ta mới đi làm." Mộ Lưu Yên dùng máy sấy thổi tóc, nhớ tới cuộc gọi hôm nay nhà trẻ bên kia gọi tới, nhắc nhở nói "À, còn có thủ tục nhận nuôi chị cũng đã làm gần xong, chỉ cần ngày mai ký tên nữa là tốt rồi."
"Được." Lâm Sanh buông điều khiển từ xa xuống, nhìn chằm chằm vào đai lưng tơ tằm Mộ yêu tinh đang mặc "Em đến giúp chị sấy tóc." Xuống giường, sau đó cầm lấy máy sấy trong tay Mộ Lưu Yên, tay trái gãy tóc của nàng, ngón tay xuyên qua những sợi tóc tựa hồ như chạm đến một loại hạnh phúc có tên là bình yên.
Mộ Lưu Yên nhắm hai mắt lại hưởng thụ, tựa ở trên người Lâm Sanh, ngửi lấy hương thơm đặc biệt trên người cô.
Tình yêu, có oanh oanh liệt liệt thì cũng có tế thủy trường lưu.
Là thanh xuân khi còn trẻ, nàng lựa chọn một tình yêu oanh oanh liệt liệt, nhưng cuối cùng lại thất bại mất đi sự tươi trẻ và cuộc sống của chính mình.
Sau hàng ngàn sóng gió, nàng mới hiểu được, tình yêu đôi khi chỉ cần bình thản như nước, như một thị trường chứng khoán, không thể mãi mãi nằm ở đỉnh cao.
"Đầu gỗ."
"Sao?"
"Chị yêu em."
"Em cũng vậy."
Lâm Sanh rất thích bộ dáng hiện thực hóa cuộc sống này của Mộ yêu tinh cũng thích bộ dáng nàng làm nũng, càng thích thời điểm nàng ở trên giường.
"Yêu tinh, hình như nó lớn hơn thì phải."
Lâm Sanh buông máy sấy, vừa lúc nhìn đến ngực của Mộ Lưu Yên dưới lớp tơ lụa, hình như nó lớn lên không ít?
Là do mình bị ảo giác hay sao? Hay là, thật sự nó như vậy?!
Mộ yêu tinh mặt đỏ bừng bừng, sau đó gạt đôi tay muốn tác quái của Lâm Sanh ra "Ngủ"
"Được được được, ngủ." Lâm Sanh vừa nghe thấy từ ngủ ánh mắt ấy liền sáng lên, đương nhiên ở trong đầu của cô, ngủ là một động từ.
Mộ Lưu Yên nhìn thấy bộ dạng háo sắc của Lâm Sanh, trong lòng âm thầm khinh bỉ một phen "Đừng nghĩ lung tung, từ ngủ của chị tuyệt đối không phải như từ ngủ mà em đang tưởng.".
"Mặc kệ là ai ngủ, cũng đều là ngủ thôi!" Lâm Sanh mặc kệ, không có ngủ này thì làm sao có cái ngủ kia.
"Hừ."
Mộ Lưu Yên quay người lại không đi để ý đến cô.
"Yêu tinh --" Lâm Sanh thật sự là không biết tại sao Mộ Yêu Tinh lại thay đổi thái độ, cô đã làm gì chọc đến nàng?
Thật ra, Mộ Lưu Yên không phải là không nghĩ đến, nhưng nàng luôn phải nằm dưới, càng ngày càng mất đi khí thế công.
Tuy rằng từ sau khi gặp được Lâm Sanh, nàng chưa công được lần nào, nhưng nói thế nào thì trước sau gì nàng cũng là công thôi!
"Chị muốn ở trên!" Mộ yêu tinh lần này rất chấp nhất, nàng nhất định phải ở trên.
Ặc, mình còn tưởng là chuyện gì!
Lâm Sanh không phải không nghĩ đến chuyện sẽ bị đè, thậm chí cô còn chẳng phản đối chuyện này, chịu thôi, đâu phải là không thể, nói sau thì mình cũng không phải thiết T, có gì mà không chấp nhận? Chỉ cần cơ hội công nhiều hơn một chút thì tốt rồi, thỉnh thoảng chịu nằm dưới đương nhiên là có thể! Tổng không thể ôm khư khư cái màng mỏng manh kia đến khô héo rồi chết đi?
Chỉ là lúc trước Mộ Lưu Yên chưa nói là muốn công cô, cho nên tự nhiên Lâm Sanh cũng không đề cập đến.
Chẳng lẽ mình đi nói với chị ấy, yêu tinh mau đến thượng em đi! Mình đâu có đói khát đến như vậy.
"Vậy lát nữa chị vẫn phải cho em công lại--" Lâm Sanh cảm thấy hẳn là mình vẫn sẽ còn sức để làm chuyện mình muốn làm cho nên cô không hề do dự mà đáp ứng.
Mộ Lưu Yên chấp nhất với Lâm Sanh đủ chỗ, nhưng thấy Lâm Sanh đồng ý không hề do dự nàng cảm thấy rất vui.
Dù sao thì đầu gỗ cũng đâu giống mình.
"Chị sẽ không để cho em sót lại một chút sức lực." Mộ yêu tinh cảm thấy nếu em ấy còn sức để công mình, quả thực đó là một sự vũ nhục đối với kỹ thuật của bản thân.
"Vậy cũng chưa chắc." Lâm Sanh nghe vào lỗ tai mình ý nghĩa đó chính là, chị đây đang nghi ngờ thể lực của em!
Lúc đã lên giường, có lẽ không ai chịu nhận thua ai?
Hai tay Mộ Lưu Yên đặt ở sườn mặt Lâm Sanh, ánh mắt chăm chú nhìn thật sâu vào đôi mắt Lâm Sanh, đôi mắt màu thủy lam kia làm cho nàng phải rung động, nó như một đại hải xanh thắm.
Cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi của đầu gỗ, ra sức khiêu khích, càng quấy ở trong miệng.
Hai đầu lưỡi mềm mại dây dưa cùng một chỗ, hòa trộn nước bọt của nhau.
Tay không khống chế vuốt ve, tiến sâu vào áo ngủ của Lâm Sanh, chịu phải hai luồng kích thích tim đã không còn ổn định được nữa mà đập nhanh hơn.
Kỳ thật, đầu gỗ chưa có chuẩn bị.
Lâm Sanh chỉ cảm thấy cơ thể đột nhiên lạnh toát, đợi đến lúc cô phản ứng lại thì quần áo đã bị kéo lên đến tận cổ.
Thì ra bị người khác làm và làm người khác, cảm giác hoàn toàn khác nhau, không giống như tưởng tượng.
Vừa rồi sự thờ ơ nghĩ không sao cả đã bị thay thế bằng cảm giác sợ hãi, không yên, hết cách rồi, nói thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên của cô, khẩn trương là đúng.
"Đầu gỗ, chị sẽ cẩn thận." Dường như cảm giác được Lâm Sanh đang bất an, Mộ Lưu Yên nhẹ nhàng cắn tai cô, thì thầm nói.
"Ừm." Lâm Sanh không biết là bản thân đang trả lời hay là đang rên rỉ, trong đầu rất lộn xộn, trong mắt nhìn thấy là Mộ yêu tinh với đầu tóc rối tung, trên mặt vẫn là biểu tình xinh đẹp, đang nhìn nàng động tình.
Tay Mộ Lưu Yên chậm rãi đi xuống, sau đó dừng lại ở chiếc quần lót tinh tế vuốt ve nơi cấm địa kia.
"Ưm--" Lâm Sanh nhịn không được rên nhẹ ra tiếng, sau đó bắt gặp con ngươi đỏ rực của Mộ tổng tài nhìn xuống.
Chết tiệt, lần sau em tuyệt đối không để chuyện này lặp lại lần nữa! Thu hồi lại những lời nói trong lòng lúc nãy.
"Đầu gỗ, mở chân ra."
"Em nghĩ, hay là chúng ta ngủ đi."
Làm ơn tha cho em, em muốn chạy trốn.
Nhưng mà, Mộ tổng tài của chúng ta nhẫn nhịn lâu như vậy thì làm sao có thể thả nàng đi? Đang đùa à!
"Đúng vậy, chúng ta đang 'ngủ' mà.".
Một từ ngủ như bao gồm tất cả các hàm ý đã đánh bay ý niệm nhỏ bé trong đầu của Lâm Sanh.
Muốn ngủ sao? Không có cửa đâu!
Cấm công thật lâu, lần đầu Mộ yêu tinh đã vùng dậy thượng được Lâm Sanh, nhất định đây là một đêm đẫm máu.
Còn về phần đẫm máu cỡ nào sao?
Dù sao chỉ cần biết nó rất đẫm máu, rất xấu hổ là được rồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tân văn đã mở.
[ Tướng công, còn không ngoan ngoãn cho ta nằm xuống!].
Đó là một thế giới chỉ có nữ nhân không có đất diễn của nam nhân.
Nơi này nữ nhân chia làm hai loại, nhà tôi và nội tử.
Danh như ý nghĩa, nhà tôi là dưỡng gia, nội tử công việc quản gia.
Tịch Phi Nghiêu, sinh viên ở thế kỳ 21, hoa khôi trường đại học XX, đệ tử hội trưởng.
Bề ngoài ôn nhu thiện lương, chuẩn của một hiền thê lương mẫu ; Nội tâm thì tà ác phúc hắc, nữ nhân xấu xa.
Vệ Linh Tê, thứ nữ của tây phượng vệ quốc, trời sinh thần lực, nhưng trí lực hơi thấp, có một tấm lòng son sắt, hơi ngốc nghếch, có mối tình thắm thiết đối với Tịch Phi Nghiêu.
Cho nên nói, đó là chuyện tình xưa của một nữ nhân xấu xa và một nữ nhân ngốc nghếch.
Phá hư
Nữ nhân rất xấu, nữ nhân ngốc.
http://.jjwxc.net/onebook.php?novelid=1526150.
ps: Vẫn là tân văn có linh cảm a ~~..