Đến giờ cơm trưa, Mộ Lưu Yên đi ăn.
Lâm Sanh cũng chẳng có việc gì phải lưu lại chịu đói, cho nên sau khi Mộ Tổng rời đi không lâu thì Lâm Sanh cũng đi căntin ăn cơm.
Mộ thị tổ chức cơm cho nhân viên tốt lắm, cơm cho nhân viên là phần cơm văn phòng do công ty đài thọ.
Quan trọng nhất là, công ty rất hòa đồng, phần cơm văn phòng cho lãnh đạo hay nhân viên đều giống nhau, cho dù là Mộ Tổng cũng ăn giống như mọi người.
Lâm Sanh liếc mắt một cái liền nhìn thấy đang ngồi ăn một mình Mộ Lưu Yên.
Trong nhà ăn, các nhân viên khác cũng nhìn thấy Lâm Sanh vào sau.
Ngay lập tức, Lâm Sanh liền bị các cập mắt như lang như hổ bao vây.
Mọi người nhìn Mộ Lưu Yên cùng Lâm Sanh xong cuối đầu nói nhỏ.
Vừa mới nãy, mọi người còn nói Mộ Lưu Yên với Lâm Sinh đang trong gia đoạn đầu vui vẻ, như thế nào lại chỉ có 1 người tới dùng cơm.
Giờ mới biết thì ra là 2 ng giận dỗi a…
Lâm Sanh lấy 1 phần cơm tìm 1 vị trí kế cửa sổ ngồi xuống.
Sau đó một người ăn cơm, căn bản là không quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Kỳ thật khi Lâm Sanh vừa đi vào.
Mộ Lưu Yên liền chú ý đến nàng.
Bởi vì không hiểu rõ Lâm Sanh hành vi, động tác.
Cho nên Mộ Lưu Yên ngăn không được ý nghĩ muốn nhìn thấy các loại hành vi của Lâm Sanh.
Xem nàng ruốt cuộc là muốn như thế nào…
Ngươi nói Lâm Sanh tốt sao? Nàng thế nhưng lại cạo đi lông mày >.