Tổng tài lão gia

- Sao em không biết?
Cô khó hiểu.
- Là em!
Oanh! Nhiệt khí xông thẳng vào gáy, cô vừa thẹn vừa sợ .
- Em… Sao em lại biến thành quà được?
- Đối với anh, em là món quà đáng giá nhất.
Sức nóng trong mắt Diêm Nhược Thiên đủ để thiêu hủy của tập đoàn mất, lý trí của cô làm sao có thể không bại trận đây?
Giờ khắc này, không còn thứ gì quan trọng nữa, hai cặp môi bất giác gắn chặt với nhau…
Hai tay ôm cổ của hắn, hai chân Lam Vân Diễm quấn quanh lưng hắn, khát vọng của cô không thua kém hắn, hai người nhanh chóng cởi bỏ y phục đối phương, hai thân thể quấn chặt lấy nhau, đến khi ngã lên giường trong phòng nghỉ tổng tài thì đã sớm trần như nhộng.
- Tiểu yêu tinh, sao hành hạ anh lâu như vậy chứ?
Diêm Nhược Thiên không chút ôn nhu ra sức cướp đoạt tiện nghi của Vân Diễm. Hắn vuốt ve gương mặt cô, dần dần chạy xuống cổ, xương quai xanh, đôi tay không an phận dần mò mẫm xuống đôi gò bồng đảo căng tròn, tìm lấy hai đỉnh hồng đã vươn lên mà xoa bóp…
Đây là lần đầu tiên Nhiễm Nhược Thiên quan sát kỹ vợ mình, cô thật kiều diễm, cả người mềm mại, hắn không kìm chế được dục hỏa đang bốc lên, nhanh chóng tiến vào cô, dây dưa hồi lâu cuối cùng cả hai cùng nhau lên tới đỉnh điểm của hoan ái.
Liếc nhìn đồng hồ, bữa sáng đã được mang đến, hắn kéo chăn lên cho vợ mình, ngoài hai cánh tay ra, những thứ khác tuyệt đối không được phép lộ ra ngoài, sau đó khoác áo ngủ bằng lụa ra khỏi phòng.
Khi hắn mở cửa phòng, đúng lúc nhân viên phục vụ đẩy đồ ăn sáng đến.
- Chúc tổng giám đốc buổi sáng tốt lành.
Nhân viên phục vụ cung kính cúi người, không dám nhìn thẳng vào hắn, sau đó không nhịn được liếc trộm, cho tới bây giờ chưa khi nào thấy tổng giám đốc khêu gợi như vậy.
- Tảo An, thu dọn sạch sẽ đồ ăn tối qua đi.
- Vâng.
Nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn tới bên cạnh bàn, thu dọn bữa tối sạch sẽ, sau đó bày đồ ăn sáng lên, đây vốn là công việc đơn giản nhưng… Quần áo rơi vung vãi ở cửa phòng khiến cho tầm mắt của Tảo An tò mò hơi di động, bắt được cảnh xuân trong phòng ngủ tổng tài. A!!! Thiếu chút nữa thì làm rớt mấy cái đĩa. Không tin được, thì ra lời đồn đại là thật, nhân viên nữ bò lên giường tổng tài…
- Cô phục vụ quá chậm.
Diêm Nhược Thiên đi tới nói có vẻ không vui, sau đó đóng cửa phòng ngủ lại.

- Thật xin lỗi tôi lập tức làm xong đây.
Ngay lập tức dẹp bỏ ý nghĩ kia, nhân viên phục vụ chuyên tâm, ba phút sau đã làm xong, thấp giọng cáo lui, cô muốn nhanh chóng đem chuyện này bà tám với mọi người trong tập đoàn!
Khẽ cười một tiếng, Diêm Nhược Thiên quay vào trong phòng, nhìn người nằm trên giường, nhẹ giọng rủ rỉ. “Đừng trách anh quá tiểu nhân, nếu như không làm chút thủ đoạn nhỏ, làm sao vợ yêu biết điều đi vào khuôn khổ?”
Thật ra thì cô có thể chống đỡ đến bây giờ đã là ngoài dự liệu của hắn, bị mọi người nhìn ngó, công việc bị chèn ép, hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, người bình thường sớm đã gục, ai mà nghĩ được cô ấy lại có nghĩ lực kinh người như vậy.
Hắn vẫn mong đợi không nên đi bước này, nhưng không ngờ cô cố chấp như vậy, hại hắn phải dùng thủ đoạn này.
Ngồi ở mép giường, hắn nhẹ nhàng lay cánh tay cô.
- Diễm nhi, bữa sáng tới rồi, em đi tắm dùng điểm tâm đi rồi hãy ngủ tiếp.
Một hồi lâu, Lam Vân Diễm ngái ngủ lẩm bẩm:
- Em không ăn đâu, em mệt quá.
Dĩ nhiên hắn biết cô mệt thế nào, tối hôm qua bọn họ chiến đấu hăng hái trên giường một phen, đã lâu không có làm chuyện tình này, cả hai người bị bỏ đói gặp nhau như nắng hạn gặp mưa rào, sau một hồi hành hạ cái giường liền chuyển vào trong phòng tắm, diễn lại một màn kinh thiên động địa… Rời phòng tắm còn đầy mùi hoan ái, tiến vào giường, chưa thấy thỏa mãn, lại kịch liệt vận động ư ư a a thêm lần nữa, sau đó lại tiến vào phòng tắm… cuối cùng cô không trụ nổi mà ngủ thiếp đi trong bồn tắm…
Nếu không phải vì cô yếu ớt không chịu nổi một kích, hắn tuyệt đối sẽ không thu tay lại, ai bảo cô hại hắn vườn không nhà trống lâu như vậy, đương nhiên là có nghĩa vụ bồi bổ lại hắn những tháng ngay cô đơn tịch mịch.
- Ngoan, bữa ăn sáng để nguội ăn không tốt, hay không tắm nữa, em ăn luôn nhé.
- Em không ăn.
Cô rốt cuộc mở mắt, bộ dạng ngái ngủ thực khả ái.
Không thể kháng cự sức hấp dẫn, Diêm Nhược Thiên cúi đầu hôn lên môi cô, trước kia đều là cô dậy trước, chuẩn bị quần áo đi làm cho hắn, hắn chưa từng nhìn thấy cô như lúc này.
- Sáng sớm đã ầm ĩ thế…
Cô hờn dỗi giụi đầu vào gối.
- Nếu em không dậy ăn điểm tâm, anh liền đem em thành bữa sáng đấy.
Lần này cô kéo chăn che kín đầu của mình, đầu óc đột nhiên minh mẫn, chuyện phát sinh tối hôm qua hiện rõ từng ly từng tý, mặc dù là vợ chồng mau hai năm rồi, nhưng hôm qua là lần đầu tiên bọn họ như vậy, kịch liệt điên cuồng, một lần lại một lần thét chói tai, một lần lại một lần trèo lên đỉnh núi dục vọng, một lần lại một lần vui thích cung khóc trong lúc thoải mái…Trời ạ! Thật thẹn thùng quá đi!
- Anh đếm đến mười, em mà không dậy, anh không khách khí nhé. Một, hai, ba…

Lam Vân Diễm bật dậy, thẹn thùng nói:
- Anh đứng đây, em làm sao mặc đồ được?
- Bên ngực trái em có một nốt ruồi, phía mông phải có một cái bớt, em bị anh ăn từ đầu đến chân, trên người em có chỗ nào anh chưa nhìn qua, sợ cái gì?
Giọng hắn mỗi lúc một thấp, lại khàn khàn, bộ dạng cô quả thực hấp dẫn hắn quá đi, sắp chảy nước miếng tới nơi rồi.
Cô vừa thẹn vừa giận cầm lấy gối ném hắn.
- Anh là đồ đại sắc lang, mau đi ra ngoài cho em.
- Được rồi, được rồi, anh đi đây.
Không đi ra ngoài hắn sẽ biến thành dã thú mất, trải qua một đêm kích tình như vậy, cô cần phải hồi phục sức đã.
Sau khi rửa mặt, thưởng qua bữa sáng, Lam Vân Diễm đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.
- Hiện tại mấy giờ rồi?
- Không biết, hơn mười một giờ hoặc là mười hai giờ gì đó.
Diêm Nhược Thiên nhún vai trả lời.
- Trời ạ! Đi làm. . .
Cô kinh hoảng nhảy lên, luống cuống tay chân đi ra ngoài.
- Anh đề nghị em trước tiên thay áo tắm trên người đi, bằng không người trong tập đoàn sẽ bị em hù dọa chạy mất, các đồng nghiệp đã bị em làm cho suy tim mất rồi.
Hắn dù bận vẫn ung dung thưởng thức bộ dạng hỗn loạn của cô.
Trời ạ! Cô tại sao có thể gây họa lớn như vậy? Oán giận nhìn hắn liếc mắt, Lam Vân Diễm hoảng hốt chạy về phòng chuẩn bị, bất quá, khi cô mặc xong xuôi đồng phục vào, chạy tới trước mặt Ngô tổ trưởng trình diện thì đã quá giờ làm việc từ lâu.
* * *
Thế giới của cô đã tới ngày tận cùng chưa?

Lam Vân Diễm không nhịn được đập đầu vào tấm ván gỗ, cô thà chết chưa giờ sao dám gặp ai!
Hai tay che mặt, đầu óc không khỏi hiện lên một màn trưa qua.
Cô chật vật chạy tới trước mặt Ngô tổ trưởng.
- Tổ trưởng, thật xin lỗi, em ngủ quên.
Khom người chào, mặc dù cô là người bị hại, nhưng nếu muốn cho tổng tài lão gia nhận tội, cô thà chết còn hơn.
Ngô tổ trưởng lạnh lùng nhìn cô một cái, nhàn nhạt cho hai chữ:
- Được rồi.
- Em không có ý lười biếng đâu.
- Được rồi, không cần nói nữa, coi như cô đi công tác về.
- Công tác?
Cô thật sự ngu ngốc mất rồi, không có cách nào biện giải, đại não hoàn toàn không kịp phản ứng.
- Theo tổng giám đốc ăn cơm, lại cùng tổng giám đốc lên… Haiz, tôi nghĩ đây có thể cho là đi “công tác.”
Ngô tổ trưởng chán ghét nhìn những nếp nhăn trên y phục cô.
Lam Vân nhìn qua gương, cô biết bộ dạng mình hẳn là rất lôi thôi, nhưng là, nếu như không phải vội vàng trình diện, cô đã có thể chỉnh trang lại y phục …Tổ trưởng vừa nói gì? Theo tổng giám đóc ăn cơm, lại theo tổng giám đốc… chữ chưa nói kia chẳng phải là “giường” sao?
Cô mở to mắt, tổ trưởng tại sao nói như thế nói điều này? Không sai, mặc dù đây là sự thật, nhưng cũng không cần thiết định tội cô như vậy, giống như vừa chính mặt nhìn thấy cô bò từ giường tổng tài xuống vậy.
Hắng giọng một cái, cô giúp mình rửa lại tội danh:
- Tổ trưởng, em cùng tổng giám đốc không phải là quan hệ như chị nghĩ đâu…Quan hệ, ây … chúng em chỉ là bạn tốt…Đúng, bạn tốt, hai năm trước chúng em quen biết nhau.
Cô hoàn toàn không biết, càng tô càng đen sao?
- Cô không cần giải thích, hiện tại tất cả mọi người trong tập đoàn đều biết quan hệ giữa cô và tổng giám đốc như thế nào.
Hả, chả lẽ Quân Quân đã nói cho mọi người thân phận của cô? Nhưng sao thái độ của Ngô tổ trưởng đối với cô không giống như với phu nhân tổng tài, mà là giống với đồ bỏ đi… Rốt cuộc là chuyện gì đây?
- Em cùng tổng giám đốc có quan hệ gì?
Cô khiêm nhường hỏi.
- Nhân viên đưa đồ ăn bắt được cô ngủ trên giường tổng giám đốc, cô còn giả bộ ngây ngô sao?

Ngô tổ trưởng càng xem thường cô, đã có bản lãnh câu dẫn tổng tài thì phải có gan chịu đòn đi.
- Này. . . Đây là ý gì? Đây là có người cố ý nói dối, hẳn không phải là thật “Nhìn thấy” sao. . .
- Nhân viên phục vụ bữa sáng hôm nay tận mắt nhìn thấy cô nằm ở trên giường tổng giám đốc, “thân thể trần truồng”, chẳng lẽ cô nghĩ nói người ta nhìn lầm người sao?
Không có, người đó không có nhìn lầm, cô coi như xong!
Đây chính là cái gọi là cơn ác mộng, cô thật sự từ hồ ly tinh lên cấp dâm phụ, thử hỏi cô ở chỗ này trả lời như thế nào?
Bình thường mà nói, lúc này cho dù bỏ đi là điều tốt nhất, nhưng cô không thể nhịn được, nam nhân kia thực sự xấu xa! Tình huống vô cùng rõ ràng, hết thảy cũng là âm mưu của hắn, có chủ tâm đem cô bức đến đường cùng, cô phải hàng phục ý tứ của hắn – thôi việc!
Tiểu nhân! Tên vô lại! Vô sỉ! Hèn hạ. . . Cô không phục.
Không sao, ít nhất không có ai dám gọi thẳng mặt cô hai chữ “dâm phụ”. Cô có thể kiên trì phục thù.
“Các cô có biết không? Cô ta thực sự bò lên giường tổng giám đốc.”
Hả? Đây không phải là đang nói cô sao? Lam Vân Diễm vội vàng bồn cầu, đem lỗ tai dán trên cánh cửa phòng vệ sinh.
“Không biết cô ta có thân hình thế nào, bản lãnh ra sao mà bò được lên giường tổng giám đốc nhỉ?”
Hừ, cô cũng xinh xắn đáng yêu chứ bộ.
“Đúng vậy a, tổng giám đốc cũng không có con mắt nhìn người gì cả, có thể bò được lên giường của ngài ấy, không biết là đã dùng cách gì?
Cái này phải hỏi Diêm Nhược Thiên, ban đầu tại sao ở nhiều nữ nhân như vậy hắn lại chọn cô.
“Tôi nghĩ cô ta nhất định là bỏ thuốc mê trong rượu tổng giám đốc, bằng không dựa vào bộ dạng tầm thường của cô ta làm sao câu dẫn được ngài ấy?
Thật quá sức chịu đựng rồi! Cô nghe không nổi nữa, bộ dáng tầm thường? Quá không có thẩm mỹ quan rồi, cô ít ra cũng thanh thuần chứ, còn nói gì, cô “bò lên giường tổng tài”, cô được hắn bế lên chứ bò lúc nào?
Có thể nhẫn, không có thể nhẫn. . . Phanh một tiếng, cô bị cử động thô lỗ của bản thân làm cho khiếp sợ, đồng thời khiến mấy nữ nhân viên ở bồn rửa tay hoảng hốt, mọi người trừng mắt nhìn cô như thấy quỷ.
- Ý, quấy rầy đến các vị rồi.
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Lam Vân Diễm ưu nhã hướng mấy người nọ mà đi, mấy người kia nhanh chóng hướng hai bên lui ra, cô chậm rãi rửa tay sau đó lau tay rồi nói:
- Cá nhân tôi thật bội phục các vị tiểu thư có thể ở phòng rửa tay nói chuyện phiếm, bất quá, đừng để cho miệng các vị bị ô nhiễm trong môi trường này.
Thẳng lưng, cô như một nữ vương cao ngạo đi ra ngoài, đóng sầm cửa nhà vệ sinh lập tức nghe được bên trong cửa truyền ra thanh âm chửi rủa, nhưng cô không chú ý, bởi vì lúc đưa ra quyết định, cô cũng đã nghĩ việc rời đi, nhưng không phải theo cách của Diêm Nhược Thiên, mà là theo cách của cô, cô sẽ không thua!
“Diêm Nhược Thiên, kế tiếp làm sao đây?” Cô cười nhạt. Chờ coi sao, chuyện tuyệt đối sẽ không như hắn mong muốn!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận