Đây là ý gì? Cô không rõ nhưng lời này lại cực kì dễ hiểu, nếu hắn không phải con ruột của mẹ thì là ai? Mặc dù hắn không phải kiểu con cái thích làm nũng cha mẹ, nhưng rõ ràng hai mẹ con họ cực kì thân thiết.
Vả lại cô cũng chưa từng nghe bạn thân nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ cô cũng không biết?
- Mẹ anh không thể có con, cha anh rất yêu bà nên đành phải chiều theo sự sắp xếp của bà nội, đồng ý lấy thư kí của bà nội làm vợ bé. Bà chào đời ở cô nhi viện, do bà nội giúp đỡ nên mới vào được đại học, để báo đáp ân tình của bà nội, trong lòng bà cũng yêu cha anh nên bà đã đồng ý cả đời không danh phận để ở bên cạnh cha, bà ấy mới là mẹ ruột của anh.
Cô vô cùng kinh ngạc, trong đầu không ngừng hiện lên các sự việc nhưng không biết nên hỏi từ đâu.
- Sau khi mẹ ruột sinh anh ra, mẹ anh liền can dự vào, không đồng ý để bà ấy theo cha anh, hiển nhiên là để ngăn ngừa việc bị người khác chiếm đoạt vị trí, nhưng như vậy thực có chút nhẫn tâm. Bọn họ quyết định trao đổi quyền nuôi dưỡng anh, nhưng mẹ ruột của anh là cô nhi, sao có thể nhẫn tâm từ bỏ cốt nhục của mình đây? Anh nghe nói, sau khi sinh cuống rốn dính vào nhau, bà vất vả sinh anh ra mà suýt nữa đã chết vì rong huyết, cả hai mẹ con dường như đã chạm nửa chân vào Quỷ Môn quan rồi. Bà lén ôm anh trốn về nông thôn, tuy nhiên cuối cùng vẫn không thoát được mảnh lưới khôn cùng của Diêm gia, năm anh ba tuổi thì bà nội tìm được tung tích hai mẹ con anh.
- Bà nội mạnh mẽ đưa anh về Diêm gia à?
- Không, nghe nói lúc ấy anh khóc thét lên, mẹ đau khổ quỳ xuống cầu khẩn bà nội, bà không đành lòng cứng rắn mang anh đi, thế nhưng cuối cùng mẹ đã đồng ý để anh tới Diêm gia, điều kiện duy nhất là cho hai mẹ con một tháng, bà nội cũng đồng ý.
Cô muốn hỏi tại sao mẹ để của hắn lại quyết định từ bỏ đứa con bà mang nặng đẻ đau suốt mười tháng? Nếu lúc đầu đã lựa chọn con mình, tại sao không thể kiên trì đến cùng?
- Lúc ấy là tháng mười hai, anh nghĩ đó là lần đầu tiên trong đời anh được thấy cây giáng sinh, do tuổi quá nhỏ nên sự việc cũng không nhớ rõ, từ nhỏ đến lớn trong giấc mộng của anh thường xuất hiện một cây thông năm màu rực rỡ, còn có một gương mặt hiền hậu rưng rưng nước mắt, lên đại học anh mới xác nhận được gương mặt trong mộng là mẹ ruột của mình.
Rất nhanh cô đã hiểu ra, thì ra nhìn cây thông noel hắn sẽ nhớ tới mẹ ruột của mình.
- Làm sao anh lại biết những chuyện này?
- Trước khi mẹ ruột của anh qua đời đã gửi một lá thư cùng di vật của bà, hi vọng một ngày trong tương lai, khi anh đã đủ khôn lớn để đối mặt với cuộc đời thì bà có thể nói rõ cho anh chân tướng về mọi việc.
- Mẹ ruột của anh đã qua đời?
- Khi anh về Diêm gia hai năm thì bà bị bệnh rồi ra đi, dường như bà phát hiện tình trạng sức khỏe của mình càng lúc càng trầm trọng, lo rằng không thể chăm sóc cho anh, thấy anh sắp đến tuổi ăn học nên đành kìm nén nỗi đau mà đưa anh về Diêm gia.
- Mẹ kể mọi chuyện cho anh sao? Đó cũng là một quyết định vô cùng khó khăn.
Khẽ gật đầu, hiển nhiên hắn biết bởi vì nhân tính vô cùng ích kỉ và xấu xa, nghiêm khắc mà nói thì mẹ đã chia rẽ hắn cùng mẹ ruột của mình.
- Anh từng hỏi mẹ, tại sao bà lại nói cho anh biết chuyện này? Bà nói, bà có thể giấu diếm cả thế giới, trước giờ đó vẫn là mục tiêu của bà, ngoài mấy người thân cận thì không ai biết anh vốn không phải con đẻ của bà, thậm chí đôi lúc bà còn cho rằng anh chính là đứa con do bà mang nặng đẻ đau, tuy nhiên
bà không đành lòng giấu diếm anh, anh cũng cảm thấy đáng kiêu ngạo vì mình có một người mẹ vĩ đại như vậy.
Khóe mắt Lam Vân Diễm đã đẫm lệ, cô rất khâm phục mẹ chồng.
- Anh đã đi gặp mẹ ruột của mình chưa?
- Mẹ đã đưa anh đi thăm mộ bà một lần.
Ôm chặt lấy hắn, cô tựa nhẹ gò má vào bờ vai hắn.
- Chắc anh cảm thấy rất hạnh phúc, anh có hai người mẹ tuyệt vời, mặc dù một người đang nhìn anh từ trên thiên đường.
Có lẽ vậy, bởi anh là một đứa con không dễ có được nên từ nhỏ yêu cầu của cha rất cao, nếu không có chí tranh đấu thì đừng nhận làm con ông ấy nữa. Dần dà dưới áp lực cuộc sống, không biết từ lúc nào anh đã học được thói quen kìm nén bản thân.
- Em hiểu.
Cô cảm nhận được điều gì đó.
- Diễm nhi, anh không quen với việc chia xẻ, nhưng anh sẽ học tập, sẽ không giấu diễm em, em cũng vậy, không được giấu diếm bản thân trước anh, bọn mình phải là một cặp vợ chồng hòa thuận.
Lời Triệu Kình An không ngừng vang lên trong đầu hắn, lúc này hắn mới hiểu được đạo lí ấy, nếu không tự mở lòng với cô thì cô sẽ chẳng bao giờ thẳng thắn với bản thân.
Cô khẽ gật đầu đáp lại rồi ôm chặt cánh tay hắn, nước mắt chỉ chực tràn ra, rốt cuộc cô đã cảm nhận được sự chân thực, người đàn ông này là chồng cô, chỉ thuộc về cô mà thôi.
Trở lại xe, Lam Vân Diễm cố gắng quên đi sự ngột ngạt vừa rồi, làm vài động tác giảm bớt cảm giác mệt mỏi:
- Mệt quá, thảm rồi, chắc chắn ngày mai sẽ toàn thân ê ẩm cho mà xem.
Nhìn về phía cô, hắn nói về vấn đề chính:
- Ngày mai anh nhất định phải về Đài Bắc, dự tính là đi lúc 12 giờ trưa.
Dường như quá đột ngột nên cô vội hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Cho anh một cơ hội, anh muốn làm tròn bổn phận của người chồng.
Từ lúc hắn nói “ chúng ta phải là một đôi vợ chồng hạnh phúc” thì cô đã đầu hàng, chỉ là lúc này mà không trêu chọc hắn một chút thì quá dễ dàng cho người này:
- Em biết anh đang cố gắng, nhưng thói quen rất khó sửa, em cũng chưa có lòng tin với anh lắm, em cần phải suy nghĩ kĩ đã.
- Anh sẽ chờ em, bọn mình cùng về nhà.
Dù sao thì hôm trước hai người vẫn chưa chơi cho thực sự khoái trá, hắn cũng không hy vọng cô dễ dàng đáp ứng, mà thực sự thì giữa hai người cũng không nói rõ ràng, hắn cũng cảm nhận được rằng cô sẽ không để hắn rời đi một mình.
Khẽ nựng má cô, hắn nói bằng vẻ kiên định:
- Anh chờ em, bọn mình cùng nhau về nhà.
Mặc dù Diêm Nhược Thiên nhìn như đã nắm phần thắng, nhưng thực sự thì hắn cũng hơi lo sợ, cô sẽ về cùng hắn sao?
Gần hai ngày chầu chực, bởi lo lắng nên hắn cũng không hiểu được mình làm thế nào mà vượt qua, có vài lần suýt nữa hắn đã xông tới hỏi xem cô có thể về cùng hắn hay không? May mà lí trí đã cản hắn lại, giao quyền quyết định cho cô, hắn vẫn im lặng chờ câu trả lời.
Tích tắc, thời gian trôi qua thật nhanh, từng giây từng phút không hề ngừng nghỉ, vẫn chưa hề truyền tới tiếng gõ cửa mà hắn mong đợi.
Không thể đợi nữa, hắn phải đi trả phòng.
Từ căn phòng nhìn ra biển ở tầng cao nhất đến đại sảnh trả phòng, lại đi về phía bãi đậu xe, suốt dọc đường trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ. Cứ như vậy mà về sao?
Không được, sao hắn có thể để cô lại đây mà rời đi chứ? Bất kể mọi giá, dù là cưỡng từ đoạt lý cũng nhất định phải mang cô về, không có cô thì mạng sống của hắn không còn đầy đủ, hồn phách cũng không còn trọn vẹn bởi nó đang tìm kiếm bóng hình của cô…
- Diêm Nhược Thiên, anh muốn đi đâu?
Giọng Lam Vân Diễm từ phía sau truyền tới.
Xoay người lại, dừng chân ở trước quán ăn, đột nhiên hắn thấy cô đang ngồi trên xe nghịch ngợm, hành lí cũng đã sắp xếp để trên mặt đất, đôi chân không ngừng vung vẩy giữa khoảng không tựa như một cô bé ngây thơ hồn nhiên.
- Anh là rùa đen à? Sao lại chậm chạp như vậy? Không phải nói là buổi trưa à, giờ đã là chiều rồi.
Không phải cô cố ý ngồi trên xe có mái che, do chờ ở đây từ lúc sáng, mãi không thấy hắn xuất hiện nên phải tìm một chỗ mát để nghỉ.
Phu nhân của hắn càng lúc càng táo tợn, nhưng hắn rất thích cô nói năng hoạt bát như vậy… Ném hành lí xuống, hắn lao tới ôm chặt lấy cô.
- Anh làm gì mà ôm em chặt thế?
Nói vậy nhưng cô cũng ôm chặt lấy bờ vai hắn, cô cũng thích sự nhiệt tình của hắn lúc này. Lơ đãng liếc về những người đang trố mắt nhìn ở chung quanh, nụ cười của cô càng trở nên sáng lạn, phụ nữ rất thích hư vinh, cô rất thích mọi người biết thân phận thực sự của mình mà trợn mắt há mồm.
- Anh ở phòng chờ mà không thấy em đâu, nóng lòng muốn chết, mà anh lại không tin em nhẫn tâm đến mức để anh trở về Đài Bắc một mình.
- Không phải là anh muốn em chờ ở bãi đỗ xe à?
Ngẩn ra, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô:
- Anh đâu nói là muốn em đợi ở bãi đỗ xe?
- Lúc chúng ta hẹn hò, không phải anh muốn em chờ ở bãi đỗ xe à?
Đương nhiên hôm nay cũng sẽ như vậy.
- Lúc đó khác lúc này, nếu anh không xuất hiện chẳng lẽ em không biết mà gọi điện à?
- Anh không cảm thấy đợi đến thời khắc cuối cùng mới công bố đáp án, cảm giác rất phấn khích sao?
Thiếu chút nữa hắn đã té xỉu, thì ra phu nhân nhà hắn lại tinh nghịch như vậy!
- Em nghĩ mình đang xem phim à? Không được, sau này chúng ta phải nói cho rõ ràng, nếu không thì anh sớm ngày sẽ chết vì đau tim mất.
- Sao tim anh lại yếu ớt như vậy?
- Trái tim anh vốn rất khỏe mạnh, nhưng từ khi gặp em thì nó lại trở nên yếu nhược đến vậy.
Che mặt hắn, đặt một nụ hôn lên môi hắn.
- Được, sau này chúng ta phải làm rõ mọi thứ, còn nữa, ông xã tổng giám đốc của em, bọn mình về đi.
Bọn họ trở về bằng ô tô, thỉnh thoảng Diêm Nhược Thiên hiên lại quay sang nhìn người bên cạnh.
- Anh tập trung lái xe đi.
Lam Vân Diễm vừa buồn cười vừa ngọt ngào nhìn hắn.
- Diễm Nhi, em thích hoa gì?
- Hoa hồng.
Khẽ nhướn mày, hắn không thích đáp án này, cái kẻ kia nói thật đúng!
- Sao em lại thích hoa hồng tầm thường như vậy?
Dường như giọng điệu hắn hơi khó chịu? Khó trách, cũng chỉ bởi kẻ kia!
Đến phiên cô nhíu mày, hoa hồng có tội gì với hắn?
- Em cảm thấy hoa hồng rất đẹp, ít nhất thì em nhìn một cái là nhận ra.
Ngẩn người, hắn nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu. Đây là ý gì?
Chỉ thấy cô cười khan vài tiếng, hận không thể học theo phong cách đà điểu, đáng tiếc nơi này không có cát để rúc đầu vào, chỉ có thể đàng hoàng đối diện.
- Em là “hoa si”, hoa hoa cỏ cỏ thật là khó phân biệt.
Hắn phì cười. Phu nhân của hắn thật đáng yêu!
- Không buồn cười, mấy thứ hoa cỏ kia không thích làm bạn của em, em rất buồn.
Không sai, tình huống lúc này thực không buồn cười, bởi hắn đã nhận ra điểm quan trọng.
- Ngay cả chuyện này cũng nói với quản lí Triệu à?
- Tại sao em phải nói cho anh ta biết?
Chuyện này cũng không nghiêm trọng, cô thẹn thùng che miệng cười.
- Em không nói sao hắn biết em thích hoa hồng?
- Anh ta biết à?
Đến lúc này cô mới hiểu ra.
- Em nghĩ là Quân Quân nói cho anh ấy biết, cô ấy nhờ anh ấy giúp em, chắc là nói không biết chuyện của em cho anh ấy nghe.
- Quân Quân bảo hắn giúp em?
- Anh ta và Quân Quân là tình cũ vẫn vương vấn tơ lòng, một người thì không chịu bỏ Khẩn Đinh, một người không chịu rời Đài Bắc, nhưng cũng không muốn mất đối phương, cả hai dây dưa từ đại học đến giờ, không biết bao nhiêu lần tái hợp, bạn bè cũng không phải, mà luyến ái cũng không.
Ngẩn ngơ nửa ngày, thì ra kẻ kia đùa bỡn hắn! Khó trách lại nói như thế, cái gì mà đuổi bắt cũng là một niềm lạc thú, “hắn” cũng có niềm lạc thú của mình, nhưng thực sự vui sao… Không, lúc này hắn lại cảm thấy người kia rất thuận mắt, không nghĩ thêm nữa.
Nhìn người bên cạnh nét mặt không ngừng biến đổi, Lam Vân Diễm càng lúc càng khó hiểu. Hắn nhíu mày, lát sau lại nghiến răng nghiến lợi, rồi lại cười cười, đến giờ thì huýt sáo véo von, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì trong đầu đây?
Mặc kệ, dù hắn tính toán cái gì, chỉ cần không thấy nét mặt cương nghị trước kia, cảm nhận được sự vui vẻ từ tận đáy lòng hắn là quá đủ rồi.