Tổng tài lão gia

- La Tuấn, chương trình buổi chiều hủy hết đi.
Ném lại cho thư ký một câu như vậy, Diêm Nhược Thiên liền lái xe về nhà.
Đầu óc khôn khéo như hắn, sao lại bốc đồng bỏ bê công việc? Nhưng biết làm sao, có cố cũng không thể làm việc tiếp, mà hắn thì là dạng người không làm được khi không có cảm hứng. 
Anh là anh, em là em, em là vợ của anh chứ không phải là cái bóng của anh.
Cô muốn nói gì với hắn? Cô không muốn an phận làm bà xã của hắn sao?
Bất kể cô đang suy nghĩ gì trong đầu, hắn có thể khẳng định là, hắn nhất định không thích!
Lái xe tới biệt thự, hắn mới nhớ ra còn chưa vợ mình có ở nhà không, nhưng không sao cả, bất kể cô ở đâu, hôm nay hắn cũng sẽ bắt được cô.
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Diêm Nhược Thiên đã thấy bà xã đang đứng trên một chiếc thang gấp nhỏ, mặc áo sơ mi màu xanh ngọc phối với chiếc quần trắng bó, mái tóc tết thành đuôi sam, là một Lam Vân Diễm mà hắn chưa từng thấy qua, thoạt nhìn như một tiểu muội nhà bên, nhưng lại khiến cho hắn không thể di dời tầm mắt.
Lúc này đây, Lam Vân Diễm đang đứng vững vàng trên chiếc thang, tay nhận lấy mấy món đồ trang trí mà bác Cần đưa tới, treo lên cây thông Noel cạnh cửa ra vào. Cô luôn trang trí cây thông Noel thật rực rỡ, bởi vì Diêm Nhược Thiên rất thích cây thông như thế, có điều cho tới giờ cô vẫn không rõ vì sao hắn lại thích cây thông Noel được treo vật trang trí lên trên.
Bỗng mắt cô lơ đãng nhìn thấy bóng dáng của ông xã, cả người khẽ run lên, chân bước hụt, sau đó mất thăng bằng ngã xuống… Xong! Cô quá mất mặt!
- Em đang làm cái quái quỷ gì thế?
Diêm Nhược Thiên giận run nhìn chằm chằm cô, nếu không có hắn kịp thời ôm được, cô đã bị thương.
- Sao anh không đi ra mà đứng đấy dọa người?
Cô không phục đáp trả.
Ngơ ngác một chút, mặt hắn hiện vẻ thẹn thùng.
- Anh đứng ở đó không lên tiếng vì không muốn hù em.
- Lần đầu tiên em nghe thấy loại ngụy biện này đấy.
Rõ ràng vẫn gương mặt ấy, vẫn là cô gái dịu dàng mảnh khảnh, nhưng là giờ phút này nhìn cô, hắn lại có cảm giác như là lần đầu tiên biết cô, loại cảm giác này thật kỳ quái.
- Anh có thể bỏ em xuống rồi.
Lam Vân Diễm nói, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, cô đành tự mình trượt xuống.
Tỉnh lại sau phút thất thần, mặt Diêm Nhược Thiên không tự nhiên lắm hơi đỏ lên.
- Chuyện như vậy giao cho người giúp việc là được rồi, em lại tự làm làm gì?
- Không có ý nghĩa.
Cô ngẩng đầu nhìn kiệt tác của mình, không nhịn được khẽ nhếch môi, đây là cây thông Noel cô tặng cho hắn, nếu không do cô đích thân làm, sẽ không có ý nghĩa.
Hắn không kìm được mà hỏi lại:
- Cái này có gì đặc biệt sao?
Nhìn hắn một cái, cô vẫn chưa trả lời, lại trèo lên cái thang.
- Anh có thể làm thay bác Cần được không?

- Anh làm thay em, em chịu trách nhiệm đưa đồ trang trí cho anh.
Hắn tự tay kéo cô, chuẩn bị ôm cô xuống dưới, nhưng cô lắc đầu, khăng khăng muốn tự mình làm.
Có lẽ do tâm lý đại nam nhân quấy phá, Diêm Nhược Thiên cảm thấy đây là việc của đàn ông, tình hình này, hắn chỉ có thể mạnh mẽ ôm cô xuống. Nhưng nhìn được vẻ kiên quyết chưa từng thấy qua trong đôi mắt cô, khiến hắn không tự chủ được mà buông tay, tiếp nhận an bài, làm trợ thủ cho cô.
Tuy trở thành vợ chồng đã hơn một năm, hắn có nhiều, rất nhiều cơ hội ở cạnh quan sát cô như thế, nhưng hắn chưa bao giờ biết, cái bộ dáng khi cô cười lên kia, tựa như một tiểu cô nương ngây thơ lại chiến hắn động tâm… Động tâm?
Đúng, động tâm, là cảm giác trái tim loạn nhịp vì con gái khi hắn mười bảy, mười tám tuổi, cứ thình thịch liên hồi, khác hẳn với nhịp đập thường ngày, chính là một loại tình tố khác thường.
- Đại công cáo thành rồi!
Từ chiếc thang nhỏ nhảy xuống, Lam Vân Diễm hài lòng thưởng thức thành quả của mình.
- Bác Cần, nối điện đi.
Diêm Nhược Thiên quay đầu nói với quản gia lẳng lặng đứng đằng sau.
Ngáp một cái, quản gia đi tới phía sau cây thông mà xử lý nguồn điện, một lát sau, vô số bóng đèn nhỏ màu sắc rực rỡ nháy mắt làm sáng bừng cả cây giáng sinh.
- Em thích cây thông Noel lấp lánh trong đêm tối.
Lam Vân Diễm không tự chủ khẽ than thở, chỉ một bóng đèn nho nhỏ, có thể làm cho đêm tối trở nên vừa đẹp đẽ vừa lãng mạn, đây không phải là rất kỳ diệu sao?
- Anh thích cây thông năm màu.
- Em biết.
- Em biết?
Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn cô.
- Chẳng lẽ chính anh cũng không phát hiện sao? Mỗi lần nhìn cây thông Noel, anh luôn hồn nhiên quên mình, có đôi khi còn yêu thích không muốn buông tay với mấy thứ đồ trang trí trên cây.
Khi đó hắn vô cùng ôn nhu, nhưng cũng cô đơn kinh khủng.
Phải không? Không sai, hắn đặc biệt yêu thích cây giáng sinh, nhưng khi đứng gần đó hắn có hành động gì, căn bản chính hắn cũng không để ý, không ngờ cô lại chú ý tới.
Cảm giác ấm áp chảy xuôi trong lồng ngực, Diêm Nhược Thiên bỗng có một loại khát vọng chưa bao giờ xuất hiện, khát vọng ôm cô vào lòng…
- Anh còn muốn treo thêm gì nữa không?
Cô cắt đứt suy nghĩ của hắn.
- Như vậy đủ rồi, hôm nay chúng ta dùng bữa tối ở chỗ này đi.
Hắn ra lệnh, người giúp việc trong nhà bắt đầu bận rộn thu xếp. Đã bao lâu rồi bọn họ không ăn tối dưới ánh nến lung linh? Quá lâu, lâu đến nỗi dù trí nhớ có tốt đến mấy, cũng không thể nói ra ngày.
Đây là đang nằm mộng sao? Mọi chuyện trước mắt hình như có màu ảo giác, vị “Lão gia” cơ hồ đem sinh mệnh kính dâng cho công việc lại ngồi đối diện, cùng cô lắng nghe bản nhạc từ đĩa hát cũ kỹ mà quản gia bật lên, cùng nhau nâng chén thưởng thức rượu vang, cùng nhau nhàn nhã đếm thời gian trôi qua, giờ này khắc này, trong đất trời dường như chỉ có hai người bọn họ, không hề có công việc rắc rối chen ngang… Lam Vân Diễm đột nhiên nhớ lại cái đêm mà bọn họ quen nhau.
- Nếu giờ có tuyết rơi nữa thì thật tốt.
Nhìn cô không chớp mắt, lúc này trong đầu óc Diêm Nhược Thiên cũng là hình ảnh cái đêm mà hai người quen biết nhau, khi đưa cô về nhà, tuyết rơi dày, cô cao hứng phấn chấn dùng hai tay hứng tuyết trắng, một khắc này, trong mắt hắn cô không phải là hình tượng “Tổng tài phu nhân”, mà là “Nữ nhân”, vì vậy hắn hôn cô, cũng xác nhận cô là lựa chọn của hắn.

- Em… Có gì không đúng sao?
Hắn dùng loại ánh mắt chưa từng có mà nhìn cô, thật giống như có ngọn lửa trong đó, hại cô toàn thân nóng hừng hực, dường như sắp bị thiêu cháy rồi.
- Anh đang suy nghĩ, em sẽ nhảy với anh một điệu chứ?
Hắn căn bản không đợi cô đồng ý, đứng lên đi tới, kéo tay cô, dẫn cô vào điệu nhảy.
- Em thật thơm.
Loại cảm giác này thật tốt, ôm lấy thân thể mềm mại của cô, ngửi được hương thơm nhè nhẹ, toàn bộ phiền muộn mấy ngày nay của hắn như tan hết.
- Em… Em vừa mới tắm xong.
Hô hấp rối loạn, tim đập cũng rối loạn, hắn luôn dễ dàng như vậy nhiễu loạn bình tĩnh của cô.
Khát vọng mãnh liệt chiếm lấy Diêm Nhược Thiên, dục vọng tới vừa vội vừa mãnh liệt, đây là lần đầu tiên hắn hận không thể hóa thân làm sắc lang, trực tiếp đẩy ngã cô, hung hăng ở trên người cô mà đóng dấu sở hữu của hắn.
Một hồi lâu, giọng nói của hắn đầy vẻ dụ dỗ, nhẹ nhàng nói:
- Vợ à, tối ngủ một mình lạnh quá.
Thoáng dừng lại, Lam Vân Diễm cuối cùng vẫn giữ được lý trí của mình.
- Chăn bông của em rất ấm áp.
- Chăn bông làm sao so được với cơ thể người.
- Anh có thể tìm bác Cần thương lượng, hẳn là bác ấy có thể giúp.
Một chậu nước lạnh này cũng thật ác, dục vọng muốn nổ tung của Diêm Nhược Thiên nháy mắt tắt. Có phải cô chủ tâm hành hạ hắn không?
Muốn cười đến run người, Lâm Vân Diễm mất rất nhiều sức mới kìm lại được, nếu như cô cười to trước mặt của hắn, khẳng định hắn sẽ tức điên.
- Thời gian không còn sớm, em muốn nghỉ ngơi rồi, ngủ ngon.
Đưa mắt nhìn cô trở về phòng, không biết có phải là tiếng gió đang tác quái, Diêm Nhược Thiên phảng phất nghe thấy tiếng cười của cô.
Hiện tại, hắn tựa hồ càng ngày càng hiểu được ý tứ câu nói kia của cô, cô sẽ không thuận theo hắn mọi chuyện nữa, từ giờ khắc này trở đi, hắn sẽ không có ngày lành… Hắn ghét nhất là cảm giác không thể khống chế được, nhưng tại sao lại có một loại cảm giác vui vẻ chạy chồm trong máu hắn?
☆☆☆
Ngáp trộm một cái, Lam Vân Diễm vội đảo mắt nhìn quanh. Hoàn hảo, không ai, bằng không truyền tới tai tổ trưởng kia, cô lại phải nhận khiển trách liên hồi.
- Giờ làm việc không chuyên tâm, sao có thể có hiệu suất cao? Cô nghe kỹ cho tôi, khách sạn thuê cô, không phải là để cô tới nơi này ngủ gà ngủ gật, nếu như muốn ngáp, đi về nhà, còn đi tới khách sạn thì ngậm miệng thật chặt cho tôi, răng có trắng nữa cũng không được nhe ra, nữ nhân nên có khí chất nữ nhân, cô không phải không biết hai chữ ‘khí chất’ viết thế nào đấy chứ, nhân không có khí chất, tựa như quần áo không chỉnh tề, khó coi chết đi được…
Mỗi lần nghĩ đến bài “Diễn thuyết” dài dằng dặc của Ngô tổ trưởng này, cô lại không biết nên khóc hay cười. Ngô tổ trưởng thật lợi hại, có thể từ ngủ gà ngủ gật xâu thẳng tới khí chất của nữ nhân, lại càng khủng hơn là mỗi một lần ca nhạc như thế, nội dung một chữ cũng không thay đổi. Chỉ là nếu như kêu cô giật lùi mà đi, không chừng bà ta cũng có thể làm được, nhưng mà cái yêu cầu kia thì thật là, miệng mở ra, không tự chủ được ngáp một cái, chuyện này cũng không phải mình có thể khống chế.
Nếu như có một ngày, khi Ngô tổ trưởng đang giáo huấn người khác, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái gương, thế thì vui phải biết, tin rằng không cần ai nói, bà ta cũng sẽ hiểu được, chính bà ta mới là người cần phải học tập hai chữ “Khí chất” này hơn bất cứ ai.
Không tự chủ được, cô vừa rồi ngáp một cái, đây hoàn toàn là lỗi của Diêm Nhược Thiên!

Vào lúc hắn dục hỏa phần thân, cô cũng không dễ chịu, cô nhớ ngực của hắn, nhớ hơi ấm của hắn, nhớ hơi thở bá đạo cuồng dã của hắn… Kết quả thì sao? Đương nhiên là một đêm chưa chợp mắt, cô chỉ muốn hung hăng nhảy lên giường đánh một giấc…
Phanh!
Một lớn một nhỏ đồng thời ngã ngồi dưới đất, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hoàn toàn không rõ chuyện gì vừa xảy ra.
- #@$. . .
Tiểu mỹ nữ tóc vàng mở miệng xì xà xì xồ.
Một lát sau, Lam Vân Diễm mới hiểu nổi khẩu súng liên thanh này nói gì.
- Tiểu mỹ nữ, em đi nhầm tầng rồi, chỗ em muốn đến phải xuống thêm hai tầng nữa.
Mở to mắt, tiểu mỹ nữ tóc vàng kinh ngạc lẩm bẩm.
- Chị hiểu được tiếng Pháp?
- Chị có học một chút.
Điều này cũng là công của mẹ cô, muốn đem cô đào tạo thành thiên kim danh môn chân chính, mẹ cô vô cùng coi trọng việc đào tạo ngoại ngữ cho cô, cô chẳng những hiểu tiếng Pháp, còn hiểu tiếng Ý.
- Chị tên là gì?
Tiểu mỹ nữ tóc vàng thật cao hứng khi gặp một người có thể hiểu được cô nói.
- Christine Lan.
- Em có thể gặp chị nữa không?
- Nếu như không sẽ ảnh hưởng đến công việc, chị rất hoan nghênh.
- Bye bye, em sẽ lại tới tìm chị.
Tiểu mỹ nữ tóc vàng vẫy chào rồi thoáng cái đã mất dạng.
Khẽ mỉm cười, Lam Vân Diễm đang chuẩn bị đứng dậy, ma âm của Ngô tổ trưởng đã như mũi tên nhọn bắn tới.
- Christine Lan tiểu thư, cô đang làm gì ở đây thế?
Cho dù cách hai đầu hành lang, khí thế của Ngô tổ trưởng vẫn làm màng nhĩ người ta muốn rách ra.
Hơi rụt cổ, cô vội vàng cung kính nghênh đón cấp trên đang sải bước đi tới.
- Thật xin lỗi, không cẩn thận trật chân té thôi.
- Cô lại đang ngủ gà ngủ gật đúng không?
- Tôi chỉ không cẩn thận sơ ý thôi.
- Cô muốn tôi nói mấy lần nữa đây, giờ làm việc không chuyên tâm, làm sao có thể có hiệu quả…
Lại tới nữa! Nhưng biết làm sao, tự dưng bị bà ta bắt gặp, dù sao cũng quen rồi, đợi khi tổ trưởng nói xong, cô có thể thoát, thế nên cùng lúc này, suy nghĩ không tự chủ được mà hướng về Diêm Nhược Thiên, không biết giờ này anh ấy đang làm gì nhỉ?
Diêm Nhược Thiên đang làm gì ư?
Hắn mới vừa cùng bạn tốt Lôi Tân Dương —— lão bản của công ty thiết kế nội thất văn phòng quốc tế Lôi Dương, kết thúc hội nghị hai tiếng, thảo luận thành công về bản thiết kế hành lang mĩ thuật, hội nghị vốn định kết thức trong một tiếng, nhưng vì thỉnh thoảng hắn lại thất thần, cho nên tốn thời gian gấp đôi.
- Chúng ta đi uống một ly chứ?
Nam nhân không được thỏa mãn dục vọng chỉ còn cách mượn rượu giải sầu.

- Cậu biến thành tửu quỷ bao giờ thế, ban ngày cũng muốn uống rượu.
Lôi Tân Dương thoạt nhìn có chút hả hê.
- Tôi còn kém cậu nhiều.
Diêm Nhược Thiên phản pháo, nhớ đến bộ dáng chật vật của bạn tốt lúc trước, vì Tâm Tâm nha đầu, vị đại thiếu gia kia chuốc cả chai rượu, ít nhất hắn còn không bi thảm như vậy.
- Tốt nhất là cậu cầu nguyện đi, phu nhân nhà cậu không có dễ ứng phó như Tâm Tâm nhà tôi đâu.
Trước kia hắn có thể thề son sắt mà nói, Lam Vân Diễm tuyệt đối dễ ứng phó hơn Tống Oánh Tâm, nhưng hiện tại hắn lại dao động với tín niệm từng là cố chấp của mình.
- Tôi không phải dọa cậu đâu, nếu một tháng mà phu nhân nhà cậu vẫn kiên trì ngủ trong phòng khách thì phiền toái lớn rồi.
- Tôi biết rồi.
Hắn liếc mắt, cái này không phải đe dọa thì là gì!
Lúc này, bọn họ đã tới quầy rượu, gọi hai ly cocktail rồi chọn một góc khuất ngồi xuống.
- Cái này không giống tác phong của cậu, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết cô.
Lôi Tân Dương không bỏ qua mà trêu chọc, tiểu tử này cũng quá bất hạnh rồi.
Đúng vậy a, hắn thích tốc chiến tốc thắng, nhưng chuyện lại không như mong muốn.
- Không phải đã nói với cậu rồi sao? Nữ nhân là sinh vật khó hiểu nhất trên thế giới, một giây trước, cô nhu tình như nước, một giây sau, cô có thể biến thành một con cọp mẹ.
Đây là kinh nghiệm của bản thân Lôi Tân Dương, nữ nhân mang thai thật là đáng sợ, vừa mới cười xong, lập tức có thể khóc như đến ngày tận thế, mà nguyên nhân chỉ là do bộ phim vừa chiếu, thật là không hiểu nổi!
- Cậu rất thích đe dọa mình hả.
- Thật là hảo tâm không có hảo báo.
Nhíu mày, hắn vẫn còn chưa tin.
- Thân là bằng hữu tốt của cậu, cậu không vui, làm sao tôi vui nổi.
Lời này là thật, dù thế nào, bạn tốt vẫn luôn quan tâm hắn.
Đang lúc này, có một nhân viên phục vụ khách sạn thần sắc hoảng hốt đi tới quầy rượu, hết nhìn đông tới nhìn tây giống như đang tìm kiếm cái gì đó, một lát sau, chạy về phía quầy bar nói bàn luận xôn xao cùng bartender.
Trực giác nói cho hắn biết, khách sạn gặp phải phiền toái, Diêm Nhược Thiên lập tức đứng dậy đi tới hỏi thăm chuyện gì xảy ra.
- Thưa tổng giám đốc, không tìm thấy một vị khách nhỏ người ngoại quốc, là một cô bé tóc vàng, không biết nói tiếng Trung, chúng tôi đã tìm khắp mọi ngóc ngách trong khách sạn nhưng vẫn không thấy bóng dáng.
- Các anh có xem qua camera ghi hình chưa?
- Giám đốc đã làm rồi, có nhìn thấy cô bé kia ở tầng một, nhưng không ai thấy cô bé rời khỏi khách sạn, vừa lúc ấy có một nhóm khách người Nhật Bản đặt phòng tại bàn lễ tân, đại sảnh tầng một rất hỗn loạn.
- Bất kể cô ta có rời khỏi khách sạn không, cũng phải phái người tìm kiếm xung quanh đi.
- Vâng, tổng giám đốc.
- Khi có tin tức, lập tức báo cho thư ký của tôi.
Gật đầu đáp ứng, nhân viên phục vụ liền vội vội vàng vàng rời khỏi quầy rượu, trở về đại sảnh báo lại tin tức.
Mặc dù chuyện này không thuộc phạm vi quản lý của hắn, nhưng cũng không thể không lo, cho nên Diêm Nhược Thiên cũng nhanh chóng kết thúc buổi uống rượu với Lôi Tân Dương, trở về phòng làm việc đợi chờ tin tức.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận