Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)

Sau khi Tiêu Ninh Dữ gầy xuống không hề có dấu hiệu tăng cân trở lại, điều này đều nhờ Tiêu Ninh Dữ quản lý nghiêm ngặt dáng người của mình. Tiêu Ninh Dữ rất quan tâm đến vấn đề này, người béo phì rồi gầy xuống giống như y, rất dễ tăng cân trở lại. Tiêu Ninh Dữ rất lo lắng điều này, nên sau khi gầy xuống, y không hề buông thả bản thân.

Rèn luyện là chuyện tất nhiên, bận đến mấy Tiêu Ninh Dữ cũng sẽ nhín chút thời gian để tập luyện. Không chỉ là vận động, về ăn uống Tiêu Ninh Dữ cũng rất nghiêm ngặt với bản thân. Thỉnh thoảng cùng tụi Tô Cách đi ăn lẩu ăn đồ nướng đại loại thế, y rất hạn chế, chỉ ăn mấy miếng là buông đũa. Lần nào Tô Cách cũng phàn nàn Tiêu Ninh Dữ nào có giống đi ăn, mà giống đi nhìn cậu ăn mới đúng.

Lục Thừa Phong hiểu sự lo lắng của Tiêu Ninh Dữ, biết y sợ dáng người quay về như xưa, nên mọi chuyện đều chiều theo y. Đôi khi Lục Thừa Phong khuyên Tiêu Ninh Dữ ăn thêm y cũng nghe lời ăn thêm hai miếng, thấy y ăn kiêng đến mức bị đói Lục Thừa Phong cũng không nói nhiều. Dù sao cũng mới gầy đi được một thời gian, nên lo lắng là điều dễ hiểu. Lục Thừa Phong cảm thấy, sau một thời gian từ từ rồi Tiêu Ninh Dữ sẽ không lo lắng nữa.

Chỉ là Tiêu Ninh Dữ gầy đi hai năm không hề tăng cân, y vẫn nghiêm khắc với bản thân như cũ. Lục Thừa Phong vừa lo lắng vừa đau lòng. Lục Thừa Phong cũng phải tập thể hình, chuyện quản lý dáng người của nghệ sĩ là bắt buộc. Nhưng  yêu cầu của Tiêu Ninh Dữ với bản thân, chỉ có ăn kiêng trong thời gian ngắn để quay phim mới làm như vậy, Lục Thừa Phong biết như vậy khó chịu bao nhiêu, nhưng Tiêu Ninh Dữ vẫn một mực kiên trì.

Một mặt Lục Thừa Phong sợ y không đủ dinh dưỡng, mặt khác, mỗi khi nhìn y ăn cái gì cũng phải kiềm chế là lại đau lòng không chịu được.

“Ăn thêm mấy miếng đi em.” Hai người ăn cơm cùng nhau, Lục Thừa Phong nhìn một hồi, Tiêu Ninh Dữ  ăn chưa được mấy miếng đã buông đũa không ăn nữa, thế là anh lên tiếng.

“Dạ.” Tiêu Ninh Dữ nghe lời lại cầm đũa lên, có điều chỉ ăn hai miếng lại thôi.

Lục Thừa Phong thở dài: “Ăn như vậy no sao được. Đây toàn là đồ em thích ăn.”

“Em ăn no rồi, bình thường cũng ăn như này mà.” Tiêu Ninh Dữ không có ý định ăn tiếp.

Lục Thừa Phong phiền não vì chuyện này suốt. Anh cảm thấy không thể để Tiêu Ninh Dữ tiếp tục như thế được.

Hôm ấy Tiêu Ninh Dữ từ công ty quay về phát hiện thế mà Lục Thừa Phong đang ở trong phòng bếp. Thấy y về, Lục Thừa Phong nhanh chóng bưng đồ ăn lên bàn.

Tiêu Ninh Dữ nhìn dáng vẻ anh mặc tạp dề bưng đồ ăn mà ngây ngẩn cả người, kinh ngạc hỏi: “Đây đều là đồ ăn anh nấu?”

“Ừ, nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm.” Lục Thừa Phong vừa nói vừa đẩy y vào phòng rửa tay.

Không thể không nói, tay nghề của Lục Thừa Phong thực sự rất tuyệt, Tiêu Ninh Dữ ăn nhiều hơn hẳn bình thường, nhưng cũng không đáng kể.

Đang lúc Tiêu Ninh Dữ chuẩn bị buông đũa, Lục Thừa Phong nhíu mày một cái, ngữ khí hơi mất mát:  “Anh nấu ăn không ngon à?”

“Không phải, ngon cực kỳ luôn.” Tiêu Ninh Dữ vội vàng nói.

“Không cần an ủi anh. Em cũng không ăn được mấy miếng. Thôi được rồi, để anh đổ đi, làm lại lần nữa.” Nói rồi Lục Thừa Phong muốn đứng lên rửa chén đĩa.

Tiêu Ninh Dữ vội ngăn anh lại, nói: “Ngon thật mà. Em có thể ăn hết mà.”

“Thật không?” Lục Thừa Phong như không tin tưởng, hỏi lại.

“Thật ạ.” Nói rồi Tiêu Ninh Dữ lấy đồ ăn trong tay Lục Thừa Phong đặt lên bàn, cầm đũa ăn tiếp, để chứng minh là đồ ăn rất ngon nên Tiêu Ninh Dữ ăn hết sạch. Thật ra lượng đồ ăn mà Lục Thừa Phong làm không nhiều, nên không lo Tiêu Ninh Dữ ăn no quá. Anh nhìn y ăn hết, vụng trộm nở nụ cười.

Sau đó Lục Thừa Phong đặc biệt điều chỉnh lại công việc để kịp về nhà nấu cơm cho Tiêu Ninh Dữ mỗi ngày.

Tiêu Ninh Dữ đề cập với Lục Thừa Phong mấy lần là anh không cần vào bếp, tuy Lục Thừa Phong nấu cơm cho y, y rất vui vẻ, nhưng như vậy Lục Thừa Phong quá vất vả. Lục Thừa Phong vẫn bền lòng vững dạ nấu cơm mỗi ngày, thậm chí có hôm đi công tác xa, vừa kết thúc hoạt động là vội vàng quay về từ thành phố khác để nấu cơm cho Tiêu Ninh Dữ.

Tiêu Ninh Dữ vừa từ công ty về nhà đã thấy Lục Thừa Phong bận rộn trong phòng bếp, nhất thời đỏ mắt, ôm chầm lấy Lục Thừa Phong nói: “Anh đừng khổ cực nấu cơm mỗi ngày cho em nữa.”

Lục Thừa Phong cự tuyệt không chút do dự: “Không được. Anh không nấu em lại ăn ít.”

“Anh đừng như vậy mà. Em cam đoan từ giờ ngày nào cũng sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, anh bảo em ăn bao nhiêu, em sẽ ăn bấy nhiêu, có được không?”

Đôi mắt Tiêu Ninh Dữ đỏ ửng, lấp lánh ánh nước mắt. Y thật sự thương Lục Thừa Phong, còn có chút tự trách. Vì để mình ăn thêm ít cơm mà Lục Thừa Phong mới phải khổ cực như vậy. Như vậy y tình nguyện mỗi ngày ăn thêm một ít để Lục Thừa Phong an tâm.

“Không tin thì anh cứ nhìn em làm được hay không đã, được không anh?”

Lục Thừa Phong ghì Tiêu Ninh Dữ vào trong ngực: “Cũng không phải bắt em ăn nhiều, chỉ là muốn em không quá nghiêm khắc với bản thân nữa thôi.”

“Em biết rồi. Em sẽ ăn cơm thật ngon.” Tiêu Ninh Dữ liên tục cam đoan.

Lục Thừa Phong nghiêng đầu hôn lên má y: “Vậy nói phải giữ lời nhé.”

“Vâng.”

TOÀN VĂN HOÀN 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui