Tống Y Du nghênh ngang bước lên sân khấu dưới bao ánh nhìn ngỡ ngàng của mọi người.
Ả được ông Nặc đưa cho chiếc mi-crô, hắng giọng dịu dàng: “Xin chào mọi người.
Suốt bao năm vắng mặt tôi thật sự rất mong có thể trở về với gia đình của mình!”
Chẳng hiểu nổi cô ta đang lảm nhảm điều gì nhưng bên dưới khán đài ai nấy đều vỗ tay nồng nhiệt cho sự “trở lại” của cô con gái mất tích mười lăm năm này của Nặc Vân Quang.
Võ Tinh Huy nhếch môi chế giễu: “Về nước để dỗ vợ, không ngờ lại có cơ hội chứng kiến cảnh tượng hài hước này.”
Hạ Trạch lại rất kĩ tính, anh ta thúc cùi chỏ vào tay anh bạn, “Nói nhỏ thôi.”
Võ Tinh Huy lại chẳng lấy gì làm sợ, cậu ta vẫn hồ hởi: “Có gì mà phải nhỏ giọng chứ? Ở đây ai cũng đều lắng nghe lời nói của cô ta rồi.
Tiếng của tôi cũng chưa to bằng cái mi-crô cô ta cầm đâu.”
Hạc Cảnh Thần không lên tiếng nhưng trong lòng hắn vẫn luôn nhạo bán tính nết này của Tống Y Du.
Chỉ mới được công nhận là “Tiểu Nặc” mà đã hung hăng như vậy.
“Tiện thể, có cha và mọi người ở đây.
Con cũng muốn được nói đôi lời.” Từng lời nói của Tống Y Du như rót mật vào tai người nghe, trông hết sức giả dối.
Ông Nặc từ lúc tìm được con gái đều vui hết lời nên chỉ cần một mong cầu nhỏ của cô ta liền chiều chuộng lên tận trời.
Ông hớn hở: “Con nói đi, nói đi!”
Tống Y Du nhẹ mỉm cười, cô ta quay mặt xuống nhìn mọi người ở bên dưới, còn cố tình lướt mắt qua hắn.
“Thưa cha và mọi người, chắc hẳn mọi người đều biết từ rất lâu con đã có một hôn ước với thiếu gia của Hạc gia.”
Từng chữ cô ta thốt ra đều khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí nhưng đòn tâm lí này khiến cho cả Hạ Trạch và Võ Tinh Huy đều không tránh khỏi sốc được.
“Mẹ kiếp, cô ta!” Võ Tinh Huy càng nghe càng chịu không nổi, cậu ta tức quá định xông lên thì may sao Hạ Trạch và thư kí Diêu kịp ngăn lại.
Hạc Cảnh Thần hắn vẫn đứng im như tạc tượng, nhưng đôi mày của hắn đã chau từ lúc nào rồi.
“Hơn cả thế..
hôn lễ này của tôi và anh ấy sẽ được tổ chức dựa trên một lý do nữa..” Câu từ mà Tống Y Du sắp nói ra, bốn người bọn họ thừa sức biết được nhưng chỉ có thể đứng chực ra cắn rứt, nhẫn nhịn.
Tống Y Du cười tươi, “Tôi đã mang trong mình cốt nhục của Hạc Cảnh Thần rồi!”
“Cái gì cơ?!” Cả không gian bỗng trở nên nhốn nháo hơn bao giờ hết, không ai tin nổi vào tai mình nữa.
“Bọn họ vậy mà lại ăn cơm trước kẻng ư?”
Tống Y Du cười rất hả hê, vậy thì trò chơi đến đây là kết thúc thôi, và phần thắng thì đã thuộc về cô ta rồi!
Ông Nặc cũng có vẻ rất hài lòng với kết quả vừa nghe.
Nặc gia vốn là một gia tộc khá vững mạnh, thử tượng tượng nếu thông qua cuộc hôn nhân này sẽ còn mạnh đến mức nào nữa?
Ông Nặc cười khanh khách: “Tổng giám đốc Hạc Cảnh Thần, không biết chừng hôn lễ này của cậu và Tiểu Ưu nhà tôi đã có thể tiến hành chưa?”
Đồng lúc tất cả khách khứa đều quay sang nhìn vào bốn người đàn ông đang đứng cùng nhau ấy.
Hạ Trạch và Võ Tinh Huy đều nhịn không được muốn xông lên.
Hắn mặc dù gương mặt không lấy được một cảm xúc nhưng tay hắn từ bao giờ đã gói gọn thành hình nắm đấm.
Hắn đột nhiên bật cười, “E là..” Hắn chưa kịp nói gì thì từ một hướng nào đó bỗng dưng rất ồn ào.
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, tay cầm ly rượu vang quý của Nặc gia, môi son màu đỏ như môi của Bạch Tuyết, người vận đầm xám đính kim tuyến, đầu đội mũ vành sang chảnh, ánh mắt vừa giận dữ vừa sắc xảo một mạch tiến lên sân khấu.
“Cô là ai?”
Tống Y Du vừa cất tiếng hỏi thì toàn bộ rượu trong ly đã mạnh bạo tưới trọn lên người cô ta.
Không chỉ riêng ả mà mọi người trong một giây nhất thời đều nhìn sững.
Mặt ả tối sầm lại, môi run run: “Cô..
cô..”
Người phụ nữ kia nhếch mép rất cong, “Quà ra mắt của cô, người đàn bà đến cả một lòng tự trọng cũng không có!”
Tống Y Du trở nên giận dữ, cô ta định giở lại tật xấu muốn đánh người thì nhận ra mình đang là ai và đang đứng ở đâu.
Cô ta xịu mặt xuống, quay sang ôm chầm lấy Nặc Vân Quang, khóc to: “Cha! Người phụ nữ kia là ai? Sao cô ta lại đối xử với con như vậy chứ?”
Nặc Vân Quang lúc bấy giờ đã cuồn cuộn lên cơn tức tối.
Ông ta lấy tay chỉ thẳng vào mặt người phụ nữ mặc chiếc đầm đuôi cá màu xám kia, “Người đâu? Còn không mau đuổi cổ con điên này đi?”
Người phụ nữ kia đột nhiên cười lớn trên sân khấu: “Đuổi? Dựa vào ông? Xin lỗi nhé, ông không có tư cách!” Nói rồi cô ấy ném thẳng chiếc ly thủy tinh đang cầm trên tay xuống dưới chân Nặc Vân Quang làm ông ta lẫn Tống Y Du loạng choạng lui về sau mém thì dính phải mảnh vỡ bén nhọn.
Chưa hết, người phụ nữ lấy tay bỏ chiếc mũ vành che gần nửa khuôn mặt của mình ra trước bao ngỡ ngàng của người trên du thuyền.
Võ Tinh Huy với tròng mắt rung rung: “Tiệp Như?!”
Chính xác người phụ nữ sang trọng này chính là cô nàng Tiệp Như nhí nhảnh bao ngày của Nguyệt Độc Thất.
Nhìn thật sự nhận không ra.
Nặc Vân Quang nhìn một cái liền biết người trước mặt ông là ai, có chút bối rối, ông ta gãi đầu.
Tống Y Du thì lại khác, trước giờ cô ta có biết quái gì về giới thượng lưu chứ.
Thứ duy nhất cô ta nhớ đến chính là người đối diện là bạn thân của Nguyệt Độc Thất, đã đánh mình tại biệt thự Hạc gia hôm đó.
Cô ta kéo kéo áo của Nặc Vân Quang, còn tự nhiên gọi một tiếng: “Cha?”
Nặc Vân Quang không biết làm sao, trong giây phút liền mặc kệ Tống Y Du kêu réo, ông ta nói với giọng điệu khác hẳn một trời một vực với ban nãy: “Tiệp tiểu thư.
Cơn gió nào đưa cô đến đây?”
Tiệp Như bật cười, “Cơn gió mang tên có thích khách muốn giật chồng!”
Nặc Vân Quang nghe mà điếng cả người.
Ông ta chỉ đành ôm đẩy Tống Y Du qua một bên.
Tiệp Như lại tiến tới dành lấy chiếc mi-crô, khẽ ho: “Không biết các vị khách ở đây, có ai là không biết Hạc tổng giám đốc đã kết hôn từ hai năm trước chưa nhỉ?”
Nghe Tiệp Như nói mà cả sảnh đều bàn tán gật gù: “Khoan đã! Đúng vậy kia mà!?”; “Chẳng phải hôm trước vợ của Hạc tổng đã xuất hiện trong bữa tiệc của Hạc gia ư?”; “Chính là cô gái xinh đẹp mặc đầm trắng luôn đi cạnh Hạc tổng đó à?”
Xem như đã thành công bước đầu tiên đánh lạc hướng được dư luận.
Tiệp Như khẽ cười đắc chí, “Cô ấy cũng có thai.
Vậy..
cho hỏi những vị khách thông minh ơi! Bạn sẽ nghĩ ai là cháu đích tôn của Hạc gia?”
Võ Tinh Huy thật sự bị thần thái quyền quý này của Tiệp Như làm cho mê hoặc.
Không biết đã bao lâu cậu ta chưa cảm nhận được sự uy quyền ẩn sâu của vợ mình nhỉ?
Hạ Trạch đưa tay che miệng khúc khích: “Cậu dỗ được vợ chưa, anh bạn?”
Nghe cậu bạn đánh tan giấc mộng mà Võ Tinh Huy sững người, lườm nguýt: “Xuỳ! Im đi!”
“Cháu đích tôn của Hạc gia, không phải là thứ chỉ cần nhận bừa là được chấp thuận.” Lại thêm náo nhiệt khi ngồi ở một phía, Hạc lão phu nhân cùng người làm của bà vây quanh.
Trông vô cùng uy quyền.
Từ nãy đến giờ không lên tiếng nên không ai để ý nhưng thực chất bà vẫn luôn ngồi xem kịch.
Tống Y Du thấy không ai bênh vực mình, lại dường như bị quá nhiều thế lực từ nhiều phía lấn át, ả hùng hổ một mình xông ra.
“Cô dựa vào gì mà nói con tôi không phải con của Hạc Cảnh Thần?”
Tiệp Như nhướng mày, bĩu môi: “Là cô tự nói đấy.
Từ đầu đến cuối có ai bảo con cô như vậy sao? Ha ha chột dạ rồi?”
Tống Y Du tức đến đỏ cả mặt.
Cô ta đứng trên sân khấu lại giậm chân liên tục như người điên.
“Cái gì cũng phải có chừng mực thôi, người chứ không phải trâu bò.
Muốn đụng vào hạnh phúc gia đình người khác, cô phải xem lại phẩm hạnh của mình đi, Tống! Y! Du!” Một giọng nói nghe qua cảm thấy rất ngọt ngào nhưng lời nói lại sắc bén truyền tới.
Mọi người không nhận ra, cũng không biết nó xuất phát từ đâu, cứ quay cổ qua lại tìm kiếm chủ nhân giọng nói ấy.
Nhưng đối với hắn thì khác, chắc hắn điếc mà không nghe ra giọng của vợ mình?
Nguyệt Độc Thất chẳng khác nào phù thủy hắc ám không mời mà tới trên phim ảnh.
Cô mặc đầm đen dài đến mặt đất, đầu búi tóc cao, trang điểm cũng quý phái không kém Tiệp Như.
Cô đứng trên tầng hai ngó xuống phía dưới.
Đứng bên cạnh còn có Mạch Cẩm lạnh lùng.
Một bữa tiệc mà tập hợp toàn hình tượng nữ hoàng thế này thật khiến những kẻ nghiện phim khóc thét!
Mạch Cẩm từ từ đưa Nguyệt Độc Thất đi xuống cầu thang.
Nguyệt Độc Thất còn đi thẳng lên sân khấu, xem ra rất muốn mua vui cùng Tiệp Như rồi.
Nếu bảo Nguyệt Độc Thất trong đêm tiệc Hạc gia như một Nữ hoàng thanh thuần thì hôm nay cô cứ như Nữ hoàng cao quý vậy.
Nguyệt Độc Thất là tuýp người không thích phô trương, nhưng chỉ cần cô diện lên thì nhan sắc cũng không ai địch nổi.
Phong thái lạnh lùng, cao quý khiến cả Tống Y Du còn sợ ra mặt.
“Mọi người có biết cô là Tống Y Du không nhỉ?” Tiệp Như nhoẻn miệng cười nhìn ả ta, tiếp lời cho câu nói vừa rồi của Nguyệt Độc Thất.
Người phía dưới thì cứ hệt như những cái máy bắn chữ, xem một đoạn kịch liền quay ra bàn tán rôm rả: “Sao cơ, Tống Y Du?”; “Là ai vậy?”; “Tôi nghe nói là con gái của Tống gia mà?”; “Giờ lại thành con ruột của Nặc gia, con nuôi của Tống gia à, buồn cười vậy?”
Nguyệt Độc Thất liếc nhìn Tống Y Du đang bối rối không biết xử sự ra sao, “Cô muốn chơi đùa với chúng tôi lắm mà? Hôm nay tôi nguyện ý cùng cô!”