Chân mày Nguyệt Độc Thất khẽ co giật.
Sao nhỉ? Tuy cô biết Hạc Cảnh Thần rất được phụ nữ để ý nhưng đến cả nhân viên mà còn cảm thấy quen thuộc thì chung cuộc Tống Y Du là ai?
Nguyệt Độc Thất nghe lén không nổi nữa.
Thà bọn họ nói xấu cô cũng được, nhưng nếu nói là có ai đó đáng ghét đang lởn vởn bên cạnh Hạc Cảnh Thần là cô không cam lòng!
Nếu như Hạc Cảnh Thần thật sự có tình nhân bên ngoài, thực chất cô sẽ thả cho hắn đi vì vốn dĩ mối quan hệ của cô và hắn chẳng hề quá sâu đậm.
Cô lại rất ghét cái cách mà hắn một bước cũng không để cô được thoát ra khỏi “chiếc lồng chim” và tự do, thậm chí đi dạo cũng nói không.
Tuy cô khẳng định là tình cảm cô dành cho Hạc Cảnh Thần không nhiều.
Nhưng dẫu cho cô có không yêu hắn đi chăng nữa, thì chỉ cần cô vẫn ngồi ở vị trí Hạc Thiếu phu nhân thì dành chồng của cô là không được!
Giả sử hắn muốn được ở bên tình nhân của hắn thì cứ việc ở, nhưng cô không thể chấp nhận được việc hắn còn giữ cô ở lại.
Bắt cá hai tay là thứ mà cô ghét nhất trên đời này.
Thì thà một là của cô, hai là cho người khác còn hơn là một tay ôm hai chậu hoa!
Cứ thế, gương mặt của Nguyệt Độc Thất hoá thành không cảm xúc.
Cô một mạch bước vào khiến cho bọn họ một phen hết hồn.
“Cái gì vậy? Cô là ai?!” Một người trong đó giật mình hỏi.
“Cô bị điên rồi à? Đi mà cũng không nghe được tiếng chân.” Một người khác lại chỉ trích.
Nhưng tóm lại thì Nguyệt Độc Thất vẫn không quan tâm.
Cô nhanh chóng tiến đến chỗ pha cà phê, còn mạnh bạo bấm nút khiến bọn họ sững người.
“Nè, không phải cô ta biết chúng ta nói xấu cô ta nên nổi đóa rồi đấy chứ?” Bọn họ thì thào.
“S..
sợ gì chứ? Cũng chỉ là nhân viên quèn thôi.”
Vừa lúc đấy, ly đã được rót đầy cà phê.
Cô nhanh chóng ấn nút tắt nhưng cũng mạnh bạo không kém.
Nguyệt Độc Thất trợn ngược mắt, quay đầu hỏi: “Nói mau, rốt cuộc Tống Y Du các cô nói là ai?”
Đám nhân viên có chút hoảng, chúng vô cùng lúng túng nhưng vẫn tỏ vẻ “ta là hổ dữ”: “Sao bọn tôi phải nói cho cô biết chứ?”
Nguyệt Độc Thất nhíu mày, đôi tay trắng trẻo xinh đẹp của cô giơ lên.
Rầm! Cô đánh một phát thật mạnh vào chiếc máy pha cà phê khiến nó rung lắc dữ dội, nước trong ly cùng bị tràn ra ngoài.
Nguyệt Độc Thất lạnh lùng nghiến răng: “Nói!”
Bọn họ bị dọa sợ chết khiếp, trả lời lia lịa: “Là..
là một vị tiểu thư hay chạy đến Hạc thị.
Còn thường xuyên đi tìm Hạc tổng rồi bám đuôi.
Mà Hạc tổng thì có vẻ không từ chối cô ta..
nên chúng tôi nghĩ đó là Hạc tổng phu nhân.”
Nguyệt Độc Thất nghe cô nhân viên kể lể, một chữ cũng không bỏ sót.
Rồi lại đột nhiên nhếch môi cười chế giễu, “Tiểu tam à? Tiếc quá!”
Đám nhân viên nữ thấy cô hành vi kì lạ, lại quá lạnh lùng có chút tàn bạo liền sợ dựng đứng lên.
“Vậy..
vậy bọn tôi đi đây!” Nói rồi cả đám người rón rén chạy đi, nhưng chỉ mới bước được một bước đã bị Nguyệt Độc Thất hắng giọng.
“Thật ra, sau này miệng mồm nên cẩn thận một chút.
Có ngày các cô lại vì miệng mà hại cái thân!” Vì tâm trạng đang không tốt, gương mặt của Nguyệt Độc Thất vô cùng đáng sợ.
“Vâng.
Vâng.
Chúng tôi hiểu rồi.” Đáp lại song bọn họ nhanh chóng phắn đi mất.
Nguyệt Độc Thất ở lại, tay vò vò một sợi tóc.
“Chơi đùa như vậy là đủ rồi, Hạc Cảnh Thần!”
...
Nguyệt Độc Thất bước đi vô cùng thô bạo, tiếng gót giày cô va chạm với mặt đất kêu lộp cộp rõ to.
Thậm chí từ trong phòng làm việc, Hạc Cảnh Thần cũng có thể nghe thấy.
Đến nơi, cô đá luôn cả cánh cửa khiến nó đập thật mạnh vào tường tạo thành âm thanh chấn động.
Hạc Cảnh Thần cau mày, mắt hắn đang nhìn tài liệu cũng phải chuyển đối tượng sang cô.
Hắn thấy cô đùng đùng bước vào với gương mặt như hổ dữ đến nhà, song còn đặt mạnh ly cà phê trên tay xuống bàn hắn.
Hạc Cảnh Thần nhếch mày, “Ra ngoài vẫn không quên mang nước cho tôi à? Cũng ngoan đấy!”
Nhưng thực tế đối với thâm tâm Nguyệt Độc Thất thì đang rất khó chịu, cô chửi rủa trong đầu: “Ngoan cái đầu nhà anh! Đúng là tên rác rưởi!”
Nguyệt Độc Thất bộp bộp đi đến cạnh hắn, ngay lập tức nắm thóp lấy cà vạt của hắn kéo mạnh dí vào mặt cô.
“Ly hôn! Đưa giấy ly hôn ra đây! Không có cũng phải lập tức in ra đây!”
Hạc Cảnh Thần vừa nghe hai chữ ly hôn đã bắt đầu thấy chướng tai, hắn nhíu mày rất sâu, còn giật cà vạt về.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao em lại trông thế này?”
Nguyệt Độc Thất cắn môi, cảm thấy đứng trước mặt mình là một tên tra nam không bằng cầm thù.
Cô thấy mình bị đối xử thật tệ bạc dù cho đang ngồi trên chiếc ghế thiếu phu nhân nhà họ Hạc.
“Hôm nay tôi xem anh còn có thể chối không, rốt cuộc Tống Y Du là ai!?” Cô hét toáng vào mặt hắn trong cơn giận dữ.
Hắn như có chút đứng hình, được vài giây liền nhướng mày: “Làm sao mà em biết?”
Ha! Giờ hắn còn bình tĩnh hỏi cô làm sao mà cô lại biết được tình nhân của hắn à? Đúng là nực cười, khi đến nước này mà hắn vẫn không xem cô ra gì!
Nguyệt Độc Thất cảm thấy rất tủi thân.
Hai tay đang túm chặt lấy áo hắn bỗng run run.
Cô cắn môi: “Đồ độc ác Hạc Cảnh Thần! Dù cho anh không yêu tôi đi chăng nữa thì ít nhất anh cũng đừng đối xử với tôi như vậy chứ!”
Giọng cô nghẹn ngào, một giọt ngọc nước bắt đầu hình thành trên khoé mắt cô.
Cô rơi lệ! Hai hàng nước mắt chảy từ từ trên đôi gò má của cô.
Hạc Cảnh Thần có vẻ rất sốc.
Hắn tay chân luống cuống, còn sờ lên má cô, có ý định lau nước mắt cho cô.
“Em! Em! Tại sao lại khóc chứ?”
Cô đã tức giận nay còn tức giận hơn.
Cô nhanh nhảu đẩy hắn ra.
Quát vào mặt hắn: “Hạc Cảnh Thần anh đúng là tra nam! Chẳng lẽ trước giờ anh không biết tôi ghét người bắt cá hai tay đến thế nào à?!” Cơn nấc bắt đầu nảy lên, cô nói trong cực khổ: “Đồ đê tiện! Hức..
Nếu anh muốn đường đường chính chính ở bên cô Tống Y Du nào đó thì cứ kí vào giấy ly hôn là được mà.
Hức! Có cần phải qua lại với cô ta mà còn giữ tôi để chơi đùa không!?”
Dù cho cô chưa từng thừa nhận mình yêu hắn nhưng hai năm chung sống chẳng lẽ một chút để ý cô cũng không có? Cô không phải là kẻ nhạt nhẽo đến vậy! Cô luôn bảo hắn buông tay cô là vì cô sợ hắn xem cô như vật chơi đùa.
Là phụ nữ ai lại thích bị xem như một thứ đồ chơi vậy chứ!
Thế mà hôm nay khi cô phát hiện hắn thật sự là đang đùa cợt với cô, cô cảm thấy đau đớn đến chừng nào? Từng giọt nước mắt lúc trước cô rơi, hoàn toàn là diễn! Nhưng cô chỉ cần biết, ngay tại thời điểm cô khóc này, lại hoàn toàn là thật!
Hạc Cảnh Thần thấy cô khóc, trong lòng bất giác nặng trĩu, hắn nhẹ bước tới cạnh cô, còn từ từ lau nước mắt cô đi.
Hắn nhìn cô rất âu yếm, còn pha chút thương xót, nhưng Nguyệt Độc Thất lại nghĩ rằng đôi mắt ấy giống như đang thương hại chú chim nhỏ bé như cô.
Nguyệt Độc Thất né tránh hắn, hắn lại ôm cô vào lòng.
Cô cố thoát khỏi vòng tay của hắn nhưng càng cố gắng thì càng mệt mỏi, không chút xi nhê gì tới hắn.
Quá bất lực, Nguyệt Độc Thất đứng yên mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Hạc Cảnh Thần ôm rất chặt, giọng hắn trầm trầm cất lên: “Độc Thất.
Tôi không lừa em, cũng không quên em ghét tôi bắt cá hai tay.
Nên từ trước giờ tôi đều không làm như vậy.”
Nguyệt Độc Thất không tin: “Anh đừng có bạo biện! Rõ ràng anh chưa từng từ chối cô ta!”
Hạc Cảnh Thần ôm cô càng lúc càng chặt, hắn từ tốn nói: “Ai bảo em tôi không từ chối? Từ trước đến nay người tôi đụng đến chỉ có em, Nguyệt Độc Thất!”
“Vậy..
hức..
vậy tại sao anh không đuổi cô ta đi?” Nguyệt Độc Thất có vẻ đã bớt giận nhưng cô vẫn muốn tra hỏi đến cuối cùng.
Hạc Cảnh Thần không trả lời, khiến cô bắt đầu nghi hoặc: “Ha! Anh nói dối phải không?!”
Hạc Cảnh Thần nhìn cô, “Tôi không nói dối.
Tôi không quan tâm đến Tống Y Du.
Còn chuyện tôi chưa đuổi cô ta là đều có lý do.
Bây giờ vẫn chưa thể nói với em.”
Nguyệt Độc Thất không trả lời nhưng trong lòng đã hạ hoả đi một chút.
Hắn sờ gương mặt vừa khóc của cô.
Lại rất ân cần vén tóc qua tai cho cô, “Nguyệt Độc Thất, sau này em có thể theo tôi đến công ty.”