Nguyệt Độc Thất vừa nghe thấy liền tỉnh cả người.
“Gì cơ? Thật không?”
Hạc Cảnh Thần gật đầu , “Tuy nhiên, không được bỏ chạy! Nguyệt Độc Thất em biết mà, chạy khỏi tôi chỉ có một kết quả!”
Nguyệt Độc Thất đột ngột choàng tay qua cổ hắn, còn hôn một cái lên môi hắn: “Em hiểu rồi, chồng!”
Mấy lời ngon ngọt xuất phát từ miệng cô đã khiến hắn có chút kích động.
Hắn khẽ nhếch mép, bỗng dưng bế xốc cô lên.
Hắn đưa cô tới chỗ ghế sô pha, còn đặt cô nằm xuống.
Nguyệt Độc Thất cảm thấy tình hình này có chút không ổn, cô liền nói: “Hạc Cảnh Thần, đang ở công ty đấy!”
Hạc Cảnh Thần với ánh mắt vô cùng gian tà, hắn cười nhạt, “Em lại nghĩ tôi làm gì?” Nói rồi hắn lấy tay sờ vào gương mặt hồng hào của cô, có vẻ rất muốn nựng.
Nguyệt Độc Thất ngờ nghệch, lẽ nào cô hiểu sai ý hắn?
Hạc Cảnh Thần từ từ cuối mặt xuống khiến cô trong phút chốc giật nảy mình, nhưng hắn lại hôn lên trán cô một cái rồi đứng dậy, “Dù sao thì trang phục của em cũng chẳng tiện.
Tối nay tôi sẽ tính tiếp.”
Nguyệt Độc Thất giật mình cắn môi, mới đó mà cô đã có cảm giác cả cơ thể đang dần nóng lên.
Cô thấy hắn bước tới bàn làm việc cũng nhanh chóng ngồi lại đàng hoàng.
Đúng lúc đấy, nhạc chuông từ đâu lại phát ra, dồn hết mọi sự tập trung về thứ âm thanh đó.
Cô thấy hắn còn chưa kịp giở tài liệu ra xem đã phải chú ý đến phía cô, cô giơ tay lên lắc lắc vài cái: “Chỉ là chuông điện thoại của em thôi, anh cứ làm việc!”
Nghe rồi hắn mới đảo mắt quay đi.
Nguyệt Độc Thất rút từ túi quần chiếc điện thoại ra, màn hình hiển thị một dòng chữ màu trắng quen thuộc lại có ý nghĩa chấn động lòng người.
Nguyệt Độc Thất như không tin vào mắt mình, cô ấn nhanh nút đồng ý còn chưa kịp để đầu dây bên kia ú ớ đôi lời đã hét toáng cả lên:
“Tiệp Như?!”
Người ở phía bên kia màn hình ắt hẳn rất bất ngờ, phải dừng vài giây mới hồi âm lại cho Độc Thất: “Tiểu Độc Nữ! Tớ về rồi!”
Nguyệt Độc Thất vừa bắt lấy thứ thông tin vừa truyền đến tai mình mà như nghe không rõ còn đột ngột đứng phắt lên, hỏi lại thật to: “Sao?! Cậu về rồi?!”
Đến đường này thì Hạc Cảnh Thần không thể không chú tâm, từ nãy đến giờ cô nhìn rất xung sức đã khiến hắn không thể rời mắt đi.
Giờ đây cô còn hét lớn như vậy, hắn cũng không phải loại người vô cảm xúc mà không để ý.
Giác ngộ ra mình đang làm phiền hắn, cô hạ điện thoại xuống, lấy tay che phần loa lại, nhỏ giọng: “Anh làm việc đi, em ra ban công.”
Hắn chỉ gật đầu rồi tiếp tục làm việc.
Cô chầm chậm đi ra ban công phía sau của căn phòng, đồng thời đưa điện thoại lên nghe.
“Có chuyện gì vậy Tiểu Độc Nữ? Sao cậu không nói gì.” Người bên kia hỏi.
Nguyệt Độc Thất đợi ra tới ban công, đóng cửa lại mới trả lời: “Ban nãy đang ở phòng làm việc, tớ lại hồ đồ hét hơi lớn, có chút phiền.”
Người được cô gọi là Tiệp Như thắc mắc: “Làm việc? Chẳng phải sau khi kết hôn cậu được chăm như công chúa, một bước chân cũng không chạm đất đá ư?”
Nguyệt Độc Thất ngước mắt lên nhìn trời, bầu trời hôm nay rất trong xanh, từng gợn mây mỏng trôi lềnh bềnh tựa như một bức tranh an yên mang màu cuộc sống.
“Tớ không thích bị như vậy, Tiệp Như.” Cô đáp.
Tiệp Như không trả lời ngay, lại bàng hoàng suy nghĩ: “Hạc Cảnh Thần cho cậu ra ngoài chơi hả?”
Nguyệt Độc Thất bật cười, “Trước đây tớ từng bỏ trốn khỏi hắn, còn cố tình trốn thật kĩ.
Hắn lục tung thành phố Chỉ Chân song lại vô cùng tức giận.
Cậu nghĩ từ ngày hôm đó, Hạc Cảnh Thần sẽ để tớ tự do bay lượn?”
Tiệp Như bên kia xoa xoa cằm, cô tán thành: “Cũng phải.
Vậy bây giờ cậu ở đâu?”
“Ở công ty của hắn.” Nguyệt Độc Thất đáp.
“Sao!? Hắn cho cậu ra ngoài thật rồi à?” Cô đoán là Tiệp Như rất bất ngờ, từ qua điện thoại mà cô vẫn nghe được tiếng đứng phắt dậy đập bàn của cậu ấy.
“Ừ, đúng là từ sau này tớ sẽ được đến công ty cùng hắn.” Nguyệt Độc Thất gật đầu, rồi cô lại tiếp lời: “Nhưng tớ không thể bỏ trốn nữa.
Cậu biết đấy, với năng lực của Hạc Cảnh Thần thì trừ khi tớ bốc hơi khỏi trái đất ra hắn không có khái niệm không tìm được tớ.”
Tiệp Như suy ngẫm một hồi lâu, lại nhẹ giọng xuống một chút, giọng điệu như thể khuyên nhủ cô: “Thật ra cậu hiện tại cũng đâu phải là có chốn nương thân gì.
Cậu cứ ở bên hắn, để hắn chăm sóc không phải tốt hơn sao? Sao cậu vẫn luôn nuôi ý định buông tay với hắn vậy?”
Nguyệt Độc Thất sững người, quả thấy rằng đây là một câu hỏi rất hay.
Một câu hỏi mà chính cô cũng phải nhắc lại với bản thân mình.
“Thật ra, tớ nghĩ là vì tớ không biết lấy đâu ra một sự hãnh diện để đường đường chính chính đi bên cạnh hắn.
Hạc Cảnh Thần là loại đàn ông ưu tú với bàn tay vàng.
Hắn một mình xoay sở tập đoàn lớn còn trở thành trụ cột của Hạc gia hiện tại.
Cậu nghĩ tớ có đủ dũng khí để ở bên hắn không?”
Tiệp Như không nói, có vẻ cô ấy cũng cảm thấy nghẹn ngào.
“Nhưng Nguyệt Độc Thất! Tớ làm bạn với cậu lâu rồi, tớ biết nội tâm cậu cũng có lúc yếu đuối như vậy.
Cơ mà..
cậu thật sự chỉ bận tâm tới điều đó thôi?”
Một câu hỏi thoáng qua của Tiệp Như hệt một mũi tên bay thẳng vào tim cô.
Trúng thẳng vào tâm, không lệch một ô nào.
Nguyệt Độc Thất đứng hình, cô mím môi.
Tiệp Như nói rất đúng, liệu tất cả những lý do để cô muốn chia tay hắn chỉ đơn thuần là vì cô sợ mình không xứng với hắn thôi ư?
“Tiểu Độc Nữ? Cậu sao không trả lời? Cậu nghe tớ nói không?” Mặc cho đầu dây bên kia liên tục hỏi rối hỏi rắm, Nguyệt Độc Thất vẫn gieo mình trong cơn suy nghĩ.
Rồi cô chớp mắt, giọng cô khá nhỏ và trầm: “Tiệp Như, bao giờ cậu về tới nơi? Tớ đi đón.”
Tiệp Như có vẻ đã nhớ ra điều gì đó, thành công bị Nguyệt Độc Thất đánh trống lảng, “Tớ đang dọn đồ ra sân bay.
Sáu giờ sáng mai tớ có mặt tại Chỉ Chân!”
Nguyệt Độc Thất gật đầu, “Được.
Tớ sẽ đúng giờ!”
Nói rồi cô định báo cho Tiệp Như cúp máy, bỗng nghe Tiệp Như kêu lên một tiếng: “Cậu đi được hay sao?”
Nguyệt Độc Thất trả lời, “Để tớ thử.
Có gì báo lại cho cậu.”
“A, được!” Tiệp Như đáp rồi hai máy đều cúp.
Chân Nguyệt Độc Thất như bị keo dính lại với nền đất, không một chút di chuyển.
Cô vẫn còn vương vấn câu hỏi lúc nãy của Tiệp Như, nhất thời không hiểu chính bản thân mình.
Ngay lúc ấy, cánh cửa ngăn cách giữa phòng làm việc và ban công của Hạc Cảnh Thần mở ra.
Hắn đứng trước cửa, đôi mày hơi chau: “Em vẫn còn muốn đứng đó làm gì à?”
Nguyệt Độc Thất bất giác nhìn hắn sững sờ.
Nghĩ lại thì chồng cô cũng không hẳn là một tên cường bạo, có đôi lúc cô cảm thấy hắn rất dịu dàng.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng với hắn, “Không có.
Chỉ làm em đang suy nghĩ..” Cô cúi mặt xuống, đi về phía hắn.
Hắn đưa tay nâng cằm cô lên, “Suy nghĩ gì?”
Cô nhìn hắn say mê, đột nhiên lại rất muốn ôm lấy hắn nên không ngần ngại bá vai bá cổ hắn: “Anh có yêu em không?”
Hạc Cảnh Thần dường như không mấy thích thú với câu hỏi này.
Hắn đưa tay đáp lại cái ôm của cô, còn nhếch môi cười: “Em mang thai sao?”
Nguyệt Độc Thất bất ngờ, “Sao lại bảo thế?”
Hạc Cảnh Thần vuốt tóc cô, “Em đã hỏi tôi câu này rất nhiều lần rồi.”
Nguyệt Độc Thất đảo mắt đi, còn bĩu môi: “Nhưng anh chưa bao giờ trả lời cho em biết.”
Có vẻ bằng cách nào đó, cô biết mình có thêm lý do gì để muốn ly hôn với hắn.
Cô sợ hắn không yêu cô, sợ hắn xem cô như một cuộc chơi, kết thúc sẽ rời đi.
Cô không muốn đặt quá nhiều niềm tin vào hắn rồi lại bị hắn ruồng bỏ dù cho hai năm nay hắn chưa từng làm thế, nhưng ai biết đâu được? Phụ nữ bên cạnh hắn cũng rất nhiều, nếu hắn muốn chỉ cần đá đít cô ra ngoài là xong.
“Độc Thất, cái em gọi là tình yêu không phải nói một hai câu là có thể chứng minh được.” Hạc Cảnh Thần trầm tư nhìn cô, giọng hắn rất trầm lúc này lại ấm áp vô cùng khiến cô bỗng chốc không biết nghĩ gì.
Đầu óc trống rỗng.
“Hạc Cảnh Thần, giờ em chưa thể tin anh.” Lấy lại tỉnh táo, cô sầm mặt xuống.
Hạc Cảnh Thần không hiểu, liệu đó có phải là câu trả lời cho việc cô luôn muốn rời xa hắn không? Điều mà cô bảo là chưa thể tin hắn đó.
“Đúng như anh nói.
Dù cho lúc này anh bảo với em rằng anh yêu em, cũng chưa chắc em đã toàn tâm toàn ý tin nó.
Hạc Cảnh Thần, em cần sự an toàn, em cần cảm giác đó.” Nguyệt Độc Thất thấy tâm can mình giờ phút này thật lạnh lẽo và trống vắng.
Hắn vòng tay ôm lấy cô, ôm rất chặt: “Rồi tôi sẽ cho em thấy, tôi sẽ cho em thứ em cần, cảm giác đó của em.”
Cô không né tránh hắn, còn ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Cô không nói ra, tự nhũ trong lòng mình: “Em sẽ cho anh cơ hội, Hạc Cảnh Thần.”
Bầu không khí trong căn phòng như được sưởi lên một hơi ấm.
Không gian không thể nào ngọt ngào hơn.
Đột nhiên từ bên ngoài, cánh cửa được mở ra, kèm theo tiếng gọi của một nữ giới: “Hạc Cảnh Thần, anh ở đây sao?”