Edit: Chân huhu
"Giống với omega có kỳ động dục, quần thể Alpha cũng có thời kỳ đặc thù của mình — kỳ mẫn cảm.
Chỉ là kỳ mẫn cảm của alpha không đều đặn như kỳ động dục của omega, đa phần các alpha sau khi đánh dấu omega của mình mới xuất hiện kỳ này, tần suất và triệu chứng cũng khác nhau tùy vào mỗi người.
Alpha trong kỳ mẫn cảm vô cùng cần omega ở bên làm bạn và an ủi, nếu bạn đời không ở bên, họ sẽ thực hiện hành vi xây tổ để giảm bớt cảm giác khó chịu, tình huống nghiêm trọng có thể xuất hiện khuynh hướng tự hại bản thân, xin hãy cẩn thận." ——《Sinh lý học cơ thể ABO》
Gần đây Trịnh Hiên không ổn lắm, bởi vì vợ chạy rồi, hơn nữa đã ba ngày không quay về! Nói đến nguyên nhân thì hắn hận không thể giết chết Hạ Lãng, đều tại cậu ta muốn hắn đưa vợ đến quán bar chơi, trùng hợp làm sao lại gặp được omega hắn đã từng qua lại.
Omega cực kỳ không biết điều, cứ tỏ vẻ mình rất nhớ nhung tổng tài hàng to xài tốt, cũng muốn được làm thêm lần nữa, còn thuận tiện xổ hết lịch sử phong lưu của tổng tài ra.
Lúc đó Quý Lương chỉ mỉm cười uống một ly nước chanh, sau đó lấy lý do đi WC để gọi điện thoại kêu Lý Đống đến đón cậu về nhà chính họ Trịnh.
Hạ Lãng tắt điện thoại suốt ba ngày không dám mở máy, hắn sợ bị Trịnh Hiên tóm được.
Những ngày không có vợ, tổng tài buồn bực nhốt mình trong phòng, nhớ lại những ngày tháng ân ái mặn nồng với vợ mà muốn khóc.
Vợ à, em mau về đi, huhu...
Trịnh Hiên lau vệt nước ở khóe mắt, nức nở bò xuống giường mở tủ quần áo, lôi hết những thứ Quý Lương đã từng mặc ra ngoài, chồng lên giường thành một cái ổ nhỏ, hắn chui vào bên trong gửi tin nhắn cho vợ:
Vợ ơi, anh rất nhớ em, em về đi mà!
Huhu ┭┮﹏┭┮ Anh sai rồi, em về được không?
Vợ ơi, có phải là em không cần anh nữa đúng không? Huhu...
Quý Lương không trả lời tin nhắn, cuối cùng tổng tài không nhịn được nữa ghé vào quần áo mang theo pheromone của Quý Lương khóc thành tiếng.
Được một lát thì pheromone đã nhạt gần như biến mất, Trịnh Hiên lo lắng ra khỏi ổ, cắn móng tay đi qua đi lại.
Chó con A Hoàng nuôi ba tháng nay đã lớn hơn một vòng, theo thói quen vào phòng ngủ tìm chủ nhân, nó mới kêu hai tiếng đã bị bàn tay thò ra từ bên trong bắt vào, sợ tới mức quơ chân loạn xạ.
Trịnh Hiên ôm A Hoàng quay lại ổ, Quý Lương rất hay chơi với chó con, thế nên trên người nó khó tránh khỏi dính một ít pheromone của cậu.
Lúc này chó con tựa như liều thuốc cứu mạng của Trịnh Hiên, bị hắn đặt dưới mũi hít lấy hít để.
"Gâu gâu gâu!" A Hoàng sợ hãi, chủ nhân cứu em!
Tiếng kêu quá thê thảm làm Lý Đống đang nói chuyện với Quý Lương ở dưới cũng phải lên xem.
"A Hoàng xảy ra chuyện gì?" Quý Lương ở đầu dây bên kia vô cùng lo lắng.
"A Hoàng không sao, nhưng tiên sinh lại hơi có sao." Lý Đống một tay cầm điện thoại, một tay nắm then cửa, đối diện với hai đôi mắt ướt nhẹp trong ổ, bình tĩnh nói: "Phu nhân, tốt nhất là cậu về ngay đi, tiên sinh tiến vào kỳ mẫn cảm rồi."
Khi Quý Lương chạy về nhà, Trịnh Hiên vì không có pheromone của bạn đời kịp thời mà bắt đầu nắm tóc mình.
Alpha cao 1m9 cuộn mình trong đống quần áo, vừa nhìn thấy cậu lập tức khóc lóc lao đến: "Huhu...!vợ ơi...!sao giờ em mới về...."
"Không sao rồi không sao rồi, em về rồi đây, không khóc nữa!" Tim Quý Lương co rút lại, tiến lên ôm đầu người yêu, dịu dàng phóng pheromone an ủi, cũng để mặc hắn cọ loạn trong ngực mình, cuối cùng chui vào áo ngậm núm vú.
"......"
Hai tay Trịnh Hiên đặt trên eo Quý Lương, miệng mút phát ra tiếng chụt chụt.
Mặt Quý Lương đỏ bừng, khẽ đẩy người đàn ông ra, đổi lại là động tác mút liếm càng mạnh hơn, "Vợ...!Ưm...!Ngọt quá...!Sữa của vợ ngọt quá...."
"Anh nói bậy gì vậy...!Làm gì có...!sữa chứ..." Vốn dĩ lúc làm tình cũng có bị mút vú, nhưng lúc này rõ ràng cậu đang rất tỉnh táo lại bị người yêu liếm mút như thế, còn nói mấy câu xấu hổ, thật sự quá ngại.
"Có mà, sữa của vợ vừa thơm vừa ngọt, rất ngon." Trịnh Hiên liếm xong một bên lại đổi sang bên còn lại, tiếng nước vang lên không ngừng, dần dần tư thế của hai người biến thành Quý Lương mở hai chân ngồi trên người hắn.
"Đừng nói nữa......" Quý Lương bị liếm nhũn cả người, cảm nhận rõ ràng được cây dương v*t dưới mông đang từ từ lớn lên.
"Anh rất nhớ em, sao em có thể bỏ anh lại một mình chứ? Vợ hư, hết yêu anh rồi." Khát cầu đối với bạn đời tạm thời được thỏa mãn, alpha trong kỳ mẫn cảm cáu kỉnh khẽ cắn núm vú bị liếm sưng đỏ, "Vợ hư!"
"A...!Đừng cắn..." Quý Lương co rúm lại muốn trốn, nhưng alpha lại đang chui đầu vào áo cậu, có trốn thế nào cũng không thể cách xa cái đầu kia.
"Vợ yêu anh không?" Trịnh Hiên cọ đỉnh đầu vào ngực vợ làm nũng.
Mái tóc trời sinh khô cứng của alpha lướt qua núm vú, thậm chí còn hơi chọc vào lỗ, Quý Lương bị đâm vừa đau vừa sướng, vội duỗi tay muốn đẩy đầu Trịnh Hiên ra.
Nhận thấy Quý Lương kháng cự, người đàn ông dần trở nên nôn nóng, nhất quyết không chịu dịch ra.
"Vợ mau nói yêu anh đi!" Trịnh Hiên càng cọ càng hăng, "Nói nhanh lên! Hu hu...!Em nói đi!"
"A...!Đừng nhúc nhích...!Ư...!Yêu...!yêu anh......" Tiếng rên xấu hổ tràn ra, đuôi mắt Quý Lương phiếm hồng, dương v*t dưới thân ngóc đầu lên bị quần cản lại làm khó chịu, "Anh đi ra trước...!Ưm......"
"Yêu bao nhiêu? Có phải là yêu nhất thế giới không?" Tiếp tục làm nũng.
"Yêu...!yêu nhất thế giới...!Anh đi ra ngoài..."
"Anh là cục cưng của em đúng không?" Giọng nói tràn đầy đắc ý.
"Đúng..."
"Vậy em kêu anh một tiếng..."
"Em kêu anh đi ra ngoài anh có nghe thấy không!" Cuối cùng Quý Lương cũng không chịu nổi nữa, giơ tay vỗ nhẹ đầu Trịnh Hiên cách lớp áo.
"Huhu...!Vợ mắng anh...!Còn đánh anh...!Hức...!Vợ lại không yêu anh...." Nước mắt trào ra.
"Đi ra nhanh lên!"
Trịnh Hiên khóc chít chít chui ra khỏi áo, trề môi mặt đầy nước mắt, "Vợ đừng mắng anh...!Anh ngoan...!Huhu...."
"Đừng khóc, không phải em cố ý mắng anh, em xin lỗi anh nhé, được không?" Đây là lần đầu tiên Quý Lương nhìn thấy tổng tài yếu ớt như thế, tim cậu mềm nhũn, vội ôm người vào lòng, vừa lau nước mắt cho hắn vừa nhẹ giọng an ủi.
"Được...!Vậy em...!em hôn anh..." Chu miệng lên.
Quý Lương bất đắc dĩ chồm tới khẽ chạm lên môi alpha, kết quả lại bị quấn lấy làm nụ hôn sâu hơn..