Ngồi lên giường, đưa tay, anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy, để cô dựa vào ngực mình.
Toàn thân bị lay động, dường như không thoái mái, cô “ư” một tiếng mệt nhọc, rồi ngay lập tức, cô xoay mình, áp mặt lên cổ anh.
Có vẻ như cảm nhận được hơi thở của anh trong lúc mơ màng, cặp lông mày của cô vừa còn chau lại giờ đã thả lỏng hơn.
Cô sốt cao, hai má ứng đỏ, nhìn càng đáng yêu hơn. Dáng vẻ hạnh phúc này, cộng với vẻ ngây thơ hết sức khiến anh xém chút nữa không nỡ đánh thức cô.
“ Để anh cặp nhiệt độ cho nhé, một chút thôi sẽ khỏi ngay” – Mộ Dạ Bạch khẽ thì thầm vào tai cô
Trong chớp mắt, anh luồn sâu bàn tay vào trong qua cổ áo. Anh ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ, hiểu ý anh nên bác sĩ lập tức quay người lại, không để ý đến họ.
Ngón tay anh chạm dần vào da thịt cô, nóng như lửa, tới mức thiêu đốt cả trái tim anh. Anh nâng cánh tay cô lên, kẹp nhiệt kế vào, cũng chẳng biết cô có nghe rõ không:” Ngoan, giữ chặt lấy “.
Toàn thân mệt rã rời, nhưng vẫn nghe những lời anh nói, cô ra sức giữ thật chặt.
Mộ Dạ Bạch mê đắm dáng vẻ của cô lúc này, chỉ là cô đang bệnh khiến anh vô cùng lo lắng. Anh vòng qua vai cô, kéo cánh tay cô về phía anh. Cô dựa vào vai anh, tiếp tục ngủ.
Mỗi hơi thở, đều cảm nhận được mùi thơm trên tóc cô.
Mộ Dạ Bạch gần như đắm chìm trong bầu không khí ấy. Mọi thứ đêm nay khác với những gì anh dự đoán. Anh chợt vui mừng vì trận mưa lớn đó, cảm ơn chiếc xe chết máy giữa đường. Nếu không nhờ vậy, lúc này đây, làm sao có cơ hội được ôm cô thế này?
“ Được rồi, lấy thử ra xem “ – Lời của bác sĩ kéo anh khỏi giấc mộng
Anh lấy chiếc nhiệt kế ở tay cô ra, đưa cho bác sĩ. “ Thế nào? Cao lắm phải không? “
Vừa lo lắng hỏi, vừa gạt nhẹ những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cô. Trán vẫn nóng như vậy.
“ Sốt cao quá. 40 độ rồi!“
40 độ?!
Mộ Dạ Bạch nhíu mày, thời tiết khắc nghiệt thế này, Cảnh Nam Kiêu còn bỏ cô ấy lại, rốt cục cô ấy còn ở lại căn nhà đó làm gì?
“Phải uống thuốc hay tiêm? “
“ Uống thuốc trước đi. Đưa cô ấy khăn lạnh để hạ nhiệt. Nếu mai vẫn chưa hạ sốt thì tiêm cũng không muộn.”
“Vâng, vậy phiền ông làm nhanh một chút.“ – Mộ
Dạ Bạch căn dặn bác sĩ, rồi đặt Thiên Tầm nằm thẳng lên giường. Cô có vẻ như thích được anh ôm như vậy, vừa bị chuyển động nhẹ, cô vội gập tay, giữ chặt lấy cổ áo anh.
Mộ Dạ Bạch vô cùng vui sướng. Nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, hôn nhẹ lên ta cô còn đang nóng bừng “ Buông ra nào, anh đi chuẩn bị, một lúc nữa phải uống thuốc rồi!”
Cô mơ mơ màng màng mở hé mắt, vô thức nhìn anh. Anh cũng nhìn cô.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau, sâu trong mắt cô đầy những mơ hồ.
“ Có chuyện gì vậy? “ Anh không chắc là cô đã tỉnh. Cô gượng gạo mấp máy môi, một hồi, mới dặn ra vài chữ: “Là anh à….”
“Anh là ai nào?” anh hỏi ngược lại. Anh lo cô ốm tới mức hồ đồ, chẳng nhận ra anh nữa.
Cô chợt cười. Nỗi buồn lúc này tan biến mất. Chỉ mơ hồ lẩm bẩm hai chữ “Dạ Bạch …”
Giọng nói êm dịu, hai tiếng thốt lên nhẹ nhàng, nhẹ như bông, ngọt ngào như một chiếc kẹo trên môi cô ấy.
Trái tim Mộ Dạ Bạch như vỡ vụn. Cho đến tận bây giờ anh mới biết tên mình khi được gọi nghe hay đến vậy.
“Ừ,là anh...” như bị cô cảm hóa, giọng nói của anh cũng trở nên dịu dàng hơn. Đặt ngón tay cái lên má cô xoa nhẹ “ Nằm xuống đi, anh quay lại ngay thôi.”
Cô như hiểu thấu từng lời anh nói, khẽ nhắm mắt, buông lỏng tay, ngoan ngoãn để anh bế lên giường.
Mộ Dạ Bạch nhìn cô, kéo chăn đắp cẩn thận rồi mới đứng dậy.
Nhìn những cử chi âu yếm nhỏ nhưng tràn đầy ấm áp của họ, vị bác sĩ cũng không khỏi động lòng.
Vừa đưa thuốc vừa nói:” Đây là thuốc hạ sốt, tối nay uống một viên là được, ngày mai nếu chưa hạ sốt thì uống hai viên. Ngoài ra còn có thuốc đau đầu, cũng uống một viên. “
Mộ Dạ Bạch vừa đun nước quay lại, chăm chú lắng nghe, gật đầu rồi cố gắng ghi nhớ những lời vị bác sĩ nói.
“ Thế này là xong rồi phải không ạ? “
“Vâng, uống thuốc xong đến mai vẫn chưa đỡ thì đến thì đi khám lại nhé.”
“Vâng, phiền bác sĩ rồi. Để tôi tiễn ông. “
Bác sĩ đẩy xe thuốc ra ngoài. Mộ Dạ Bạch gọi người phục vụ tới mang quần áo đi giặt, rồi lại quay sang vắt khăn lạnh đắp lên trán cô. Đợi nước sôi, rót ra cốc chờ nguội mới đỡ cô dậy uống thuốc.
Cô nửa tỉnh nửa mê, lại mở to mắt nhìn anh.
Cũng không biết đang nghĩ gì, nhìn anh một hồi rồi im lặng, ngoan ngoãn uống thuốc và quay trở lại giường nằm.
Cô uống thuốc, thuốc có tác dụng khá nhanh, cô chìm vào giấc ngủ ngon lành. Lần này cô ngủ rất say, không có chút gì tỏ vẻ như sẽ tỉnh.
Mộ Dạ Bạch thay khăn cho cô vài lần, cho tới khi phát hiện ra cơn sốt đã hạ, anh thở phào nhẹ nhõm, anh lách nhẹ mình nằm xuống bên cạnh cô. Anh đỡ lấy đầu cô, xoắn xoắn đuôi tóc, vô tư đùa nghịch, cơn buồn ngủ cũng dần dần đến.
Mấy ngày gần đây đều ngủ không trọn vẹn, thường xuyên mất ngủ. Trái lại tình cảnh lúc này, được nằm cạnh cô ấy, thật yên bình.
Vừa lúc chìm vào giấc ngủ, điện thoại bỗng đổ chuông. Cô trở mình, rồi lại tiếp tục ngủ, hiển nhiên như không bị tiếng chuông đánh thức. Mộ Dạ Bạch nhanh chóng vớ lấy điện thoại, lướt nhìn, tên người gọi hiển thị trên màn hình khiến anh hơi nhướn mày.
“Muộn thế này, có chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia không ai khác, chính là Hoắc Thanh Uyển, người vừa trở về nước không lâu và cũng rất gần gũi với Lão Phu Nhân.
Dĩ nhiên, cho dù hai người họ đã lâu không liên lạc, Hoắc Thanh Uyển chưa từng cắt đứt liên lạc với Lão Phu Nhân.
“Anh không ở khách sạn à? Hôm nay bà nội không khỏe. Em khuyên bà đi viện nhưng bà không chịu. Vì vậy mới gọi điện hi vọng anh có thể khuyên bà.”
“Không khỏe? Xảy ra chuyện gì? ” Mộ Dạ Bạch ngồi phắt dậy, nhìn sang Cố Thiên Tầm bên cạnh, anh hạ giọng, hỏi:”Có nghiêm trọng không?”
“Đang trợ khí” Hoắc Thanh Uyển khẽ hạ giọng, có vẻ sợ rằng sẽ bị Lão Phu Nhân phát hiện “ Hôm nay mới biết hóa ra em gá anh... à không, là Tần tiểu thư, không ngờ đang mang thai. Cha của đứa bé là một người đàn ông đã có vợ. Bà nội trong cơn giận đã bắt Tần tiểu thư bỏ đứa bé đi, hai người cãi nhau qua lại, Tần tiểu thư la khóc om sòm, còn gọi cả người đàn ông kia tới trước mặt bà nói chuyện. Sau khi Tần tiểu thư đi không lâu thì bà ngất xỉu.”
“Bà nội ngất xỉu? Bây giờ thì sao?” Mộ Dạ Bạch nhíu mày. Thì ra là vì chuyện này mà Cảnh Nam Kiêu bỏ mặc Thiên Tầm ở đây.
“Hiện giờ rất tệ”. “Tôi sẽ về ngay. Làm phiền em chăm sóc bà giúp tôi. Nếu cần thiết, lập tức cho người đưa bà tới bệnh viện.”
“Em biết rồi. Anh cứ yên tâm đi, đừng quên là em cũng học y, tạm thời em chăm sóc bà chắc không có vấn đề gì đâu.” Hoắc Thanh Uyển chợt ngừng, rồi tiếp tục:”Lái xe cẩn thận, đừng quá lo lắng!”
Câu cuối cùng, đầy quan tâm.
Mộ Dạ Bạch xem như bình thường, hờ hững đáp: “Vậy trông cậy cả vào em”
Cúp máy, Mộ Dạ Bạch quay trở lại giường, xoa nhẹ má Thiên Tầm, anh muốn chắc chắn rằng cô đã hạ sốt.
Anh vô cùng lo lắng. Nếu giờ anh rời đi, liệu rằng cô có xảy ra chuyện gì hay không? Ngộ nhỡ nửa đêm cô tỉnh giấc, muốn uống nước thì phải làm sao?
Không muốn rời, cũng không nỡ rời, nhưng...
Nghĩ tới bà nội, anh không thể không rời đi.
Lấy bút và giấy từ trong ngăn kéo nhắn lại vài lời, vừa rời đi, tới cửa lại quay đầu nhìn về phía giường, mắt trĩu nặng.
Sau hồi do dự, cuối cùng vẫn phải kéo cửa lại, rời đi...
............
Mộ Dạ Bạch sau khi về tới khách sạn, thấy bà đang nằm trên giường, ngực đau dữ dội. Hoắc Thanh Uyển đang túc trực cạnh giường, kiên nhẫn hết lần này tới lần khác bóp bóng khí.
Động tác chuyên nghiệp, nhẹ nhàng. Vẻ dễ chịu hiện rõ trên khuôn mặt bà.
“Bà nội.” Mộ Dạ Bạch đẩy cửa, thấy dáng vẻ mệt mỏi cùng mái tóc bạc trắng của bà, trong lòng vô cùng bức bối.
“Bà ơi, Dạ Bạch về rồi.” Hoắc Thanh Uyển thốt lên một tiếng, ánh mắt không ngừng hướng về phía cửa nơi in bóng thân hình cao to ấy.
Đã mấy năm trôi qua, anh ấy vẫn chẳng thay đổi...
Cho dù không còn là thiếu nữ, thế nhưng, trái tim này vẫn có thể vì anh mà loạn nhịp.
Chỉ là...
Người đó dường như không hề nhận ra ánh mắt của cô, ánh mắt anh đều đang hướng về phía bà.
Bà dùng tay ôm lấy ngực cố ngồi dậy, Mộ Dạ Bạch bước vội lên phía trước, “Bà đừng cử động, nằm xuống nghỉ ngơi. Hay là bà không khỏe ở đâu, cháu đưa bà tới bệnh viện khám.”
“ Không sao, là bệnh người già. Bà cũng có tuổi rồi, giống như máy móc cũng có lúc hỏng, không hoạt động được nữa”. Lão Phu Nhân vừa nói vừa ôm lấy ngực, thở hắt không ra hơi.
Mộ Dạ Bạch ngồi xuống giường, giúp bà bóp bóng khí oxi.
“Cháu đã sớm biết về đứa bé đó rồi phải không?” Lão Phu Nhân đột nhiên hỏi.
“Muộn thế này rồi, bà đừng nhắc đến những chuyện không vui kẻo đêm nay lại mất ngủ.”
“Cháu chỉ mong đứa bé đó được sinh ra, để Cảnh Nam Kiêu ly dị vợ” – Lão Phu Nhân liếc nhìn cháu trai, giọng nói có chút tức giận.
Mộ Dạ Bạch cũng chẳng che đậy, “Bà nói không sai ạ!”
Bên cạnh, Hoắc Thanh Uyển đứng im lặng lắng nghe, mặt không đổi sắc. Dường như cảm nhận được ánh mắt Lão Phu Nhân đang hướng về phía cô tìm kiếm, cô mấp máy môi, vờ như không biết quay người đi.
“Nếu đúng là như vậy, bà khuyên cháu nên suy nghĩ lại. Cháu và Thiên Tầm tuyệt đối không thể!” Lão Phu Nhân hạ giọng, ôn tồn nghiêm nghị, mắt vẫn đang nhìn bóng dáng uyển chuyển của Hoắc Thanh Uyển. “Thanh Uyển rất hợp với cháu!”
“Bà giữ gìn sức khỏe, đừng lo nghĩ linh tinh mấy chuyện yêu đương vớ vẩn này.” Tất nhiên, câu cuối cùng trong lời nói của Lão Phu Nhân, anh rõ ràng không thể đồng ý.
“Thế nào là lo nghĩ linh tinh chuyện yêu đương vớ vẩn? Cháu và nó đúng là không biết suy nghĩ. Bà sắp bị hai đứa làm cho tức chết. “ Lão Phu Nhân quở trách một tiếng, lại thở hắt ra.
Thanh Uyển mở cửa nói chen vào “ Bà ơi, Dạ Bạch quay lại rồi, cháu xin phép về trước, không làm phiền hai người nói chuyện nữa.”
“ Phải, làm phiền cháu rồi, cũng không còn sớm nữa, để Dạ Bạch tiễn cháu.”
Dạ Bạch nhìn Thanh Uyển, theo phép lịch sự cộng với việc là một người đàn ông khiến anh không thể từ chối, chỉ là có chút lo lắng, hỏi: “Cháu đi rồi, còn bà thì sao?”
“Ta nằm nghỉ ngơi sẽ không sao. Chỉ cần cháu đừng xuất hiện trước mặt ta, ta nằm đây yên tĩnh cũng sẽ không nghĩ tới những việc bực mình nữa.”
Mộ Dạ Bạch không yên tâm, chỉ lo bà lại bất tỉnh, liền lấy điện thoai gọi cho nhân viên khách sạn, sau đó mới tiễn Thanh Uyển.
…….
Đêm khuya tĩnh mịch.
Hai người sánh vai bên nhau, bước qua ánh đèn chói sáng sảnh lễ tân, bước ra khỏi khách sạn. Mộ Dạ Bạch tâm trí vẫn đang dồn về Lão Phu Nhân và cho người con gái đang ngủ say, chẳng có tâm trạng nào nói chuyện cùng Thanh Uyển.
Thanh Uyển nhìn anh: “Anh từ đâu về vậy, sao trên người vẫn mặc áo choàng tắm?”
Anh giật mình, tự nhìn lại bản thân: “ Ở 1 khách sạn khác. … chuyện, cảm ơn em. Nếu như không có em, chẳng biết bà nội giờ này thế nào.”
“Chuyện nhỏ thôi mà. Chỉ là bà nội giờ đã cao tuổi, thường ngày đã đủ chuyện phiền phức, nhiều chuyện lại cùng lúc ập đến nên có chút không vui.”
“Tôi nhớ rồi.” Mộ Dạ Bạch đáp lại qua loa.
Hai người bước khỏi cửa khách sạn. “Xe của tôi đỗ ở đằng kia, em đứng đây chờ, tôi lái xe qua.”
Mộ Dạ Bạch giơ tay ra hiệu, phải đi đánh xe.
“Em qua đs với anh … A …”. Hoắc Thanh Uyển kêu lên một tiếng, cô bị chuột rút, đau tới nghẹt thở, cúi gập người xuống.
“ Em sao đấy, vẫn ổn chứ?”. Mộ Dạ Bạch dừng lại hỏi.
Hoắc Thanh Uyển thử cử động, thế nhưng bước đi vô cùng loạng choạng, xém chút nữa thì ngã. Mộ Dạ Bạch theo phản xạ đỡ lấy cô, cô nằm trọn vào vòng tay anh.
Mùi thơm quen thuộc ấy khiến cô suýt chút nữa không kiềm chế được bản thân. Sắc mặt anh ấy vẫn không chút thay đổi. “Không sao chứ?”
“… Không sao.” Hoắc Thanh Uyển đứng thẳng người, Mộ Dạ Bạch sau khi chắc chắn mọi chuyện đã ổn, liền đánh xe qua. Thanh Uyển ngồi ghế phụ, ánh mắt bị thu hút bởi bộ quần áo.
“Chỗ quần áo này là …?” Chưa kịp hỏi hết câu, Mộ Dạ Bạch liền ra hiệu cho cô đưa bọc quần áo cho anh, tay đặt ra sau, khuôn mặt thản nhiên đáp: “Của một người bạn.”
Bạn?
Bạn gì mà có cả đồ lót để trên của anh ấy?
Lại còn …
Nếu như cô không bị hoa mắt, thì rõ ràng thứ cô nhìn thấy là áo lót. Mặc dù bị giấu tận bên trong, nhưng là đồ phụ nữ, lại là những thứ quá đỗi quen thuộc ấy, chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể đoán ra được.
Anh ấy và người bạn đó thân thiết tới mức bỏ cả áo lót trên xe?
Những thắc mắc này, cô đều ghi trong tim, không nói ra lời. Suốt đường đi, cô không ngừng liếc mắt nhìn anh. Chỉ là một người vốn rất nhạy cảm như anh, lần này lại xem như không có gì xảy ra, thậm chí còn chẳng ngoái đầu nhìn cô lấy một lần.
………………….
Sáng sớm.
Cố Thiên Tầm chầm chậm xoay người. Mưa suốt đêm, đầu đau như búa bổ.
Cô ôm lấy chăn, xoay người nhìn ra cửa sổ.
Vừa tỉnh dậy, cô nghĩ ngay tới anh – Mộ Dạ Bạch …
Đêm qua cô lại mơ thấy anh … Giấc mộng đó cảm giác như rất thật. Từng cảnh tượng đều diễn ra như thật. Phải chăng cô nhớ anh quá rồi?
Tự cười nhạo, rồi thở dài, cô nhắm mắt muốn chìm vào giấc ngủ. Có tiếng chuông cửa, lại còn vang lên đúng lúc này.
Cô đỡ lấy cơ thể mệt mỏi của mình, kéo chăn bước khỏi giường.
Mở cửa, lễ tân khách sạn đang đứng đó.
“ Chào cô, quần áo của cô đã được giặt sạch, cũng đã hong khô rồi.” Lễ tân khách sạn đứng ở cửa, trên tay là bộ quần áo vest nam được gấp gọn gàng.
Dù còn chút mơ hồ, nhưng nhìn thấy bộ đồ nam, cô liền lắc đầu: “Hình như là đưa nhầm rồi, tôi không có quần áo gì giặt cả.”
Nói xong, cô tự sững người lại.
Như thể không tin, cô cầm lấy bộ quần áo xem đi xem lại vài lần.
Đây là …
Đây không phải bộ quần áo tối qua Mộ Dạ Bạch mặc đó sao?!
“ Cho hỏi đây có phải quần áo của một người đàn ông họ Mộ? “ Cô cầm bộ đồ trên tay, vô thức hít lấy mùi hương phảng phất tựa mùi hương của anh.
“ Xin lỗi, vị khách chỉ để lại số phòng. Quý danh tôi không rõ.”
“ Được rồi. Tôi biết rồi. “ Cố Thiên Tầm nhận lấy bộ quần áo.
Đóng cửa lại, tựa người vào cửa, cô bỗng dưng nhận ra sự thật.
Những gì xảy ra đêm qua đều không phải mơ.
Kể từ khi anh mở cửa, tất cả đều là thật? Đêm qua anh ấy đã ở đây, chăm sóc cô, dỗ dành cô, ôm lấy cô.