Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Men rượu bốc lên đầu, anh chỉ cảm thấy “bùng” một tiếng, tất cả những đè nén, giận dữ, nhớ nhung trong lúc này vụt biến thành dục vọng thấm vào từng tế bào trong người mình.

Nhưng...

Anh không động tay ngay mà chỉ kìm nén, đưa tay vỗ nhẹ lên má cô.

“Cố Thiên Tầm.”

Cô hơi động đậy, mở mắt ra nhìn anh, khóe môi khẽ nở một nụ cười: “Anh về rồi à?”

Giọng nói mềm mại đó như của người vợ đợi người chồng lâu ngày trở về vậy, không vội vã mà ngược lại như cô vợ trẻ an ủi anh.

Bình thường trước mặt Cảnh Nam Kiêu, cô đều như vậy sao?

Mộ Dạ Bạch cảm thấy ngực mình nhói tức như bị vật nặng đè vào, giong anh trầm mặc: “Em đang đợi anh à?”

“Vâng...” Cô mơ hồ gật đầu, cố gắng nhấc người dậy khỏi mặt đất nhưng thực sự đợi lâu quá rồi nên hai chân đã tê dại, cô miễn cưỡng gượng dậy, suýt nữa trượt chân ngã.

Mộ Dạ Bạch bước lại, đưa tay ra ôm lấy lưng cô giúp cô đứng vững. Ánh mắt anh càng sẫm lại, nhìn vào cô chăm chú: “Đợi bao lâu rồi?”

Đợi bao lâu rồi mà khiến chân cô tê liệt đến như vậy?

“Em không biết nữa.” Cô lắc đầu, cả người cứng đờ, tay túm lấy tay áo anh, dựa vào thành cửa, sau khi đứng thẳng dậy rồi cô mới hỏi anh: “Bây giờ mấy giờ rồi?”

“Hơn 12 giờ rồi.”

“A...” Cô lẩm nhẩm, “Chắc tầm hơn 3 tiếng rồi...”

3 tiếng đồng hồ?

Lúc trước bộ dạng như không có gì nói kết thúc, giờ lại đợi anh ở cửa 3 tiếng đồng hồ?

Mộ Dạ Bạch hằm hằm bước lại gần, thân người cao lớn của anh dồn cô vào trên cánh cửa. Khoảng cách gần như vậy khiến nhịp thở cô bỗng gấp gáp, đầu óc bỗng trở nên tỉnh táo hơn.

Cô bất giác giơ tay lên co lại trước ngực anh giữ khoảng cách. Bàn tay to lớn của anh giữ chặt lấy cổ tay cô, “đóng đinh” nó lên cánh cửa.

Cố Thiên Tầm kinh ngạc mở tròn mắt, gương mặt anh tuấn đó dí sát vào mặt cô khiến cô đột nhiên cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng, không nghĩ được gì cả.

Môi anh tiếng lại sát môi cô, đến khi cách môi cô chỉ còn khoảng vài cm thì dừng lại.

Hơi thở nặng nề của anh phả vào mặt cô. Những dục vọng ẩn chứa trong đấy mắt trở nên rõ ràng hơn khiến cô run rẩy đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Cố Thiên Tầm, rốt cuộc em đang chơi trò gì vậy hả?” Giọng anh trầm trầm chất vấn.

“Gì cơ?” Cô nhìn anh ngây ngô.

Tay anh tóm cổ tay cô chặt hơn, vì những giận dữ trong lòng mà động tác của anh mạnh bạo hơn.

“Em mưa nắng thất thường như vậy với anh là sao hả, chơi đùa vậy vui lắm sao? Ngày hôm nay có thể quấn quýt bên anh, dựa vào anh, ngày mai lại có thể hất anh ra, phủi sạch quan hệ của cả hai. Trò chơi này em có thể như cá với nhưng anh không muốn tiếp tục!”

Nói không muốn tiếp tục nhưng tay lại không hề nhích ra chút nào.

“Em không hề đùa giỡn tình cảm với anh, em cũng không muốn chơi đùa gì cả...” Không muốn để anh hiểu lầm mình, cô cúi đầu nhìn giấy tờ dưới chân, vội giải thích: “Em mang tài liệu đến cho anh. Vì đối phương nói rất gấp, em không muốn làm chậm trễ công việc của hai người nên mới đợi ở đây.”

Mộ Dạ Bạch nhìn theo hướng mắt cô, quả nhiên có một tập giấy tờ trong túi đựng nằm ở đó.

Anh cười nhạt nhìn cô. “Thiên Tầm, chúng ta đều không phải kẻ ngốc, nếu muốn đưa tài liệu cho anh thì có muôn vàn cách.”

Sắc mặt cô thoáng thay đổi, nắm chặt tay lại.

“Đưa cho nhân viên lễ tân cũng được, gọi điện thoại cho trợ lý Trần cũng được, thậm chí em còn có thể nhét những tài liệu này qua khe cửa cơ mà! Cần gì phải ở đây đợi anh 3 tiếng đồng hồ chứ?”

Anh hỏi một tràng như bị chọc đúng cơn giận, khiến cô cảm thấy lúng túng, tim cô đau nhói như bị ném vào máy xay.

Cho dù bản thân không muốn thừa nhận nhưng những lời anh nói khiến cô không thể không đối diện với chính mình.


Đúng vậy, rõ ràng muốn rời đi khỏi cuộc sống của anh, nhưng trái tim lại hoàn toàn không chịu sự điều khiển của bản thân.

Cô có biết bao nhiêu cách có thể đem tài liệu giao tận tay cho anh một cách nhanh nhất. Đợi ở đây đúng là cách ngu ngốc nhất, nhưng...

Đó lại là cách duy nhất khiến cô có thể gặp lại được anh, có thể nói chuyện với anh.

Đến lúc này...

Để gặp được anh, cô phải mất rất nhiều thời gian nghĩ cách.

Cô yêu anh, sớm đã không thể tách rời được rồi.

Nói gì mà có thể thản nhiên coi anh như người xa lạ, đó chẳng qua chỉ là những lời nói nhảm để cô tự lừa dối bản thân mà thôi. Mỗi giờ phút cô dừng lại, trong đầu đều là hình ảnh của anh...

Bản thân cô như vậy, trừ những cách ngu ngốc để an ủi bản thân ra thì còn có thể làm gì được chứ?

Sống mũi cay cay, cô đẩy anh ra. “Em đã mang tài liệu đến cho anh rồi, giờ em về đây. Chào anh...”

Nói đến đi về, chân cô lại nặng nề khác thường. Khoảnh khắc hai người lướt qua vai nhau, anh đưa tay giữ lại. Cô quay đầu, chỉ thấy mặt anh lạnh tanh, mở cửa ra, sau đó lôi cả người cô vào trong.

Bên trong phòng tối om, cô nghe thấy tiếng tim mình không ngừng đập thình thịch.

Trái tim như đang muốn nhắc nhở cô phải đẩy anh ra nhưng lúc anh dựa sát vào cô cảm thấy mình đang không ngừng run rẩy mong chờ, không thể khống chế bản thân.

Nụ hôn của anh như mang theo cả những giận dữ muốn trả thù, mạnh bạo cuồng nhiệt. Cô thở gấp một tiếng, tay bất giác nắm chặt lấy áo sơ mi của anh.

Môi cô hơi đau. Nụ hôn này của anh thô bạo như một ngọn thác dữ, không hề có chút tiếc thương nào, nước mắt cô chợt lăn dài.

Hôn phải vị mặn chát đó, anh thở nặng nề rồi lùi ra một chút. Cô những tưởng rằng anh sẽ thả mình ra, nhưng không, anh chỉ chăm chú nhìn cô, bàn tay thuận thế luồn vào trong áo cô.

Không hề do dự, không hề tiếc thương, thậm chí còn có phần tức giận, bàn tay anh khum chặt lấy một bên bầu ngực cô.

“Em khóc gì?” Anh trầm giọng hỏi, bàn tay nắn bóp ngực cô, dùng lực mạnh bạo.

Nhưng những giọt nước mắt đó khiến anh cảm thấy mắt nóng bừng. Rốt cuộc là cô đang ấm ức cái gì?

“Anh đừng như vậy...” Cô đau khổ giữ lấy tay anh. Đúng là cô mong chờ bọn họ có thể gần nhau, nhưng cô không hề muốn sự âu yếm trở thành sỉ nhục như thế này.

“Là do em quay lại khiêu khích anh, em đã làm vậy thì phải chịu trách nhiệm với việc này chứ!” Mộ Dạ Bạch lại cắn một cái lên môi cô, dường như không nỡ buông ra, dụi nhẹ lên đó rồi không kiềm được, lưỡi anh xông vào miệng cô, mút chặt lấy lưỡi cô bá đạo, nuốt lấy mật ngọt trong cô.

Tất cả những kiên quyết trong lòng Cố Thiên Tầm giờ phút này bị cái hôn của anh làm cho tan thành mây khói.

Cảm giác đau trên môi bị hơi thở của anh làm cho biến mất hoàn toàn không cảm nhận được gì nữa. Một giây sau đột nhiên cô bỗng buông bỏ hết tất cả, đôi môi hồng khẽ hé ra, tiếp nhận anh. Đến bàn tay túm lấy tay anh cũng nơi lỏng ra.

Cô nhắm mắt lại, rùng mình, cảm nhận những va chạm ma sát càng lúc càng thô bạo của anh.

Động tác của anh ngày một gấp gáp hơn, dục vọng trong người anh trào dâng, không thể kìm nén xuống.

“Hắn ta cũng từng làm như vậy với em sao?”

Anh không thể khống chế bản thân ngừng nghĩ đến người đàn ông khác và những lằng nhằng giữa bọn họ, động tác tay anh càng nặng nề thêm, ngón tay lướt ra sau lưng, nhanh chóng bật tung chiếc áo ngực của cô.

Cô hít vào một hơi gấp gáp, định nói với anh Cảnh Nam Kiêu chưa từng động vào mình.

Nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra thì anh đã lại hỏi tiếp: “Lúc em làm những chuyện này với hắn ta, có nhớ đến anh không?”

Anh trước giờ chưa từng là người đàn ông thích ghen tuông, nhưng lúc này lòng đố kỵ làm anh muốn phát cuồng.

Sự đáng yêu của cô, sự nũng nịu nhỏ bé của cô, sự buông lơi của cô lại để cho người đàn ông thứ 2 nhìn thấy!

“Em...” Cố Thiên Tầm định mở miệng nói nhưng môi cô đã bị anh mạnh mẽ lấp đầy.

Sau đó lùi lại một tấc, anh thở mạnh ra nói: “Không cần trả lời anh, anh không muốn biết đáp án.”


Không đợi cô kịp định thần lại, một giây sau anh ôm bổng cả người cô lên.

“A...” Cô kinh ngạc kêu lên một tiếng, người cô bị anh quăng lên chiếc giường mềm. Lúc cô bò dậy thì chạm phải ánh mắt sáng rực như một con mãnh hổ của anh đang nhìn mình.

Ngón tay dài mảnh khảnh của anh đã cởi những nút áo trên chiếc sơ mi của mình, lộ ra khuôn ngực vạm vỡ. Cố Thiên Tầm nắm chặt lấy tấm ga giường dưới thân mình, trong lòng cô biết rõ sắp tới sẽ xảy ra những gì. Nếu có thể bình tĩnh lại một chút, cô sẽ cự tuyệt, thế nhưng...

Phải làm sao đây?

Cô căn bản không thể cự tuyệt được!

Cô muốn anh...

Muốn kinh khủng...

Cảm giác thèm muốn đó khiến cô không thể nào lý giải nổi. Trừ cách này ra thì cô không biết nên làm như thế nào nữa.

Mộ Dạ Bạch cởi chiếc sơ mi trên người ra, cánh tay anh kéo cô vào lòng. Sau đó chiếc sơ mi của cô không khác nào bị anh xé ra, váy cũng bị anh vứt ra xa dưới đất.

Tim cô run rẩy.

Ngón tay dài của anh đưa thẳng vào giữa hai đùi cô. Cách một lớp vải mỏng cuối cùng, nhẹ nhàng đùa nghịch, anh mút lấy dái tai cô, khẽ thổi nhẹ bên tai. “Muốn cự tuyệt không? Giờ em vẫn còn cơ hội đấy.”

Cô cắn chặt môi, không nói. Quay mặt đi chỗ khác, mắt cô nhắm chặt lại, không dám nhìn anh.

Phản ứng này, có nghĩa là...

Không cự tuyệt!

Cô không hiểu nhìn bộ dạng không biết xấu hổ này của mình thì anh sẽ nghĩ gì. Nhưng giờ phút này cô chỉ muốn nghe theo nhịp tim mình mách bảo.

Nhìn thấy phản ứng của cô, ánh mắt Mộ Dạ Bạch trầm đi. Giây lát sau, một tay anh ôm chặt cô, một tay kéo chiếc quần lót ẩm hơi nước của cô xuống, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, cái vật to lớn đó của anh trực tiếp thô bạo đâm ngang vào trong cơ thể cô, chật cứng.

“Đau...” Cô kinh hoàng kêu lên một tiếng, sắc mặt chuyển sang trắng bệch.

Mắt cô từ từ mở ra, đáy mắt mờ một lớp sương nhìn lên đôi mắt đang kìm nén và khổ sở của anh, cô khó nhọc nhúc nhích người, không thể thích ứng được với vật thể vừa đưa vào đó.

Thực sự anh rất muốn bất chấp tất cả mà thô bạo chiếm lấy cô, càng đau thì cô sẽ càng nhớ lâu.

“Đừng động đậy!” Bàn tay anh nâng eo cô lên. Cô càng giãy giụa lung tung sẽ chỉ càng làm đau mình thêm thôi, anh không nỡ.

“Em... em hơi đau...”

Không có gì là lạ.

Chỗ đó của cô vẫn còn rất chặt.

Cho dù cô và Cảnh Nam Kiêu...

Nghĩ đến đây, anh gạt ý nghĩ đó đi. Ngực anh như có một tấm sắt sắc lạnh đè nặng lên. Sau đó anh mất kiểm soát, không thể nhẫn nhịn được nữa, nắm chặt lấy vai cô, càng ấn sâu thứ của mình vào trong cô.

Cô thở dốc, ngón tay bấm chặt vào vai anh. Lần này anh không dừng lại nữa, lần sau lại càng dùng lực mạnh hơn lần trước đâm sâu vào trong người cô hơn lần trước.

Từ cảm giác đau đớn lúc đầu, đến cuối cùng, cô đã hoàn toàn thích ứng được với anh, tiếp nhận anh...

Cô đắm chìm vào trong sự đau đớn mà đầy dục vọng không thể cưỡng lại được đó cùng với anh.

(Lúc này hai người đã hoàn toàn hòa hợp lại làm một o(╯□╰)o)

...............

Có lẽ do tác dụng của rượu, cũng có thể do sự ghen tuông giày vò khiến anh phát cuồng. Cả đêm, anh hết lần này đến lần khác đè cô ra làm chuyện đó. Quá kích thích, anh cũng không để ý đến việc đeo bao, càng không nhịn mà rút ra lúc sắp lên đỉnh, kết quả, anh cứ để yên cho chất lỏng ấm nóng đó chảy vào trong người cô.


Ngày hôm sau.

Cố Thiên Tầm từ từ tỉnh dậy. Cả người đau như dần.

Anh của đêm hôm qua không giống như hai lần trước. Thô bạo, điên cuồng.

Nhưng...

Cuộc yêu này lại vẫn ngọt ngào thỏa mãn như thế.

Cô mệt mỏi đụng đậy trong tấm chăn đắp trên người, quay người thì không thấy anh đâu. Những vết tím xanh trên ngực nhắc nhở cô rằng tất cả những chuyện tối qua đều không phải là mơ.

Cô điên rồi!

Đã biết rõ rằng anh sẽ đính hôn với người phụ nữ khác mà cô còn để xảy ra chuyện đó!

Thật sự nguy quá!

Nhưng, giờ anh đang ở đâu?

...............

Mộ Dạ Bạch bước vào một hiệu thuốc.

Sự xuất hiện của anh khiến hiệu thuốc nhỏ bình thường lập tức trở nên rạng ngời. Cô bán thuốc mỉm cười bước đến. “Xin hỏi có thể giúp gì được cho anh?”

Ánh mắt anh quét qua một lượt những giá thuốc, sau đó dừng lại trên một loại thuốc. Ánh mắt anh sẫm lại, có những cảm giác phức tạp đan xen cuộn lên trong đó. Vừa giằng xé vừa mâu thuẫn.

Cô nhân viên bán hàng cũng nhìn theo hướng ánh mắt của anh, khẽ dừng lại một chút rồi đỏ mặt hỏi: “Đó là thuốc tránh thai, anh cần phải không ạ?”

Mộ Dạ Bạch mím môi, trầm ngâm một lúc rồi mới hỏi: “Loại nào tốt nhất?”

“Đây ạ. Loại này tác dụng rất tốt, tuy có hơi đắt một chút.” Cô nhân viên bán hàng trẻ lập tức cầm lên loại tốt nhất đưa cho anh.

Anh cầm trên tay, nhìn một cái. “Tác dụng phụ thì sao?”

Đối phương khẽ mỉm cười. “Anh yên tâm, chỉ cần không thường xuyên uống thì tác dụng phụ hầu như không có. Nhưng nếu thường xuyên uống thì sẽ hơi có hại cho cơ thể.”

Tác dụng phụ hầu như không có....

Mộ Dạ Bạch có chút ảo não vì sự mất kiểm soát của mình tối qua. Trận đầu tiên anh còn có thể nhịn, nhưng tối qua lại không thể.

Hoàn toàn là do lý trí đã bị sự ghen tuông đố kỵ làm cho mù quáng.

“Lấy cái này đi. Thanh toán giúp tôi.” Mộ Dạ Bạch rút trong ví ra tờ tiền chẵn.

Quầy thu ngân là một phụ nữ lớn tuổi, bà nhìn một cái hộp thuốc tránh thai, không kìm được, nói: “Nếu thực sự không muốn có con thì lần sau nên chọn cách tránh thai khác tốt hơn. Sát vách nhà tôi có đứa con gái, chính là lúc trẻ không hiểu biết uống quá nhiều thuốc tránh thai, giờ thì tốt rồi, muốn có đứa con cũng không có nổi. Phụ nữ cũng không đáng phải vì đàn ông các anh mà chịu đựng như vậy. Anh nói có phải không?”

Nghe câu giáo huấn của đối phương, động tác của Mộ Dạ Bạch chợt khựng lại. Nhìn hộp thuốc cau mày lại.

“Tôi nhớ rồi, sẽ không có lần sau nữa.” Anh khẳng định với đối phương nhưng thực chất là nói với bản thân.

Anh tuyệt đối sẽ không để cho cô phải uống bất kỳ viên thuốc nào như thế này nữa. Lần này chỉ là chuyện ngoài mong muốn.

Tình hình đang như vậy, anh không thể để có con được.

...........

Nằm một lúc tỉnh hẳn, Cố Thiên Tầm bò dậy khỏi giường, cô mặc quần áo rồi chuẩn bị về phòng mình.

Cửa vừa mở ra suýt nữa cô lao vào lòng Mộ Dạ Bạch.

Nhìn thấy anh, nghĩ lại những lời đêm qua và những chuyện xảy ra, mặt cô lộ rõ vẻ lúng túng. Cô cắn môi cố tìm chủ đề để nói. “Báo cáo đó, anh đã xem chưa?”

“Ừm.” Anh gật đầu, đứng trước mặt cô, cúi đầu xuống nhìn cô.

“À, vậy thì tốt...” Cố Thiên Tầm nắm chặt lấy tay cầm cửa, ngẩng đầu nhfin anh. Không biết có phải cảm giác sai lệch của mình không mà cô cứ có cảm giác anh có chuyện muốn nói với mình.

“Anh có chuyện muốn nói à?” Cô cất tiếng hỏi.

Ngón tay anh chạm vào viên thuốc trong túi, cạnh vỏ thuốc kim loại như châm vào tay anh, sắc nhọn.

Anh nhìn sâu vào mắt cô, nghĩ đến những lời nói của người phụ nữ trung niên trong phòng thuốc, cuối cùng anh lắc đầu. “Không có gì, em về phòng trước đi, giải quyết ổn thỏa chuyện hôm qua.”


“...Vâng.”

Cố Thiên Tầm có chút hoài nghi nhưng cuối cùng cô vẫn không hỏi thêm gì, quay người định bước đi.

“Phải rồi, em còn thuốc cảm không?” Anh lên tiếng.

“Còn.” Cô quay đầu lại nhìn anh một cáu. Sắc mặt anh không được tốt lắm, cô có chút không nỡ, biết là mình không nên hỏi quá nhiều nhưng lại không kiềm lòng được mà nói: “Anh có phải không khỏe không? Hay là em... à không, để trợ lý Trần đưa anh đi bệnh viện xem sao.”

Anh ngồi trên sofa, nghe thấy câu nói đó liền ngẩng lên nhìn cô một lát. Cảm nhận rõ ràng được rằng cô đang cố giữ khoảng cách với mình.

“Không cần đâu, uống ít thuốc của em là sẽ khỏi thôi.”

Cố Thiên Tầm gật đầu. “Vậy được, lát nữa em mang thuốc đến cho anh.”

Cô khép hờ cửa rồi mới đi. Về đến phòng mình, cô lật tìm thuốc.

Bên kia, Mộ Dạ Bạch ngồi một lúc thì đầu đau nhức. Anh dựa vào thành ghế, sau đó ngửi thấy có mùi máu tanh ộc ra, anh vội đưa tay lên mỗi, ngón tay chạm phải chất lỏng lạnh ngắt.

Trên ngón tay anh, toàn là máu!

Anh bụm chặt mũi, cởi chiếc áo vest trên người ra, quăng vội sang một bên, chạy vào nhà tắm. Túi thuốc và hóa đơn rơi ra khỏi áo, rớt xuống nền nhà, anh cũng không hay biết.

Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, anh cau mày, đoán biết cô sắp bước vào liền đưa tay khóa trái cửa nhà tắm lại.

Cố Thiên Tầm vừa bước vào đã không thấy bóng anh đâu.

“Mộ Dạ Bạch?” Cô hồ nghi gọi một tiếng, nghe thấy tiếng nước chảy vọng ra từ nhà tắm liền nói lớn. “Em để thuốc trên sofa, lát nữa anh ra thì uống nhé!”

“Ừm.” Tiếng anh truyền đến từ trong nhà tắm, nghe giọng không có gì khác thường.

Cố Thiên Tầm đặt thuốc xuống, không nghĩ gì nhiều, định rời đi thì vừa cúi đầu liền nhìn thấy hóa đơn và túi thuốc trên nền nhà. Vốn định nhặt lên giúp anh, không ngờ vừa nhìn thấy những dòng chữ trên đó, người cô bỗng cứng đờ.

Trên đơn thuốc có ghi tên loại thuốc. Mặc dù chưa từng uống loại thuốc này nhưng cô đã từng thấy quảng cáo rầm rộ trên tivi, tên thuốc cũng rõ ràng, chỉ nhìn qua cũng hiểu là thuốc gì.

Nhìn lên thời gian thanh toán, vào khoảng 20 phút trước.

Hóa ra, vừa mới sáng dậy đã không thấy anh đâu, chính là vì đi mua thuốc cho mình...

Thật là có lòng quá.

Cô cười chua chát, nhặt thuốc lên. Nước mắt lưng tròng.

Thực ra chuyện này rất hợp tình hợp lý.

Là người đàn ông có vợ sắp cưới, anh sao có thể để tòi ra một đứa trẻ làm đảo lộn cục diện này chứ.

Nếu là cô, có lẽ cô cũng sẽ lựa chọn như vậy thôi!

Nghĩ như vậy, lồng ngực cô nhoi nhói, cảm giác nhức nhối ngày càng tăng lên. Cô lặng lẽ cầm lấy thuốc đi về phòng mình.

Rót cốc nước, ngửa cổ lên, nuốt viên thuốc đó xuống.

Viên thuốc trắng đắng nghét đi từ khoang miệng cứ thế trôi xuống... cảm giác như trôi vào tận tim cô...

............

Mộ Dạ Bạch cầm máu theo cách mà vị thầy thuốc trung y đã từng dạy anh, đợi cho sắc mặt đỡ hơn một chút rồi mới bước ra khỏi nhà tắm.

Ra đến ngoài thì cô đã không còn ở đó nữa rồi.

Mấy loại thuốc cảm đặt trên sofa.

Anh rót một cốc nước rồi mới ngồi xuống sofa. Bóc viên thuốc ra khỏi vỏ, đang định nuốt xuống thì ánh mắt bỗng phát hiện ra tờ hóa đơn nằm dưới nền nhà.

Sao nó lại ở đây?

Vừa nãy... cô đã nhìn thấy rồi?

Mộ Dạ Bạch lo lắng đặt cốc nước xuống, kéo chiếc áo lại gần.

Lục túi áo một hồi, bên trong hoàn toàn trống không.

Cô đã cầm hộp thuốc đi rồi?

Tim anh trầm xuống, đứng dậy khỏi sofa, ném chiếc áo xuống, nhanh chóng rảo bước về phía phòng cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận