Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Mộ Dạ Bạch cảm nhận được ánh mắt cô đang nhìn mình, anh không quay đầu lại, chỉ hỏi tiếp: “Tình hình cổ phiếu bên đó thế nào?”

“Trừ số cổ phiếu của nhà họ Cảnh ra thì số còn lại đa phần đã được mua lại và nằm trong tay chúng ta rồi. Nhưng Cảnh gia, bao gồm cả Cố tiểu thư trong đó vẫn đang nắm 60% cổ phần, vì vậy...”

Vì vậy, cho dù có mua hết được tất cả số cổ phần bên ngoài thì cũng chỉ có 40% mà thôi, căn bản không thể làm gì được Cảnh gia.

Trần Anh Hào nói: “Mộ tổng, cho dù có lấy được 10% của Cố tiểu thư thì chúng ta cùng lắm cũng chỉ được có 50%.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Mộ tổng không nói tiếp. Trần Anh Hào nghe giọng anh điềm tĩnh như vậy, đoán là trong lòng anh đã có dự định rồi, liền đổi sang chủ đề khác. “Mọi người vẫn còn ở đây, cuộc họp vừa nãy còn tiếp tục không?”

“Ừm, vẫn tiếp tục.”

Tắt điện thoại xong, Mộ Dạ Bạch quay người, ngồi xuống sofa.

Cố Thiên Tầm nhìn nét mặt của anh trầm hơn vừa rồi một chút. Cô liền ấn ngón tay vào giữa hai hàng lông mày của anh vài cái: “Có chuyện gì sao?”

Ngón tay cô mềm mại dịu dàng, chạm vào giữa hai lông mày anh khiến anh thấy thoải mái dễ chịu khó tả.

“Mọi người ở dự án hệ thống bên công trường vẫn đang đợi anh về để họp. Anh phải qua đó đây.”

“Vâng, vậy anh đi đi, công việc quan trọng.” Cố Thiên Tầm cầm chiếc áo khoác anh cởi ra lúc trước trên sofa khoác lên vai anh, “Những chuyện chúng ta cần nói đều đã nói cả rồi, anh đừng chậm trễ công việc. Nào, giơ tay lên. Mặc áo vào, đừng để đang không khỏe mà lại bị lạnh nữa.”

Giọng cô dịu dàng như lông vũ bay qua.

Mộ Dạ Bạch nghe lời, xỏ tay vào áo khoác. Cô cúi đầu tỉ mỉ cài lại từng chiếc cúc áo cho anh.

Cô cúi đầu, những sợi tóc tơ phất phơ trước mặt.

Nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt dịu dàng đó giống hệt một tân nương thê tử...

................

Mộ Dạ Bạch đi họp rồi, cả căn phòng giờ chỉ còn lại một mình Cố Thiên Tầm. Cô ngồi trên sofa, nhớ lại anh nói sẽ không đính hôn, lại nhìn quyển sổ chứng nhận ly hôn trên nền nhà, cười rạng rỡ.

Những buồn bực chua xót tích tụ bao lâu nay trong lòng cô vào lúc này bỗng tan thành mây khói. Ngược lại cảm thấy thật ngọt ngào dễ chịu.

Cô nhặt tờ giấy chứng nhận ly hôn lên, cất vào trong túi xách, sau đó cô rút điện thoại ra rồi gọi cho đốc công Trần.

“Anh Trần, đã có điện chưa ạ? Giám sát tường bên đó có cần tôi sang ngay không?” Cô rõ ràng đã rất sợ hãi nhưng cô cũng không thể vì chút chuyện sợ hãi nhỏ nhặt này mà không màng đến công việc được.

“Thôi xin người, tôi thật không dám để cho cô chạm vào cần trục nâng nữa đâu. Tim tôi vừa rồi thót lên tận cổ rồi, vừa mới gỡ xuống xong, sao còn dám để cô mạo hiểm nữa chứ?” Đốc công Trần vừa nghe nói cô định đến thì lập tức sợ hãi từ chối ngay. Nhớ lại vẻ mặt dọa người của Mộ tổng lúc trước, đến giờ anh ta vẫn chưa kịp hoàn hồn.

“Làm gì đến mức khoa trương như anh nói chứ, người bị dọa cho sợ chết khiếp là tôi chứ đâu phải anh.” Cố Thiên Tầm chỉ thấy buồn cười.

“Cô không biết chứ Mộ tổng ở bên dưới sắc mặt đáng sợ đến mức nào, lo lắng cho cô đến mức nào! Cứ như là muộn thêm một chút thì cô sẽ chết không bằng. Vừa nghe thấy cô khóc ở trên đó, anh ta đã không thể giữ được bình tĩnh nữa rồi. Giờ mà tôi còn để cô trèo lên cần trục nâng nữa anh ta không trói tôi thả xuống biển mới lạ đấy.”

Cố Thiên Tầm cười khổ.

“Cô còn cười được nữa! Hóa ra cô là người yêu của Mộ tổng, thế mà chẳng nói với chúng tôi một tiếng.” Nếu biết trước cô là bạn gái Mộ tổng thì dù có cho anh ta thêm hai lá gan nữa cũng không dám đưa cô lên trên cần trục nâng.

Cố Thiên Tầm nghĩ lại lúc Mộ Dạ Bạch nói muốn kết thúc tình trạng độc thân, tự nhiên cảm thấy trong lòng ngọt ngào khó tả, bèn cười nói: “Anh cũng đừng trách tôi, tôi cũng chỉ là mới biết thôi.”


“Vậy được rồi, hôm nay cô đã phải kinh sợ một phen rồi, giờ ở khách sạn nghỉ ngơi đi. Dự án bên này Mộ tổng đã điều thêm người khác đến rồi, ngày mai sẽ đến ngay. Cô cũng đừng lo lắng nữa.”

“Vậy cũng tốt. Những điểm cần sửa khác, muộn nhất sáng mai tôi sẽ đưa ra bản thiết kế.”

“Ừm, cô vất vả rồi.”

Tắt điện thoại với đốc công Trần, Cố Thiên Tầm thay bộ quần áo ngủ, ôm máy tính ngồi trên sofa vẽ lại bản thiết kế, thỉnh thoảng lại bàn bạc thêm với Dương Mộc Tây.

Nghĩ lại đốc công Trần nói dáng vẻ Mộ Dạ Bạch lo lắng căng thẳng vì cô, cô lại thấy tiếc mình không được chiêm ngưỡng cái bộ dạng đấy của anh. Không biết lúc đấy trông anh như thế nào.

..............................

Mộ Dạ Bạch vẫn luôn bận rộn công việc ở công trường đến hơn 9 giờ mới về khách sạn.

“Mộ tổng, hơn 9 giờ rồi, hay là đi ăn chút gì đó trước đi?” Trần Anh Hào vừa mở cửa xe cho anh vừa đề nghị.

“Cậu đi đi, tôi còn có việc.” Mộ Dạ Bạch nghĩ đến cô gái ngốc nghếch đang trong khách sạn kia, bèn từ chối, anh trầm bước đi vào trong thang máy của khách sạn, lên lầu.

Muốn ăn cơm thì tất nhiên là phải bắt cô đi cùng rồi.

Anh đi thẳng đến phòng cô, cầm một chiếc thẻ khác quẹt vào phòng.

Trong phòng đèn vẫn còn sáng, không khí đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ đều đều.

Anh nhìn sang, thấy cô đang ôm máy tính, co người lại trên sofa ngủ thiếp đi từ lúc nào. Bên kia là chiếc đèn bàn be bé. Ánh sáng màu vàng nhạt có phần tịch mịch nhưng vừa hay lại rọi nhè nhẹ khiến gương mặt cô lúc ngủ trở nên dịu dàng ấm áp vô cùng.

Chỉ cần trong phòng có cô, đến không khí cũng trở nên thoải mái đến lạ kỳ.

Cả đêm mệt mỏi, dù đang cảm nên có chút không thoải máu nhưng tất cả những điều đó đều vì sự hiện diện của cô mà đột nhiên tan biến. Mặc dù cô không làm gì cả, chỉ nằm thở đều đều như vậy thôi cũng đủ để khiến anh cảm thấy yên tâm và đủ đầy rồi.

Cảnh Nam Kiêu để mất cô, đó là sai lầm của anh ta.

Mộ Dạ Bạch từ từ bước đến, gỡ chiếc máy tính ra khỏi lòng cô. Lông mi cô khẽ động đậy một lát nhưng không hề tỉnh dậy. Đôi bàn tay bé nhỏ ôm lấy mặt.

Cơ thể mảnh mai khẽ động đậy, chiếc váy ngủ trên người cô vô ý bị anh làm cho co lên, để lộ ra cặp chân thon thả, dưới ánh đèn làn da trắng mịn nõn nà của cô trở nên mướt mát, mê đắm lòng người. Vì cô ngủ nghiêng nên khuôn ngực đầy đặn bị dồn về một phía, dưới mỗi nhịp thở lại phập phồng như khiêu khích thị giác người nhìn.

Từ góc nhìn của anh, đến viên kẹo ngọt màu hồng nhạt đó cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Sự khêu gợi này không khác gì mâm cỗ mời anh thưởng thức...

Anh đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng trở nên cao hơn.

Cổ họng Mộ Dạ Bạch đột nhiên nghẹn lại.

Dục vọng ập đến, anh quỳ gối xuống, gương mặt đẹp trai kiên nhẫn vùi vào ngực cô.

Chiếc lưỡi khẽ đùa nghịch, giải thoát cho đôi hạt hồng đào kia ra, ngậm trọn lấy nó giữa môi mình.

“A?” Cô hồ nghi, mơ màng kêu lên một tiếng.

Chỉ cảm thấy đầu ti mình hơi ướt, căng cứng lên nhưng trong cơ thể lại trào dâng lên cảm giác hưng phấn khó nói thành lời, bao phủ mọi giác quan của cô.


Cái cảm giác này... có chút thoải mái sung sướng đến mức khó nói nên lời...

Cô không mở mắt ra, mê man giữ nguyên tư thế đó, để cho chiếc lưỡi ướt át đó di chuyển trên làn da mình.Tiếng rên khẽ mơ hồ của cô khiến Mộ Dạ Bạch cảm thấy da đầu căng lên, không kiềm chế được nữa.

Gương mặt nhỏ của cô hồng nhuận, đê mê trong men say tình ái. Đôi môi hồng khẽ mở ra, thở nhè nhẹ, thỉnh thoảng ư a một tiếng khiến người ta thật muốn phát điên.

Thật nguy hiểm chết người!

Mộ Dạ Bạch ôm cô khỏi sofa, mở hai đùi cô ra, để cô ngồi trên đùi mình đối diện với anh. Cô lười biếng không mở mắt ra mà chỉ dựa vào ngực anh.

Mộ Dạ Bạch thật sự yêu chết đi được cái dáng vẻ kiều diễm dựa dẫm này của cô, anh nâng mặt cô lên, phủ lên môi cô một nụ hôn.

Những ngón tay anh lần mở các nút áo trên chiếc áo ngủ của cô, sau đó ném nó xuống đất. Cô dường như hơi lạnh, thân người mềm mịn sà vào lòng anh.

Đôi gò bồng đảo cách một lớp áo sơ mi không ngừng cọ sát vào trước ngực anh. Những động chạm mềm mại đó như khiêu khích thêm dục vọng trong người anh.

Anh muốn phát điên lên rồi!

Hơn nữa bàn tay nhỏ của cô bắt đầu “phạm thượng”, thò vào trong áo anh mò mẫm ngực anh.

Làn da tay mềm mại của cô vuốt qua khuôn ngực vạm vỡ của anh khiến anh cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc tứ chi.

Trời ạ!

Anh thở dốc ra, nhắm mắt lại.

Cô dường như rất thích thú với trò đùa này của mình, ngón tay mềm mại đó vẽ thành hình vòng tròn trên nơi nhạy cảm đó.

Máu nóng trong người anh sôi sục, dồn về bên dưới thân khiến vật đàn ông đó cương cứng lên. Anh đưa tay nâng cằm cô lên, hô hấp trở nên nặng nề hơn, đôi mắt rực lửa nhìn khuôn mặt nhỏ ngây ngô của cô. “Cô gái ngốc này, em có biết mình đang làm gì không?”

Cô không trả lời, cũng không mở mắt ra, ngón tay trượt dần xuống phía dưới....

Ngón tay đó chạm đến đâu, anh thấy người mình co cứng vào chỗ đó. Cho đến khi sờ đến những múi cơ bụng của anh thì anh đã thấy máu nóng trong người mình sục sôi.

Bàn tay to lớn của anh chụp lấy một bên bầu ngực cô, nhẫn nại xoa nắn. Dục vọng của anh bị cô kích thích đến cực độ, cảm giác cơ thể căng cứng đến chật ních.

Động tác nắn bóp của anh ngày càng gấp gáp hơn, ngày càng mạnh hơn, cho đến khi bàn tay còn lại của anh lôi nốt chiếc quần lót còn sót lại duy nhất trên người cô ra, ấn vào chỗ nhạt cảm nhất trên người cô thì cô mới mở mắt ra.

Đôi mắt cô đã long lanh ướt.

Anh nhìn cô, giọng nói nghẹn lại: “Anh còn tưởng em còn giả vờ ngủ tiếp được chứ... trêu đùa anh vậy vui không?”

Một loạt những động tác vừa nãy của cô rõ ràng là trêu đùa anh...

Cô cúi xuống che giấy nụ cười, tinh nghịch gật đầu. “Nhưng mà... anh thật là không chịu nổi đùa nghịch...”

Cô nhìn anh đầy “khinh bỉ”.

Anh cũng không phản bác.


Trước mặt cô, anh căn bản không cần cô phải trêu chọc khiêu khích cũng đã không thể nhịn được nữa rồi.

“Còn em thì sao? Em chịu nổi sự khiêu khích không?”

Mộ Dạ Bạch khàn khàn giọng hỏi, ngón tay dài của anh lướt trên người cô, ngọ nguậy, xoa nắn, bóp day liên tục khiến cô thở gấp, hổn hển rên lên. Ngón tay dày trong giây lát đã ướt rồi, dưới ngọn đèn vàng mờ ảo nhè nhẹ lãng mạn đó làm cho họ càng đỏ mặt hơn.

Anh nhìn cô cười thích thú, ngậm lấy dái tai đang đỏ rần của cô. “Hình như sức chịu đựng của em còn kém hơn cả anh... giờ phải làm thế nào đây nhỉ?”

Cố Thiên Tầm ngượng đến mức không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng cũng không chịu nhận thua. Cô ngẩng đầu cắn nhẹ vào môi anh một cái sau đó đôi môi rời đi hôn một đường dài xuống phía dưới...

Hôn xuống cằm anh, xuống yết hầu gợi cảm của anh, rồi xương vai nhô lên của anh...

Sau đó áo sơ mi của anh bị cởi ra, môi cô hôn lên khuôn ngực vạm vỡ đó...

Trời!

Anh thở hùng hục, anh không biết phản ứng ra sao nữa, chỉ đành nghe theo bản năng mà quắp chặt lấy cô vào trước ngực mình.

Khuôn ngực anh như có một luồng máu nóng tràn dâng, anh lấm tấm mồ hôi sương. Nhìn bộ dạng anh mê man như vậy, cô đắc ý vô cùng, ngẩng đầu lên thách thức: “Anh mới là người không kiềm chế được thì có.”

Lúc này thực sự anh thua rồi.

Anh tóm lấy tay cô, đặt lên trên quần mình.

Sự ấm nóng ở đó khiến cô kinh ngạc một lúc. Anh nắm thế chủ đạo, giọng anh khàn khàn dụ dỗ cô: “Thò tay vào, nắm lấy nó. Ngoan nào...”

Ngón tay cô đang run rẩy.

Hành động thân mật như thế này, đối với một người không có kinh nghiệm gì như cô thật sự là một sự công kích không hề nhỏ. Nhưng nhìn ánh mắt cổ vũ của anh, dây thần kinh tò mò trong cô không ngừng thôi thúc cô làm thử.

Cuối cùng...

Giống như bị trúng tà vậy, ngón tay cô thò vào trong quần anh.

“Ngoan, em nắm lấy...”

Cô nắm lấy rồi không dám động đậy nữa.

Bàn tay anh cầm lấy tay cô đưa nó ma sát lên xuống...

Cả người cô nóng bừng, chỗ nào cũng như có lửa đốt. Nhất là lòng bàn tay bị ma sát với chỗ đó của anh...

Thật xấu hổ quá.

Nhưng cảm nhận được vật đó to dần, cứng dần lên trong lòng bàn tay mình, cô lại có cảm giác thỏa mãn và cảm thấy thành công.

“Ngoan, như thế này...”

Anh thả lỏng tay ra, vuốt ve cơ thể cô, không quên nói những lời khích lệ.

Hai người họ...

Đều cố gắng làm hài lòng đối phương.

Cuối cùng người đầu hàng trước là cô.

Ngón tay anh thọc vào bên trong cô, từng chút một ngọ nguậy cọ sát vào điểm chí mạng đó khiến cô không chịu nổi mà rên rỉ lên, ôm lấy vai anh, quấn chặt lấy người anh, chất dịch ấm nóng tuôn ra.

Khoảng khắc đó, cô cảm giác có ngọn lửa bùng lên trong đầu mình, khiến người cô mềm nhũn ra, không còn chút sức lực nào nữa.


Mộ Dạ Bạch đời nào lại chịu bỏ qua cơ hội này chứ.

Anh nâng cơ thể mềm nhũn của cô lên, từ từ đè xuống người cô, đưa cái đps vào bên trong cơ thể cô. Tiếp sau đó là một trận cuồng phong mạnh mẽ kéo đến dồn dập, cô rên lên từng hồi “ư ư..a.. a”, không thể chống đỡ được, chỉ đành chấp nhận.

Hai người quấn chặt lấy nhau, cuối cùng Mộ Dạ Bạch không quên đưa thứ chất lỏng đó phun ra bên ngoài.

Anh bất ngờ rút ra khiến Cố Thiên Tầm chợt cảm thấy có chút hụt hẫng.

Cô không hỏi gì nữa, chỉ mềm yếu kiệt sức nằm trên ngực anh, nghỉ ngơi.

...........

Hồi lâu sau...

Bầu không khí vẫn còn nồng mùi vị của hoan lạc và dục tình.

Mộ Dạ Bạch ôm chặt lấy cô, cơ thể lại bắt đầu động đậy. Cảm nhận được điều đó, cô cắn mạnh một cái vào vai anh: “Không được nữa!”

“Em mệt rồi?” Anh vuốt nhẹ lên người cô.

Sau cuộc yêu, làn da trắng mịn của cô được phủ một màu hồng phấn nhạt như có hàng trăm bông hoa đào rắc trên da thịt, mềm mại như tơ, càng quyến rũ người ta hơn.

“...ừm.” Cô tỳ cằm vào vai anh, gật đầu, nói: “em hơi lạnh...”

Mộ Dạ Bạch ôm chặt lấy cô, anh lấy áo sơ mi của mình khoác lên người cô.

Cô xỏ tay vào tay áo. Mộ Dạ Bạch cài vào cho cô từng chiếc nút áo một. Trong chiếc áo rộng thùng thình, trông người cô càng bé bỏng, có cảm giác yếu đuối hơn.

“Mấy giờ rồi anh?” Cô mơ màng hỏi.

“Hơn 9 giờ rồi. Chắc cũng phải 10 giờ rồi.”

“Muộn vậy rồi à? Anh đã ăn tối chưa?” Cô lười biếng hỏi tiếp.

“Ăn em rồi.” Mộ Dạ Bạch nhấc những sợi tóc dài mượt của cô ra ngoài chiếc áo.

“....” Cô giận dỗi đẩy anh ra, lại vừa xót thương: “Muộn vậy rồi còn chưa ăn gì, anh không sợ đau dạ dày à?”

“Vốn là định lên gọi em đi ăn cùng anh, nhưng...” Mắt anh lim dim: “Giờ xem ra em chẳng còn sức để đi ra ngoài ăn nữa rồi.”

“Gọi thức ăn lên phòng thôi.” Cố Thiên Tầm ngồi thẳng dậy. “Em đi tắm qua, anh gọi đồ ăn đi, không được để bụng đói nữa đâu đấy.”

Hai tay Mộ Dạ Bạch vòng lấy eo cô, giọng dọa dẫm: “Để cho người yêu bị đói meo đói mốc, người làm bạn gái như em có đáng phải chịu trách nhiệm lớn nhất không nhỉ?”

Tim cô đập mạnh hơn.

Vì thế...

Bây giờ hai người họ đã trở thành người yêu của nhau rồi sao?

“Là em không lo được chu đáo cho anh.” Cô ngầm thừa nhận rồi.

Mặt cô đỏ ửng, tim đập thình thịch. Như một thiếu nữ chưa từng yêu ai, đến cả việc thừa nhận quan hệ cũng khiến cô trở nên căng thẳng và hồi hộp như vậy.

Cô cười nhẹ, cất giọng nhẹ nhàng. “Lần sau đến giờ ăn, em sẽ gọi điện nhắc nhở anh.”

Mắt anh nhờ câu nói này mà cũng sáng rỡ lên.

Anh cúi đầu, ngọt ngào đặt lên môi cô một nụ hôn, không quên cảnh cáo: “Sau này trước mặt đám đàn ông, em không được nói những lời như là mình chưa có bạn trai, rõ chưa hả!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận