Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Anh thở dài, ôm lấy đầu đang đau buốt, ngồi lại lên ghế sofa, ánh mắt trở nên trầm tư, nhìn những ánh đèn lấp lánh ngoài kia như đang suy nghĩ về điều gì đó.

Lời nói của cô, thật ra không hề sai – giờ đây, ngay từ bước đi đầu tiên họ đã không thể bước cùng nhau rồi, thế nhưng…

Anh cũng chẳng thể nào chắc chắn được, tương lai sau này, họ có đủ mạnh mẽ và thời gian để đợi bước đi đầu tiên của nhau hay không.

Điện thoại reo lên, lần này không phải của anh, mà là của cô.

Anh lấy chiếc điện thoại từ trong túi của cô, màn hình hiển thị tên người gọi “Thiên Hàn”. Nhìn chằm chằm vào hai chữ kia, ánh mắt anh bỗng trở nên nghiêm lại, đôi môi khẽ nhếch lên, sau đó anh quẳng chiếc điện thoại sang một bên, không để ý đến nữa.

Không thể không thừa nhận, anh vẫn đang có những canh cánh trong lòng.Có những người, anh không thể điềm nhiên làm ngơ được.

Cố Thiên Tầm thay xong quần áo, anh đang ngồi trên sofa nhắm mắt lại như để thư giãn một chút.

Cả gian phòng lúc này, chỉ còn một ánh đèn lờ mờ đang chiếu rọi trên đầu anh. Thế nhưng, ánh đèn kia càng khiến cho anh trở nên hiu quạnh, đôi hàng lông mày không chau lại, nhưng lại bị bao phủ bởi một tầng u ám không thể nào gạt bỏ được.

Cố Thiên Tầm thấy tim đau nhói, nhưng không dám lại gần.

Anh mở mắt, ánh mắt đìu hiu nhìn qua cô, rồi lạnh lùng nói: “Điện thoại của em vừa kêu”.

“Vâng”. Cô cầm lấy điện thoại, xem cuộc gọi nhỡ, rồi lại bất giác nhìn anh, bắt gặp ánh mắt ảm đạm của anh, cô thấy trái tim mình đang nghẹn lại. Có lẽ, anh biết rất rõ về thân phận của Thiên Hàn.

Cứ nhìn cách anh đối xử với Tần Tư Lam thì sẽ biết, anh đối Thiên Hàn tuyệt đối chẳng có điều gì tốt đẹp. Thế nhưng, đó là người thân yêu nhất trong gia đình cô….

Quay người đi rồi nhấc điện thoại lên nghe, còn chưa kịp hỏi han gì, thì đã nghe thấy tiếng Thiên Hàn hốt hoảng ở đầu dây bên kia: “Chị ơi, mẹ lại bị sốt cao rồi, đang nửa tỉnh nửa mê, chị mau qua xem thế nào”.

“Chị sẽ đến bệnh viện ngay”. Cố Thiên Tầm trong lòng sốt sắng, nghĩ giây lát rồi lại dặn dò: “Em gọi bác sĩ trước đi, em cũng đừng đi lấy nước sôi ở phòng lấy nước nữa, không khéo lại bị bỏng, biết chưa? Những việc này cứ để chị làm”.

Cô nói một mạch những lời này không khỏi khiến Mộ Dạ Bạch mất kiên nhẫn liếc nhìn.

Cô không còn tâm trí nào để ở lại đây nữa, cô bỏ điện thoại vào túi rồi bước nhanh ra cửa. Tay vừa đặt lên tay nắm cửa bỗng thấy lạnh toát, cô dừng bước chân.

“Em… phải đến bệnh viện”.Cô không quay đầu lại, cô sợ rằng nếu quay lại lúc này sẽ không nỡ rời đi.

Nhưng, dường như cô cảm nhận được rất rõ bóng dáng cao lớn của anh đang từng bước từng bước tiến lại gần mình. Sau đó, anh vòng tay giữ chặt lấy cô, rất chặt: “Em biết anh sẽ không để em đi như vậy mà”.

Cô khẽ nhắm mắt.

“Nếu anh thật sự sẽ đính hôn với Hoắc Thanh Uyển, em nghĩ thế nào?”.Giọng nói của anh đang văng vẳng bên tai cô. Nặng nề như từng viên đá rớt xuống, ngay lập tức khiến trái tim cô rối bời loạn nhịp.

Cô thấy sống mũi cay cay, đáy mắt cũng cay cay. Cô hít một hơn thật sâu ngăn không cho hàng nước mắt chảy xuống, cô cười trong đau khổ: “Hai người là hoàng tử và công chúa, anh và cô ấy ở bên nhau như vậy mới đúng….”

Anh siết chặt lấy bàn tay đã cứng đờ như đá của cô.

Trái tim cô đang đau thắt từng hồi. Bàn tay từ từ tách ra khỏi tay anh, từng ngón từng ngón, như đang lấy thứ gì đó vô cùng quan trọng từ trong trái tim đẫm máu.

Cuối cùng, cô lao ra khỏi phòng, khoảnh khắc cửa phòng đóng lại cũng là lúc những giọt nước mắt của cô không ngừng tuôn rơi.

Hành lang dài heo hắt, thấp thoáng bóng dáng người phục vụ phòng đi lại.

Không muốn để người khác nhìn thấy mình trong bộ dạng bất thường, cô hơi cúi đầu, cố gắng kìm nén những nghẹn ngào, bước những bước thật nhanh.Thế những, vừa bước chưa được bao xa, cô không thể chịu đựng được thêm, đành dựa vào tường òa khóc đầy đau khổ.

Bàn tay nắm chảy, run rẩy đưa lên miệng, cô muốn cắn thật chặt để ngăn đi những tiếng khóc kia, bóng dáng tội nghiệp đó trông thật xót xa.

…..

Lúc Cố Thiên Tầm đến bệnh viện, không chỉ có Thiên Hàn, ông Cảnh Thanh Phong cũng ở đó.

“Chị, chị sao thế”.Vừa liếc nhìn Cố Thiên Hàn đã nhận ra cảm xúc của chị mình có gì đó không ổn.

Cô lắc đầu: “Chị không sao”.

Cố Thiên Hàn thở dài, không hỏi gì thêm.Cô đẩy cửa phòng bệnh ngó vào, nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ thế nào rồi?”.

“Bác Cảnh ở đây trông suốt, mẹ mê sảng nói lung tung, hình như là gọi tên một người, rồi lại lẩm bẩm ảnh gì đó. Em nghe cũng không hiểu lắm”.

Cố Thiên Tầm thót tim: “Gọi tên ai, em nghe rõ không?”

Cố Thiên Hàn ngồi trên xe lăn, nghiêng đầu, suy nghĩ rất hồi lâu rồi mới nói: “Hình như là…. Trung Thiên. Chị, chị có nghe thấy tên người này bao giờ không, hay là em nghe nhầm?”

“Chị cũng không rõ lắm, mẹ có tỉnh lại em cũng đừng hỏi nhiều, nhỡ đâu lại nói gì không phải.Chị vào xem thế nào”. Cô dặn dò vài lời rồi nhẹ nhàng bước vào.

“Bố”. Nhìn thấy ông Cảnh Thanh Phong, cô vẫn xưng hô theo thói quen.

Ông Cảnh Thanh Phong giơ ngón tay ra hiệu cô khẽ tiếng một chút, giọng thì thầm: “Khó khăn lắm mới dỗ được bà ấy ngủ”.

Cố Thiên Tầm khẽ thở dài, thật ra mẹ cũng hạnh phúc đấy chứ, ít nhất, lúc nào cũng có người bên cạnh. Nhưng cũng thật bất hạnh, vì vốn dĩ người này chưa bao giờ chạm được vào trái tim bà.

Cô nhìn bà, ánh mắt đầy lo lắng, rồi lại lấy tay sờ lên trán bà xem còn sốt không. Thấy nhiệt độ đã giảm nhiều, cô mới yên tâm hơn một chút.

Ông Cảnh nói: “Ta ra ngoài nói chuyện một chút”.

Cố Thiền Tầm gật đầu, bước ra ngoài cùng ông.Trực giác như mách bảo cô câu chuyện sẽ nói về cái tên “Trung Thiên” vừa rồi nên cô cố tình bảo Thiên Hàn ở lại trong phòng bệnh.

Quả nhiên….

Vừa bước ra, Cảnh Thanh Phong trầm tĩnh nói: “Bệnh tình của mẹ con không khả quan lắm, bác sỹ nói đây là tâm bệnh, mà đã là tâm bệnh thì chỉ có tâm dược mới chữa được”.

“Bệnh của mẹ con đã nhiều năm như vậy rồi, nếu có thuốc gì chữa được thì đã không đến nước này…”. Cố Thiên Tầm liếc nhìn vào phòng bệnh: “Người đàn ông đó, con không biết giờ này ông ta đang ở đâu?”.

“Mẹ con chưa từng nghĩ sẽ gặp ông ấy, đã nhiều năm như vậy rồi, gặp gỡ không bằng nhung nhớ. Mẹ con vừa lẩm bẩm cũng chính là về bức ảnh cũ đó, bức ảnh cuối cùng mẹ con chụp với ông ta”.

“Ảnh? Con thu dọn đồ cho mẹ, cũng chưa bao giờ nhìn thấy bức ảnh nào cả”.

“Con không nhìn thấy cũng phải. Lúc bán căn nhà cũ đó đi, bức ảnh đó không cầm theo”.

“Vậy ý bố là, bức ảnh vẫn ở ngôi nhà cũ đó sao?”.

“Căn nhà đó bán đi đã nhiều năm, người mới đến có lẽ cũng đã dọn hết đồ cũ đi rồi. Có điều, cứ đi hỏi cũng tốt, nếu thật sự tìm không ra thì cũng đành chịu thôi”. Ông Cảnh buồn rầu, nói đến cuối câu, giọng nói của ông hơi lạc đi.

“Căn nhà đó bao năm rồi vẫn để không, con sẽ liên lạc với chủ căn nhà xem sao, không biết chừng sẽ tìm thấy”. Cố Thiên Tầm nghĩ một lát. “Hai ngày tới khi nào có thời gian con sẽ đi hỏi xem thế nào”.

“Vậy cũng được”.Ông Cảnh Thanh Phong gật đầu. “Mong là mẹ con sẽ kiên cường hơn một chút. Bao nhiêu đau khổ trong quá khứ chống đỡ được, hi vọng lần này cũng có thể bước qua một cách nhẹ nhàng”.

“Quá khứ…. Chuyện của mẹ rốt cuộc là thế nào?Bố, bố biết hết sao? Thiên Hàn là con trai nhà họ Mộ, vậy con thì sao? Cha đẻ của con là ai?”. Một loạt những câu hỏi khiến cho sắc mặt Cảnh Thanh Phong cũng kém hẳn, ông đưa tay chặn lời Thiên Tầm. Thiên Tầm hơi ngạc nhiên, nhìn ông đầy khó hiểu. Ông nghiêm nghị nói: “Những câu hỏi này con hỏi bố thôi thì không sao, nhưng nhất định không được nói trước mặt mẹ con. Sức khỏe của bà ấy giờ không được tốt, đừng để bà ấy nghĩ nhiều về những việc không đáng nghĩ trong quá khứ. Tóm lại….”

Ông ngừng một chút. “Mẹ con chưa từng nghĩ sẽ phá hoại hành phúc gia đình ai cả.”

“….Con biết rồi”. Trong lòng Cố Thiên Tầm vẫn còn rất nhiều rất nhiều thắc mắc, thắc mắc lớn nhất chính là về cha đẻ của mình.Thế nhưng, ông Cảnh Thanh Phong đã nhắc nhở như vậy, cô cũng chỉ còn biết miễn cưỡng nén hết những thắc mắc đó trong lòng.

…….

Bà Hạ Vân Thường đi lên, liếc nhìn một lượt khắp căn phòng, cũng không phát hiện ra bóng dáng người nào khác.

“Không phải con muốn giới thiệu bạn con với mẹ sao”. Bà vừa cười vừa hỏi.

“Không ạ”. Mộ Dạ Bạch vơ lấy chiếc thẻ phòng và chìa khóa xe rồi nhìn bà: “Đi thôi, con đưa mẹ đi ăn tối. Chỉ hai mẹ con mình thôi”.

Bà Hạ Vân Thường nhìn sắc mặt con trai: “Làm sao vậy, ai khiến con trai mẹ không vui?”.

“Phụ nữ”. Mộ Dạ Bạch quay sang nhìn bà, nghiêm túc trả lời: “Là người phụ nữ mà con không có được”.

Bà Hạ Vân Thường hơi sững người, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cũng không nặng lời gì với anh, chỉ hỏi: “Con thấy Thanh Uyển thế nào?”

“Mẹ không màng mưa gió vội đến đây, có phải vì Hoắc Thanh Uyển gọi điện không?”

Bà Hạ Vân Thường gật đầu, Mộ Dạ Bạch cười mỉa mai: “Người đàn bà có tính toán như vậy, mẹ và bà nội thấy cô ta tốt ở điểm nào?”

“Không cần biết là điểm nào.Tóm lại, con cưới nó, bà và mẹ đều thấy vui, để xem là con có muốn làm cho bà và mẹ vui không”.

Phải, nếu anh cưới Hoắc Thanh Uyển thật không còn chuyện gì vui hơn thế.

Đến Cố Thiên Tầm cũng nói anh và cô ta nên ở bên nhau. Khá khen cho câu nên ở bên nhau.

“Con sẽ xem xét”. Cuối cùng anh chỉ nói vậy.

Nếu cô đã muốn kết thúc tự nhiên như vậy, anh cũng nên dần dần trở về với con người lý trí vốn có của mình.

Bà Hạ Vân Thường vui mừng ra mặt, rạng rỡ ôm lấy anh: “Con trai, mẹ biết, con sẽ không bao giờ làm mẹ thất vọng mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui