Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Nghe anh nói vậy, lòng cô bỗng đau như bị ai đó xé miệng vết thương ra...

Cố Thiên Tầm, đây là kết cục tốt nhất cho cả hai! Cô vốn hiểu rõ điều đó!

Cô cố tỏ ra điềm tĩnh, cố nặn ra một nụ cười: “Được, vậy cũng tốt...”

Thực ra cô rất muốn hét lên: Chẳng tốt chút nào cả!

Trước giờ cô vẫn luôn muốn được kết hôn với anh! Mặc dù không xứng với anh thì trong lòng cô vẫn luôn muốn điều đó!

Nước mắt chực trào ra khỏi khóe mắt, cô hít sâu vào một hơi, khó nhọc nuốt nước mắt vào lòng. Cô đang cười, nhưng nụ cười đó thực sự rất khó coi. “Đây cũng là điều mà em muốn nói, anh có thể nghĩ thông suốt được vậy.. thì thật tốt quá.”

Mỗi một lời nói ra đều nhẹ tựa lông hồng.

Nhưng thực ra từng từ một đều như kim đâm vào lòng, khiến tim cô đau nhói, rỉ máu.

Mộ Dạ Bạch cảm thấy cô trong lòng mình bỗng ngày càng lạnh đi, khuôn mặt nhỏ hiện trong mắt anh càng lúc càng mơ hồ, mờ nhạt.

Anh cảm giác như có một màn hơi nước phủ mờ mắt của mình.

Lồng ngực khó chịu như muốn nổ tung bất cứ lúc nào.

Cô bỗng giằng ra, anh bất giác ôm cô chặt hơn. Lần này cô dùng sức giãy giụa mạnh hơn, anh khép chặt vạt áo gió, ôm cô càng chặt, anh vùi đầu vào cổ cô.

“Dù chúng ta không kết hôn thì em hãy cứ ở bên anh như vậy đi!” Anh lên tiếng, giọng anh vẫn bá đạo và cứng rắn như vậy nhưng trong đó không giấu được một khó hiểu ngập tràn.

Làn môi anh lạnh ngắt áp vào cổ cô khiến cô khẽ rùng mình.

Hơi thở anh yếu mềm như sương mờ ngày đông, phả lên da cô, thấm vào lòng cô khiến tim cô cũng cảm thấy rưng rưng muốn khóc.

“Có lẽ, chúng ta sẽ không có tương lai, nhưng giờ, em hãy ngoan ngoãn mà...” Anh hít sâu vào một hơi đầy tham lam, hít lấy mùi thơm quen thuộc của cô, anh nói đầy khẩn thiết: “Hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, đừng đi đâu hết.”

Trước khi phẫu thuật, từng giờ từng phút đối với anh đều vô cùng quý giá.

Cố Thiên Tầm lại không hiểu hàm ý thứ hai đằng sau những lời anh nói, cô đứng thẳng dậy, lùi lại đằng sau một bước.

Gió lạnh thổi đến, cô khẽ run lên.

Anh cau mày, định tiến lại gần cô, còn cô thì gấp rút lùi lại một bước dào, cẩn thận giữ khoảng cách với anh.

Ánh mắt đề phòng đó khiến anh đau đớn vô cùng, thân người cứng đờ.

“Dạ Bạch, chúng ta đnừg hành hạ nhau thêm nữa...” Trời trở mưa, một giọt nước to như hạt đậu rơi xuống mũi, sau đó lại một giọt nữa rơi xuống mi mắt cô. Anh đứng trước mặt cô lúc này bỗng dần trở nên mờ nhạt, không thấy rõ nữa. “Xảy ra chuyện như vậy rồi, chúng ta đều không thể làm ngơ đơn giản như vậy. Đừng nên giữ nó trong lòng như cái dằm đâu sâu vào da trở nên mưng mủ, chi bằng... nhổ ngay ra, đau một lần rồi thôi.”

“Nhổ ra đau một lần rồi thôi?’ Anh nhắc lại lời cô nói, mắt nhìn chăm chú vào cô. “Em có thể dứt khoát như vậy được sao?”

Cô không làm được!

Cô hiểu quá rõ.

Nhưng còn có cách nào khác sao?

“Em làm được.”

“Nhưng anh thì không.” Anh quả quyết lên tiếng.

Mắt cô rưng rưng nước, sống mũi cay cay. Đầu ngón tay cô siết chặt đến mức móng tay găm vào thịt. “Anh sẽ làm được thôi.”

“Em đâu phải là anh.” Ánh mắt kiên cường cố chấp của anh khiến người ta nhói lòng.

Cô hít sâu vào một hơi, hạ quyết tâm dứt tình. “Em vào trước đây, trời mưa rồi, anh hãy về sớm đi!”

Dường như lo sợ mình sẽ hối hận, cô nói rất nhanh, càng không dám ngẩng lên nhìn anh một cái nào nữa. Cô quay người bước đi thật nhanh như sợ chậm thêm chút nữa thì mình sẽ không nhịn được mà lại sà vào lòng anh.

Giây phút quay người đi, nước mắt cô rơi xuống như mưa.

Ngoài trời mưa càng lúc càng to.

Nghe tiếng mưa rơi, tưởng tượng cảnh anh đứng cô đơn dưới mưa mà cô như đứt từng khúc ruột, không cách nào bước lên phía trước được nữa. Cô dựa người vào góc tường chỗ rẽ, tay nắm chặt lấy lồng ngực đang đau đớn xé lòng, cô gục xuống khóc nức nở.

Ai biết được rằng cô sợ hãi đến mức nào...

Cô sợ câu nói “không để bụng” của anh bây giờ chỉ là sự nhẫn nhịn, ép buộc bản thân, sợ một ngày nào đó anh sẽ sực tỉnh, sẽ thấy cô nhơ bẩn, cảm thấy cô không xứng với mình...

Nếu đã biết trước như vậy, chẳng thà bây giờ kết thúc dứt điểm...

Rất lâu sau đó...

Mộ Dạ Bạch vẫn đứng đấy không động đậy. Trong màn mưa, anh đứng lặng yên như bức tượng.

Ánh mắt anh không hề rời khỏi góc tối đằng trước, nét mặt kiên trì như đang đợi chờ một điều gì.

Cuối cùng...

Bóng người đó lại một lần nữa xuất hiện trước mắt anh.

Anh khẽ mấp máy môi, tuy mắt không nhìn rõ nhưng giờ phút này anh biết chắc rằng đó là cô.

Cô chạy lại trong màn mưa.

Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại tầm 2 mét, cô liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh bước lại gần cô thêm một bước.

Cô khóc, lao vào lòng anh, vào lúc anh chưa kịp phản ứng, hay tay cô đã ôm chặt lấy cổ anh, vùi đầu vào ngực anh.

Khẽ thở ra một tiếng, anh cúi người xuống, cánh tay anh ôm chặt lấy lưng cô. Trái tim trống rỗng của anh bỗng như được lấp đầy.

Cô... đã quay trở lại rồi...

Quay về với vòng tay anh.

“Dạ Bạch, em không muốn anh phải chịu nỗi ấm ức như vậy... thật sự, anh xứng đáng có được điều tốt hơn!” Cô khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Nhắc đến chuyện đêm qua, thực sự cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

“Em không xứng với anh, nhưng em...” Cô nghẹn ngào. “Em thật sự không thể dứt khoát như những gì em nói!”

“Nếu một ngày nào đó anh hối hận rồi, anh không cần em nữa, thì hãy nói cho em biết... em sẽ không đeo bám anh đâu!”

Nếu thực sự có ngày phải hối hận....

Vậy thì nhất định là anh không thể ở bên cô nữa...

“Được, nếu thật có một ngày như vậy, anh nhất định sẽ nói với em. Nhưng trước khi ngày đó đến, em phải bám chặt đấy anh.” Anh lùi lại một bước nhìn sâu vào mắt cô. “Bám lấy anh, đừng đi đâu cả. Em biết chưa?”

“...Vâng.” Cô vừa khóc vừa gật đầu.

Mộ Dạ Bạch khẽ nâng cằm cô lên, anh cúi đầu từ từ áp sát lại gần cô.

Mi mắt cô khẽ mấp máy, mắt cô thoáng qua một tia đau khổ, sau đó bất giác lùi lại. Cô mặc cảm về bản thân, sợ anh thấy bẩn...

Ánh mắt Mộ Dạ Bạch nhíu lại, dưới màn mưa, anh quyết đoán áp môi lên môi cô. Cô khẽ giật mình, do dự trong thoáng chốc rồi ngay sau đó mở miệng đón nhận nụ hôn của anh.

....

Cô mở cửa ra.

Đón anh vào nhà, lúc này người anh đã ướt sũng nước.

“Em còn tưởng 2 anh chị định đứng tắm mưa cả đêm.” Lời trêu chọc của Cố Thiên Hàn vọng đến, cậu cầm đôi dép đi trong nhà đặt cạnh chân Mộ Dạ Bạch. “Em nấu nước gừng cho anh chị đấy, lát nữa uống một chút kẻo cảm lạnh.”

“Nhanh vậy sao?” Cố Thiên Tầm hít hít, quả nhiên ngửi thấy mùi nước gừng. Cô nhìn em trai cười.

Cố Thiên Hàn trêu chọc: “Đi xuống dưới nhà một cái, tâm trạng đã thay đổi hoàn toàn.”

Cố Thiên Tầm liếc cậu một cái. “Em cũng vậy, mới nấu nước gừng một lúc mà có vẻ vui hơn hẳn.”

“Đó là vì muốn đền đáp nước ngâm chân của chị thôi.” Cậu nói tiếp: “Hai người nói chuyện đi, em đi lấy quần áo cho anh ấy.”

Mộ Dạ Bạch gọi cậu lại. “Không cần đâu.”

Cố Thiên Hàn quay đầu lại: “Hay là anh thấy bộ ngủ hình Doremon khó coi quá? Dù là em cũng thấy trông nó không được bình thường cho lắm nhưng mặc tạm một chút thì cũng được mà.”

Cố Thiên Tầm nghe vậy liền vỗ bộp bộp lên vai cậu: “Người ta đã mua cho rồi còn dám chê hả? Đáng yêu như vậy, có gì không bình thường chứ?”

“Chị, chị nên hỏi cảm nhận của người mặc chứ.” ánh mắt cậu hướng về phía Mộ Dạ Bạch.

Mộ Dạ Bạch khẽ nói: “Tối nay anh không ngủ lại đây vì vậy không cần chuẩn bị đồ hộ anh đâu.”

Không ngủ lại đây?

Vậy cũng tốt.

Cô thực sự vẫn chưa thể chuẩn bị đầy đủ tâm lý để tiếp nhận anh như không có chuyện gì xảy ra sau chuyện tối qua được.

Mắt cô tối sẫm lại. Cô đẩy Cố Thiên Hàn vào phòng trước, đóng cửa rồi đi ra, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh.

Anh đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt đó khiến cô bất giác muốn né tránh. “Anh mau cởi áo khoác ra đi, ướt hết cả rồi. Em cũng đi thay bộ đồ khác rồi ra.”

Không đợi Mộ Dạ Bạch nói thêm gì, cô vội vã đi vào phòng ngủ.

Trong phòng bật máy sưởi, anh mặc mỗi một chiếc sơ mi cũng không thấy lạnh. Anh ngồi dựa vào sofa, bật tivi lên xem.

Nhưng...

Chỉ vừa xem được một lúc mắt đã mờ đi, chỉ còn nhìn thấy những mảng màu lóe lên trước mắt.

Điện thoại anh rung lên, là Cận Vân gọi.

“Mộ tổng, anh không ở trong viện sao?”

“Ừm.”

“Anh ở chỗ Cố tiểu thư sao?”

“Ừm.”

Cận Vân thở phào một cái. “Giờ tôi sẽ đi đón anh, sáng sớm mai anh phải bắt đầu tiêm rồi. Còn một số tài liệu cần anh xem nữa, tôi đã làm theo chỉ thị của anh, đều để ở phòng bệnh rồi.”

“Tôi biết rồi.” Mộ Dạ Bạch nói: “Muộn một chút nữa hẵng đến.”

Anh muốn ở bên cô lâu hơn chút nữa.

Chỉ cần có thể ở bên cô, cả hai không làm gì cả, chỉ ngồi cùng nhau...

Cố Thiên Tầm thay quần áo xong, cầm theo máy sấy từ trong phòng bước ra.

“Anh sấy một lúc trước đi, em đi hong khô áo khoác cho anh.” Cố Thiên Tầm vừa nói vừa lấy tấm mền phủ lên người anh, sau đó mới đem áo khoác của anh đi hong khô.

Mộ Dạ Bạch đưa tay ngăn cô lại.

“Đừng lo chuyện quần áo nữa, em sấy tóc cho anh một lúc.” Anh đặt máy sấy vào tay cô.

Cô cắm điện cho máy sấy rồi sấy trên đỉnh đầu cho anh.

Anh dựa người vào ghế sofa, Cố Thiên Tầm cúi người đứng cạnh bên anh, những ngón tay mảnh mai nhẹ nhàng xới tóc anh để sấy.

Anh lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cô, mắt nhìn cô đắm đuối như mặt hồ gợn sóng.

Ánh mắt không rời của anh khiến cô thấy nghẹt thở.

Một tay anh ôm lấy eo cô rồi đột nhiên kéo cô vào lòng. Tay còn lại tắt chiếc máy sấy trong tay cô, đặt nó lên sofa.

Giây phút đó, người cô cứng đờ.

Giờ cô gần như đổ rạp lên người anh. Mặt anh kề ngay sát ngực cô.

Hơi thở nam tính của anh truyền đến, hai người cách rất gần, cô bất giác giật mình, cô nắm chặt tay lại.

Không muốn để mình nhớ đến chuyện tối qua, nhưng...

Cô không làm được.

Tận sâu trong tiềm thức, cô vẫn còn lo lắng.

“Anh chỉ muốn ôm em.” Mộ Dạ Bạch nói.

Chỉ một câu nói đã làm tan biến những bất an trong lòng. Cô đổi tư thế, ngồi xuống đùi anh.

Bốn mắt nhìn nhau, sóng mắt xao động, đáy mắt phản chiếu sự hiện diện của người kia.

Trong lòng Cố Thiên Tầm giờ đây ngổn ngang trăm mối, nhưng...

Cô nghĩ dù thế nào thì mình cũng nên có lời giải thích với anh về chuyện đêm qua.

Cô cắn môi, khó khăn mở lời: “Em muốn nói với anh về chuyện hôm qua...”

Vừa lên tiếng thì mắt cô đã đỏ mọng. Thừa nhận chuyện này, thực sự là một điều rất khó nhọc, giải thích cũng rất xấu hổ.

Hơi thở của Mộ Dạ Bạch trở nên nặng nề hơn.

Thực ra anh không muốn nghe những chi tiết trong chuyện này, đối với anh mà nói thì đó không khác gì một sự hành hạ.

Đang định nói tiếp thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Lần này là điện thoại của cô. Cô quay người qua cầm lên xem, số điện thoại hiển thọ trên màn hình khiến mặt cô biến sắc.

Mộ Dạ Bạch quay lại nhìn cô.

Cô lúng túng rối bời, bất giác nín thở, ấn từ chối.

Bất giác quay sang nhìn anh, không ngờ ánh mắt của anh cũng đang nhìn mình. Giây phút này, tim cả hai người đều ngổn ngang, xoay vòng.

Cả hai đều biết rõ lúc này đây bầu không khí ấm áp đã bị phá vỡ, như mặt hồ yên ả bỗng chốc bị một hòn đá ném vào tung xóa.

Điện thoại lại lần nữa vang lên.

Lần này cô gần như không xem mà ấn tắt luôn.

Không khí giữa hai người càng trở nên ngại ngùng hơn. Dường như ai cũng muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Tay Mộ Dạ Bạch vẫn đặt trên lưng cô, chưa từng bỏ ra.

Lần này....

Một tiếng chuông ngắn vang lên, là một dòng tin nhắn hiện ra.

Cô lo sợ rằng nếu mình không nói rõ ràng với Cảnh Nam Kiêu thì chắc anh ta sẽ cứ gọi điện như vậy mãi.

Nhìn Mộ Dạ Bạch một cái, ngón tay cô cứng đờ đặt trên màn hình, ấn mở ra, tin nhắn chỉ ngắn gọn vài chữ: “Nghe điện thoại đi, chúng ta cần nói chuyện!”

Đúng vậy....

Bọn họ đúng là cần phải nói chuyện đàng hoàng, cứ né tránh như vậy cũng không phải là cách.

Đang suy nghĩ như vậy thì chuông điện thoại lại lần nữa vang lên. Cô hít sâu vào một hơi, đứng dậy khỏi đùi Mộ Dạ Bạch, cô liếm đôi môi khô khốc. “Em đi nghe điện thoại một lát.”

Mộ Dạ Bạch im lặng đồng ý.

Cô không dám nhìn vào mắt anh, lập tức cúi đầu vội vàng đi về phía ban công. Chiếc điện thoại trên tay vẫn không ngừng kêu, tiếng chuông đó như âm thanh của ma quỷ, không ngừng dày vò tâm trí của cả hai.

Cô cảm thấy mình sắp phát điên mất!

Cô ấn mạnh lên nút nghe, đặt điện thoại sát bên tai, không đợi đầu dây bên kia kịp nói gì, liền vội giải thích: “Tối qua tôi bị người ta hãm hại! Cho dù giữa tôi và anh đã xảy ra chuyện gì thì cũng đều không phải do tôi tự nguyện! Tôi đã quên rồi, cũng xin anh hãy quên hết đi!”

Nói đến đây, cô quay đầu nhìn Mộ Dạ Bạch đang ngồi trên sofa, nhắm mắt lại, không biết anh đang nghĩ gì. Giọng cô nghẹn lại. “Sau này xin anh đừng gọi điện cho tôi nữa! Còn nữa...”

Hít vào sâu một hơi, cô nói giọng vô tình. “Sau này đừng gặp nhau nữa!”

“Tôi tắt máy đây.”

Nói xong cô đang định ấn tắt thì giọng Cảnh Nam Kiêu vang lên. “Cố Thiên Tầm, nếu giờ em tắt máy thì anh bảo đảm em sẽ hối hận cả đời!”

“.....” Cố Thiên Tầm quả nhiên khựng lại.

Anh ta nói, giọng đầy tổn thương. “Em không thấy mình quá vô tình vô nghĩa à? Đêm hôm khuya khoắt gọi anh đến, hành hạ anh cả đêm, giờ nói một câu quên đi là quên đi được luôn sao?”

“Rõ ràng là anh biết tôi không bình thường mà anh còn làm vậy, chính là thừa nước đục thả câu!” Cố Thiên Tầm tâm trạng có phần kích động.

“Em chắc chắn rằng mình không chủ động sà vào lòng anh sao?” Cảnh Nam Kiêu trêu chọc.

Cố Thiên Tầm chỉ cảm thấy vừa ngượng vừa giận dữ bốc hỏa. “Là do tôi bị Tần Tư Lam hãm hại! Nếu tôi mà có một chút tỉnh táo nào thì không thể sà vào lòng anh được!”

“Tần Tư Lam hãm hại em?” Cảnh Nam Kiêu ngạc nhiên hỏi.

Giờ cô chẳng còn tâm trạng nào nói đến chuyện đó nữa. “Tôi tắt máy đây, giờ tôi không muốn nghe thấy giọng anh nữa. Không, sau này... cũng đừng để tôi nghe thấy giọng anh nữa.”

Nó chỉ càng nhắc cho cô nhớ đến những gì đã xảy ra tối hôm qua.

“Thôi rồi, anh không trêu em nữa.” Nghe giọng cô tuyệt vọng đau khổ như vậy, Cảnh Nam Kiêu cuối cùng cũng không đành lòng. “Anh thừa nhận, tối qua chúng ta đã ngủ với nhau...”

“Đủ rồi!” Giọng cô bỗng chốc nghẹn lại, kích động bịt chặt tai, không muốn nghe nữa.

Đối với cô, điều đó thực sự quá tàn nhẫn!

“Nghe anh nói hết đã!” Anh mệt mỏi, sợ cô tắt máy chỉ đành tập trung nói vấn đề trọng tâm nhất. “Cố Thiên Tầm, anh không hề làm gì em! Nghe rõ chưa? Tối qua giữa chúng ta không hề xảy ra chuyện gì cả!”

Cố Thiên Tầm chớp chớp mắt.

Giọt nước mắt đọng lại trên bờ mi. Cô lặng người hỏi: “Anh... vừa nói gì? Nói lại lần nữa đi!”

Cảnh Nam Kiêu cạn lời, chỉ đành thở dài. “Anh không hề làm gì em.”

“Thật sao?” Cô kích động hỏi lại lần nữa, thực sự không dám tin vào tai mình.

Cảnh Nam Kiêu cảm thấy đau đầu. “Được rồi, anh thừa nhận..”

Anh lúng túng ho khan một tiếng, tiếp tục nói: “Đúng là anh đã từng có ý định đó. Nhưng em phải hiểu rằng anh cũng là một người đàn ông bình thường, em... em trong bộ dạng khi đó nằm trước mặt anh, nếu anh mà không động lòng thì đến chính anh cũng nghi ngờ rằng mình có vấn đề mất.”

“Rồi sao nữa? Anh đã hành động?” Tim cô thắt lại.

Lúc này đang ở nước ngoài xa xôi mà Cảnh Nam Kiêu đầu muốn bốc khói. “Nếu như anh và em xảy ra chuyện gì lẽ nào em không nhớ một chút nào sao? Kể cả em có nuốt phải cái thuốc vớ vẩn gì đó thì cũng không thể hoàn toàn không nhớ gì chứ? Anh tự nhận thấy rằng bản thân không “yếu” đến mức làm em xong chuyện là quên hết.”

Anh còn có tâm trạng khoác lác về bản lĩnh đàn ông của mình nữa.

“Tôi sợ chết đi được, sao còn nghĩ được gì đến chuyện đó nữa chứ! Sao còn dám nhớ lại!” Cố Thiên Tầm giờ đây nghĩ lại quả thực không nhớ gì chuyện tối qua.

Nhưng...

“Đợi đã! Nếu như chúng ta thực sự không hề xảy ra chuyện gì, vậy...” Cô khó lòng nhắc đến.

“Áo sơ mi là anh mặc cho em đấy. Không lẽ để em trần truồng như vậy nằm cạnh anh cả đêm hay sao?” Vậy anh chắc chắn sẽ biến thành sói chứ không đùa!

“Tôi không phải nói cái này.”

“Còn chuyện gì nữa?”

“Còn... trên giường... trên giường có vết...” Cô vẫn nói không ra, chỉ đành lắp bắp, cắn chặt môi.

Cảnh Nam Kiêu nghĩ ngợi một lúc mới chợt hiểu ra. “Ý em nói là những vệt trắng khô trên giường chứ gì? Bó tay luôn, đại tiểu thư, đó là sữa cô uống đổ ra đấy, không liên quan gì đến tôi!”

Trời ạ!

Vậy ra...

Sự thật là cả ngày nay đều là cô tự mình dọa mình? Tự hành hạ bản thân mình?

Nước mắt cô ướt nhòe.

Cô nắm chặt điện thoại. “Cảnh Nam Kiêu, anh thực sự không lừa tôi đấy chứ? Anh chắc chắn rằng chúng ta trong sạch phải không?”

Cô kích động đến mức giọng run lên bần bật.

Cảnh Nam Kiêu chán nản.

Mình tệ đến vậy sao? Làm gì với cô ấy khiến cô ấy đau khổ đến vậy hay sao?

Bực thật!

Vì vậy, anh lại không nhịn được mà trêu cô tiếp. “Chúng ta cũng không thể coi là trong sạch được đâu.”

“Sao lại không?” Tim cô thót lại.

Anh đắc ý. “Hình như anh đã nhìn thấy... những thứ của em.”

Anh cố tình kéo dài giọng.

Cố Thiên Tầm nghiến răng. “Anh là đồ khốn!”

Nhưng dù thế nào đi nữa, chưa xảy ra chuyện gì đã là may mắn lắm rồi. Cô thực sự nên tạ ơn anh một cách tử tế mới phải, ít nhất anh cũng đã không thừa nước đục thả câu, ra tay với cô. Nếu đổi lại là bất cứ người đàn ông nào khác thì đúng là hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Giờ đây cô thực sự cảm thấy biết ơn vì Tần Tư Lam đã chọn Cảnh Nam Kiêu.

Tắt điện thoại xong, cô nhìn những giọt mưa giăng ngoài cửa sổ mà cười một cách ngốc nghếch.

Cô bỗng cảm thấy như bầu trời ngoài kia đã sáng rồi. Những u uất đè nặng trong lòng cả ngày qua bỗng chốc được quét sạch. Cô hít thở cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

“Có chuyện gì vui vậy?”

Tiếng anh vang lên sau lưng cô.

Cô ngoạc mồm cười như một kẻ ngốc, quay người lại nhìn anh, vừa khóc vừa cười.

Anh cau mày, đưa tay gạt đi những giọt nước mắt của cô. Cô nắm chặt lấy tay anh trong bàn tay mình.

Anh nhướn cặp lông mày thanh tú nhìn cô.

Cô cười mắt rưng rưng nghẹn ngào, nụ cười rạng rõ lay động lòng người. Anh trầm tư nhìn ngắm nụ cười đó đến bần thần.

Cô ôm chặt lấy cổ anh. Thật kỳ lạ là cô chủ động áp sát lại gần anh, làn môi mềm đầy dụ hoặc liếm nhẹ lên tai anh, hơi thở của anh bỗng nặng nề. “Trêu anh hả?”

Đáp trả lại câu hỏi của anh lại là những động tác càng mạnh bạo hơn. Cô uốn lưỡi ngậm trọn lấy tai anh và giữa hai môi.

Cảm giác ẩm ướt và ấm nóng đó khiến anh như tê dại đi, anh dồn cô vào góc tường. Đúng lúc anh như một con mãnh thú định xâm phạm cô thì cô bỗng giơ tay đầu hàng. “Đủ rồi, đủ rồi, em đùa anh thôi.”

Mắt cô lấp lánh ánh cười.

“Anh thích trò đùa này, hay là chúng ta tiếp tục đi?” Anh không hiểu tại sao cô đột nhiên thay đổi như vậy. Vừa mới khi nãy còn rụt rè u ám vậy mà giờ lại chủ động một cách rõ ràng, nhưng tâm trạng phấn khích của cô cũng truyền sang cả anh.

Cô cười, mắt nhìn thẳng vào anh. “Dạ Bạch, em vẫn là em trước đây!”

Anh khựng lại, nhìn cô khó hiểu như chưa kịp phản ứng.

Trong lòng cô lúc này thực sự như đang nhảy cẫng lên vì vui mừng. Cô tiếp tục kiên nhẫn giải thích: “Em và anh ta, thực ra...”

Cố ý ngừng một lúc, nhìn anh đang căng thẳng nhìn mình, cô mới tiếp tục nói rõ ràng từng từ một: “KHÔNG...HỀ...XẢY...RA...CHUYỆN...GÌ!”

“Gì cơ?”

“Em nói là: Em và Cảnh Nam Kiêu thực ra tối qua chưa từng làm gì cả! Là do em hiểu lầm!” Cô cười, không còn để ý đến cả việc bây giờ đang là ban đêm nữa mà nói lớn: “Sự thật là như vậy, em và anh ta chưa từng làm gì cả. Dạ Bạch, em vẫn là em trước kia! Em chưa từng phản bội anh!”

Những giọt nước mắt kích động của cô rơi xuống. “Em vui lắm, em không hề phản bội lại anh, không hề làm tổn thương anh...”

Mộ Dạ Bạch nhìn gương mặt đang kích động của cô, mắt anh sẫm lại, nở một nụ cười. Anh khẽ cắn nhẹ một cái lên môi cô, cô lập tức mở miệng đón nhận, hai người hôn nhau say đắm.

Cho đến khi cả hai thở hồng hộc anh mới nghẹn giọng, nói: “Anh cũng vậy! Cố Thiên Tầm, anh rất vui vì em chỉ thuộc về một mình anh!”

Không còn gì có thể khiến người ta vui mừng hơn tin tốt lành này được nữa!

Hơi thở của cô còn chưa kịp ổn định lại đã bị anh hôn tới tấp, cô đành bám vào cổ anh để đứng vững.

Nhưng vẫn không quên trêu anh. “Không phải anh nói không để bụng chuyện giữa em và anh ta sao? Hứ, anh ra cái vẻ rộng lượng lắm cơ mà...”

Không phải anh không để bụng, chỉ là,..

Anh sợ rằng mình chẳng còn thời gian để đi chấp nhặt những chuyện đó. Giờ đây từng giờ từng phút đối với anh đều vô cùng quý giá, và mỗi một sự trôi qua vô ích đều là xa xỉ.

“Đương nhiên là anh để bụng rồi, hơn nữa còn ghen đến phát điên!” Mộ Dạ Bạch bỏ tay cô ra, ôm bổng cô lên, đặt cô lên sofa, anh cúi người xuống, một tay chống xuống cạnh cô. “Vừa nãy nghe em nói chuyện điện thoại với anh ta, anh rất đố kỵ. Mỗi giây trôi qua đối với anh đều lâu như cả thế kỷ!”

“Anh cũng không rộng lượng như vậy, thậm chí anh đã nghĩ ngày mai sẽ đi hỏi tội Cảnh Nam Kiêu, trừng phạt anh ta ra sao.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui