Sự đối lập giữa bọn họ không biết đã bị xóa nhòa đi từ lúc nào.
“Cháu yêu anh ấy.” Cố Thiên Tầm nói khẽ, giọng cô kiên định. “Giờ việc cháu có thể làm được cho anh ấy không nhiều, điều duy nhất có thể làm được chính là không ngừng yêu anh ấy, dốc cạn tất cả để yêu.”
Chỉ sợ những điều có thể làm cho anh không đủ...
Trước mặt người lớn, cô không còn tâm trí để bận tâm về xấu hổ ngượng ngùng nữa, chỉ muốn để mọi người hiểu được những suy nghĩ thật trong lòng cô lúc này.
Lão phu nhân nghe vậy trong lòng cũng như được an ủi, cũng thêm phần cảm khái.
“Nhìn hai đứa mà ta lại nhớ đến ta và ông nội Dạ Bạch năm đó.” Mắt bà rơm rớm. “Dạ Bạch gặp được cô, cũng coi như là phúc phận của nó. Sau này...”
Bà ngừng một lúc, tâm trạng đầy bi thương. “Nếu Dạ Bạch thật sự có thể tỉnh lại thì cô cũng phải đợi nó rất đau khổ, đến lúc đó cuộc sống của hai đứa có lẽ cũng không dễ chịu hơn bây giờ là bao.”
Bà nhìn Thiên Tầm một cái. “Không phải ta nghi ngờ tình cảm của cô với Dạ Bạch nhưng dù gì cô cũng nên chuẩn bị tâm lý. Nếu sau này không thể kiên trì được thì tốt nhất đừng cho nó hy vọng bây giờ. Vậy nên dù cô quyết định như thế nào thì cũng nên nghĩ cho rõ ràng đi.”
“Bà nghĩ quá nhiều rồi ạ. Chuyện này đối với cháu mà nói vốn không cần suy nghĩ.” Cố Thiên Tầm không chút do dự. “Bất luận tương lai ra sao cháu cũng sẽ không rời xa anh ấy đâu.”
Những khổ sở đó không phải cô chưa từng nghĩ đến. Nhưng rời xa anh không có nghĩa là đau khổ sẽ kết thúc, mà là một sự đau khổ khác bắt đầu. Sự đau khổ vì phải chia lìa cô không muốn phải chịu thêm lần nữa.
Cô nói tiếp. “Không chỉ là anh ấy cần cháu, cháu nghĩ là mình cũng cần anh ấy.”
Lão phu nhân và ông Mộ Trung Thiên nghe thấy vậy đều cảm động khôn nguôi.
Là những người từng trải, họ đều hiểu rằng chuyện tình cảm, yêu nhau thì dễ nhưng kiên trì bên nhau mới khó.
Cũng giống như...
Ông Mộ Trung Thiên và bà Cố Vân La vậy.
Lão phu nhân cảm động đưa tay ra vỗ lên tay Thiên Tầm. “Sau này, Dạ Bạch giao cho cháu, ta cũng thấy yên tâm rồi.”
“Chủ tịch hãy yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.”
“Giờ còn gọi Chủ tịch gì nữa chứ.” Lão phu nhân cười. “Hãy gọi như Dạ Bạch ấy, gọi “bà nội” là được rồi.”
Cố Thiên Tầm thoáng lặng người, bất ngờ ngạc nhiên nhìn lão phu nhân.
Trước đây lão phu nhân luôn không chấp nhận cô, cô không phải không biết điều đó.ông Mộ nhắc: “Thiên Tầm, còn đơ ra đó làm gì? Mau gọi “bà nội” đi.”
Lúc này Cố Thiên Tầm mới giật mình, vội ngoan ngoãn gọi một tiếng. “Bà nội”.
Lão phu nhân vui vẻ “ừm” một tiếng, trong lòng được an ủi, mìm cười. Cố Thiên Tầm cũng mỉm cười theo.
Giữa bọn họ trong phút chốc bỗng trở nên gần gũi hơn nhiều.
..................
Lúc Mộ Dạ Bạch làm xong kiểm tra quay lại thì Cố Thiên Tầm đã đưa lão phu nhân đi đến chỗ bác sỹ chủ trị.
Vừa quay về đã thấy trên đầu Mộ Dạ Bạch quấn một chiếc khăn lông, anh nằm trên giường cũng không tháo xuống.
“Anh ngủ rồi sao?” Cô bước nhẹ vào, ngồi xuống bên giường, khẽ chạm vào mũi anh.
“...chưa.” Mộ Dạ Bạch mở mắt ra, nắm lấy tay cô. “Em đi đâu đấy?”
“Anh lo là em sẽ đột nhiên biến mất sao?” Cố Thiên Tầm cười trêu chọc.
Vốn chỉ là câu đùa nhưng không ngờ anh lại tưởng thật.
Anh nắm chặt tay cô, tuy không nói gì nhưng sự bất an trong mắt anh cô có thể cảm nhận được rất rõ.
Cô cười cúi người xuống, những sợi tóc phủ xuống mặt anh, mũi cô dán vào mũi anh. “Em chỉ đi cùng bà nội đến chỗ bác sĩ chủ trị thôi, bà bảo muốn nói chuyện với bác sĩ, vì vậy...”
Cô ghé sát người anh, giọng nói dịu dàng nhìn anh âu yếm. “Anh yên tâm, giờ em là kẹo kéo dính chặt lấy anh. Anh có đuổi em cũng không đi đâu!”
“Nếu anh có thể tỉnh lại, khi mở mắt ra, người đầu tiên anh nhìn thấy có phải sẽ là em không?”
“Em không thích anh nói như vậy.” Cố Thiên Tầm nhìn anh chăm chú, cô sửa lại. “Anh nên nói là anh “nhất định” sẽ tỉnh lại.”
Cô nhấn mạnh hai từ “nhất định”.
Anh khẽ cười.
Có cô bên cạnh, đến cả đau khổ và tuyệt vọng cũng giảm đi rất nhiều.
“Chỉ cần anh ngoan ngoãn tỉnh lại, ánh nhìn đầu tiên sẽ thấy em.” Cố Thiên Tầm đặt lên tay anh một nụ hôn.
“Được. Vậy chúng ta giao hẹn như vậy.” Để có thể nhìn thấy cô, anh sẽ cố gắng hết sức để mở mắt ra.
“Phải rồi, sao anh lại quấn khăn mà ngủ vậy? Như vậy không thoải mái, nào, để em tháo xuống cho anh.” Cố Thiên Tầm lại một lần nữa chú ý đến chiếc khăn, cô đưa tay ra định tháo xuống.
Anh vội cầm chặt tay cô, ngăn lại.
“Cứ để vậy đi, anh ngủ rất thoải mái.”
Mặt anh rầu rĩ, rõ ràng là nói dối.
“Đừng nói dối nữa, để vậy sao thoải mái được chứ? Anh quấn khăn vậy trông giống người Ả Rập lắm!” Cố Thiên Tầm giơ tay còn lại tháo xuống dứt khoát.
Vào giây phút chiếc khăn tuột xuống, cô kinh ngạc òa lên một tiếng rồi cười.
Mặt Mộ Dạ Bạch sa sầm lại.
“Em xin lỗi... em xin lỗi...” Cô vội vàng xin lỗi.
“Cố tiểu thư, cô đang cười nhạo sao?” Nếu đã vậy, anh cũng chẳng thèm quấn khăn lại nữa.
Không sai! Anh đã cạo trọc đầu.
Cố Thiên Tầm thu lại nụ cười, đặt một nụ hôn chụt một cái lên đầu anh. “Dù không có tóc thì trong mắt em anh luôn đẹp trai nhất, hoàn hảo nhất!”
Cô nói đều là thật lòng.
Sau khi cạo trọc đầu thì trông anh như một đứa trẻ.
Anh cười, trong lòng có phần an ủi.
............
Đêm khuya.
Mộ Dạ Bạch nằm im lặng trên giường, trong lòng anh là thân người mảnh mai của cô đang cuộn tròn.
Cô lặng im áp vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập như thể sợ một lúc nào đó tiếng đập đó sẽ ngừng lại.
Mộ Dạ Bạch khe khẽ vuốt nhẹ lên mu bàn tay cô. “Em ngủ rồi à?”
“...Chưa.” Cô càng rúc sâu vào lòng anh, cùng với thời gian trôi qua, sự bất an trong lòng cô càng lớn hơn.
Ngày mai sẽ phải làm phẫu thuật rồi, không ai dám chắc rằng sau cuộc phẫu thuật đó là điều gì đang chờ bọn họ.
Phần lớn kết quả là... tử vong...
Nghĩ đến điều đó mà cô rùng mình ớn lạnh, càng không dám ngủ.
“Dạ Bạch...” Cô khẽ gọi tên anh, cổ họng đắng chát nghẹn ngào.
“Ừm?”
“Không có gì, em chỉ muốn gọi tên anh thôi.” Cô lắc đầu.
“Em sợ à?” Mộ Dạ Bạch có thể cảm nhận được rõ ràng sự bất an và khủng hoảng trong lòng cô.
Cảm giác của cô không kém so với anh.
“Đừng sợ, em tin anh sẽ làm được.” Cô nói những lời lạc quan trái lòng, cũng không quên động viên anh. “Anh cũng đừng sợ...”
Mộ Dạ Bạch vỗ vỗ lên lưng cô, an ủi.
Cả hai im lặng hồi lâu. Cố Thiên Tầm đột nhiên lên tiếng: “Dạ Bạch, có chuyện này em vẫn chưa nói với anh.”
“Ừm, chuyện gì?” Anh quay sang nhìn cô.
Đêm lạnh như nước.
Bên ngoài cửa sổ, những ánh đèn trong thành phố hoa lệ Seattle không ngừng chiếu vào cửa sổ, ánh lên mắt anh sáng như pha lê.
“Mẹ em... đã mất rồi.”
Mộ Dạ Bạch nhìn chăm chăm vào cô.
Mất rồi nghĩa là sao?
Cô cười, mắt không giấu nổi nỗi đau thương. Dưới tấm chăn, cô nắm chặt tay anh.
“Vì vậy, bây giờ... trừ Thiên Hàn ra, em thật sự chỉ còn mỗi mình anh thôi.”
“Vì vậy... Dạ Bạch, anh hãy hứa với em, đừng để em lại một mình.”
Anh ôm chặt lấy cô, để gương mặt nhỏ của cô áp sát ngực mình như thể muốn truyền cho cô toàn bộ hơi ấm sức lực của mình lại như muốn để cô yên tâm.
“Tình trạng của Thiên Hàn anh cũng biết rõ rồi đấy, nếu như đến cả anh...” Cô không dám nói tiếp ý đó, chỉ nghẹn ngào: “Anh nỡ lòng nào để em lại một mình trong thế giới tàn khốc này chịu đau khổ như vậy sao?”
Mộ Dạ Bạch đau lòng, hôn nhẹ lên trán cô, anh khó lòng mà tưởng tượng nổi anh rời khỏi có mấy ngày mà cô đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ như vậy.
“Ngoan ngoãn đợi anh tỉnh lại, sau này anh sẽ bù đắp cho em!”
Giọng anh cũng nghẹn ngào.
“Có dùng cả đời để bù đắp cho em không?”
“Em đồng ý không?” Anh điềm tĩnh nhìn cô.
Cô cười. “Vậy đợi anh khỏe lại rồi anh phải lập tức đưa em đến Cục dân chính đấy!”
Cô không muốn xa rời anh thêm một lần nào nữa! Sau này sẽ không ai, không việc gì có thể ngăn cách bọn họ được nữa!
“Được, nhất định!”
“Nhất định!” Cô cười, nụ cười làm tan băng tuyết mùa đông, cho mùa xuân hoa nở.
Tất cả dường như quay lại dáng vẻ ban đầu, như thể chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, tất cả ghép lại thành một bức tranh tuyệt mỹ.
..................
Ngày hôm sau.
Các bác sỹ đi ra đi vào gấp gáp.
Trước cửa phòng bệnh cũng đông đúc người. Trừ ông Mộ Trung Thiên và lão phu nhân ra thì còn có Trần Anh Hào và Cận Vân. Ba người anh em thân thiết với Mộ Dạ Bạch cũng tập trung ở bên ngoài.
Rất lâu sau đó...
Bác sỹ đẩy xe của Mộ Dạ Bạch về phía phòng phẫu thuật.
Cả đám người cùng đi theo.
Lão phu nhân mắt đỏ hoe, ông Mộ đỡ tay bà.
Lúc chuẩn bị vào phòng mổ, Mộ Dạ Bạch bảo y tá dừng xe lại. Cô y tá nhìn sang Cố Thiên Tầm, cô lập tức bước lên trước.
“Dạ Bạch.”
Cố Thiên Tầm cúi xuống, dịu dàng gọi anh.
Anh giơ tay lên để cô nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của anh. Cho đến tận lúc đó, môi anh vẫn nở nụ cười. “Hôm nay, nhờ em tháo xuống giúp anh.”
Nước mắt Cố Thiên Tầm kìm hồi lâu bỗng lăn xuống vào giây phút tháo nhẫn ra.
Cô hít sâu vào một hơi, cố nuốt nước mắt vào lòng, tay cô nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay. “Em giữ nó hộ anh, đợi anh ra rồi em sẽ đeo lại cho anh.”
“...Được.”
“Còn nữa, anh phải nhớ chuyện đã hứa với em đấy...” Cô nghẹn giọng. “Anh còn phải đưa em đến Cục dân chính, giờ chúng ta ngoắc tay...”
Cô đưa tay ra móc lấy ngón tay anh. “Không được nuốt lời!”
“Anh nhớ.”
Đây là ước hẹn của sinh mệnh, anh sẽ cố gắng hết sức để giữ lời hứa này...
Bên cạnh.
Mọi người đều cảm động dõi theo.
Đợi đến khi Cố Thiên Tầm lùi lại, mọi người mới cùng bước lên căn dặn nói chuyện cùng anh. Nước mắt rơi như mưa.
................
Cuộc phẫu thuật đã kéo dài trong bao lâu, Cố Thiên Tầm không còn nhớ nữa.
Cô ngồi ngay bên ngoài phòng, không động đậy. Tim cô thắt chặt lại nhưng hễ bên trong phòng phẫu thuật có bất cứ động tĩnh nào cô đều bật dậy khỏi ghế.
“Cố tiểu thư, hay là cô đi nghỉ ngơi một lát đi, cô đã ngồi đây cả ngày rồi.” Đến lúc trời tối, Cận Vân lo lắng không nhịn được nữa bèn lên tiếng.
“Không cần, giờ tôi rất ổn.”
“Vậy cô ăn chút gì đi? Cả ngày nay cô đã không ăn uống gì rồi, cứ như vậy, Mộ tổng còn chưa ra thì cô đã quỵ ngã vì không chịu nổi nữa rồi.” Cận Vân đưa cho cô ít điểm tâm và sữa vừa mới mua.
“Thật sự tôi không thấy đói chút nào.” Cô đành cầm lấy, cắn một miếng rồi uống một ngụm sữa. “Tôi không thể gục ngã được. Tôi đã hứa với anh ấy... chỉ cần anh ấy tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy sẽ là tôi. Tôi không thể nuốt lời được...”