Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Sắp đến ngày dự sinh, lão phu nhân đích thân trang trí một phòng trong biệt thự thành phòng trẻ sơ sinh.

Cả căn phòng đều đã chất đầy đồ dùng trẻ nhỏ.

Từ đồ chơi trẻ con cho đến quần áo, từ tã giấy đến giường nôi đều đầy đủ không thiếu thứ gì.

Không chỉ hai người sắp lên chức cha mẹ là Mộ Dạ Bạch và Cố Thiên Tầm bày biện mà đa số đều do lão phu nhân mua, đương nhiên cũng không thiếu quà do ông nội Mộ Trung Thiên đóng góp.

Thêm vào đó hai cô gái Dương Mộc Tây và Tô Thanh đều không ngớt đem tặng những món đồ nhỏ xinh xắn đến khiến căn phòng bé sắp không đủ chỗ bày.

Trước ngày dự sinh 1 ngày, bụng cô vẫn không có tý động tĩnh nào.

Cố Thiên Tầm vô cùng lo lắng.

Sợ đứa bé trong bụng thiếu không khí, tâm trạng bất an.

Mộ Dạ Bạch thực ra cũng không khá hơn cô là mấy, nhưng sợ mình tỏ ra lo lắng lại càng ảnh hưởng đến tâm trạng Cố Thiên Tầm nên chỉ đành nhẫn nại làm bộ bình thản.

Anh âm thầm gọi điện thoại cho bác sĩ, hỏi cặn kẽ hết lần này đến lần khác, bác sĩ bảo không phải vội, anh mới quay lại trấn an vợ.

Đứa bé trong bụng sao có thể điềm tĩnh như vậy chứ! Đủng đỉnh đến mức khiến người ta lo sốt vó!

Đêm khuya, Cố Thiên Tầm nằm ngửa trong vòng tay anh, tay cô khẽ xoa nhẹ lên bụng.

Cô rất cố gắng để cảm nhận được những động tĩnh bên trong. Thường ngày nó rất hay động đậy, cô còn có thể nhìn thấy vết bàn chân mờ mờ trên da bụng mình nữa.

Nhưng đêm nay...

“Dạ Bạch, Dạ Bạch...” Cô hoảng loạn gọi liên tục.

“Sao vậy? Có triệu chứng gì rồi sao?” Mộ Dạ Bạch kích động ngồi bật dậy khỏi giường, anh lập tức bật đèn ngủ lên.

Nhưng...

Cô nằm bên cạnh, chẳng có vẻ gì là đau đớn.

Ngược lại, đôi mắt bi thương nhìn anh. “Sao đến giờ vẫn không có chút động tĩnh nào vậy anh?”

“....”


“Anh nghe xem.” Cô lo lắng đến phát khóc. Lật chăn ra nói. “Anh mau nghe xem.”

“Được, để anh nghe xem, em đừng lo lắng, thả lỏng môt chút.” Mộ Dạ Bạch ngoan ngoãn cúi đầu xuống ghé sát bụng cô nghe. Tai anh vừa ghé vào đã bị “peng” một cái đá.

Anh thở phào, cười. “Vẫn rất khỏe mà, yên tâm đi, không sao đâu.”

Cố Thiên Tầm cũng cảm nhận được động tĩnh, cô lập tức cười, vỗ nhẹ lên bụng, khuôn mặt dịu dàng đầy âu yếm nói với nó. “Bảo bối, đừng nghịch ngợm nữa, mau mau ra đi. Bố mẹ đều đang đợi con đây này!”

Quả thật...

Gần đây cô và Mộ Dạ Bạch thảo luận nhiều nhất vẫn là chuyện đứa bé sẽ là con trai hay con gái.

Thực ra để biết giới tính của nó là một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng cả nhà từ lớn đến nhỏ đều từ chối siêu âm giới tính.

Đối với bọn họ mà nói thì con trai hay gái cũng không có gì khác biệt.

Điều quan trọng nhất là mọi người đều muốn mang theo sự tò mò không biết trước này đợi đến khi đứa trẻ ra đời.

Mộ Dạ Bạch lật áo cô lên, đặt lên cái bụng tròn vo đó một nụ hôn.

Tâm trạng mong đợi của anh không hề ít hơn cô.

“Á, đau quá...” Đột nhiên Cố Thiên Tầm kêu lên một tiếng.

Mộ Dạ Bạch sững người nhìn cô.

Cô nắm lấy tay anh, siết chặt, trên mặt cô sự kích động còn nhiều hơn cả vẻ đau đớn. “Dạ Bạch, em... có phải em sắp sinh rồi không? Em hơi có cảm giác rồi...”

Mộ Dạ Bạch lập tức ngồi dựng dậy, ôm cô lên.

Anh đi dép đi trong nhà và mặc quần áo ngủ, dường như lao ra khỏi phòng luôn.

Tiếng động khá lớn, lão phu nhân ngủ không sâu lắm, bỗng chốc tỉnh ngủ.

Còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. “Sao thế, sao thế? Có phải chắt nội của bà đòi ra rồi không?”

Cửa vừa mở, lão phu nhân đã đi ra rồi.


Mộ Dạ Bạch đã ôm Cố Thiên Tầm xuống đến lầu dưới. “Bà nội, bà cứ ngủ đi ạ, cháu đưa Thiên Tầm đến bệnh viện đã.”

“Ầy, bà đi với hai đứa luôn.” Lão phu nhân vội trở vào mặc quần áo.

Ông Mộ cũng đã đi ra rồi.

“Mẹ, sức khỏe mẹ không tốt, mẹ nghỉ trước đi, để con đi xem sao.”

Lão phu nhân không chịu.

“Từ lúc trở dạ đến khi sinh còn lâu lắm, sức khỏe mẹ không tốt, mẹ đi theo đợi ở đó, Dạ Bạch còn lo cho sức khỏe của mẹ hơn.” Ông Mộ ra sức khuyên can. “Mẹ yên tâm, vào phòng sinh một cái con sẽ gọi điện cho mẹ ngay, bảo thư ký Điền đến đón mẹ. Nhất định sẽ để mẹ nhìn thấy chắt nội bảo bối đầu tiên. Như vậy được không ạ?”

Lão phu nhân nghĩ đi nghĩ lại rồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

“Cũng được, ta cũng không đi để thêm vướng nữa. Nhưng thế này đi... để ta bảo dì Trần thu dọn đồ của Thiên Tầm rồi con đem vào cho nó. Hai đứa nó còn đang mặc áo ngủ kia kìa! Vừa sang xuân, trời vẫn còn lạnh lắm!”

“vâng.”

..............

Tuy hôm nay không còn tuyết rơi nữa nhưng sương mù vẫn còn rất dày.

Mộ Dạ Bạch không dám lái xe quá nhanh, nhưng cô ngồi bên cạnh đã thấy đau dữ dội rồi, giọng rên vì đau đớn của cô càng lúc càng nặng nề hơn, khiến tim anh thắt lại, bất an.

“Thiên Tầm, hít thở sâu.” Mộ Dạ Bạch đưa tay ra nắm lấy tay cô, muốn truyền cho cô sức lực của bản thân.

Tóc và áo ngủ của cô đã bị mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm rồi, tay anh vừa đưa sang, cô đã tóm ngay lấy như túm được ngọn cỏ cứu mạng vậy, móng tay bấu vào da thịt anh.

Kết quả...

Mộ Dạ Bạch không thể không tăng tốc.

Lúc đến bệnh viện, cơn đau lúc quằn quại lúc ngâm ngẩm. Cô được đưa vào phòng VIP, Mộ Dạ Bạch vừa làm xong thủ tục thì ông Mộ Trung Thiên cũng vừa đến đến nơi.

Ông cầm theo túi lớn túi nhỏ.


“Con mau mặc quần áo vào đi, đừng để bị lạnh.” Ông Mộ lôi ra chiếc áo khoác lớn. Nhìn Cố Thiên Tầm đang nằm trên giường, hỏi. “Tình hình bây giờ sao rồi?”

“Hình như lại không có động tĩnh gì rồi ạ.” Cố Thiên Tầm nói.

“Là thế này, khoảng thời gian này là lúc khổ nhất, con hãy chịu khó một chút. Ngày xưa lúc Dạ Bạch ra đời...”

Ông Mộ nói đến đây bỗng ngừng bặt. Dường như ông ý thức được điều gì đó.

Ánh mắt Mộ Dạ Bạch nhìn sang ông đầy tâm sự, nhưng rất nhanh sau đó anh quay đi chỗ khác.

Cố Thiên Tầm cũng cảm nhận được không khí lúc này đang đông cứng lại, cô chỉ cười, nói. “Dạ Bạch, anh mau mặc quần áo lên đi, đừng để bị cảm lạnh.”

“Không sao, trong phòng có máy sưởi mà.”

Tuy nói vậy nhưng anh cũng nghe lời, khoác áo lên.

Ông Mộ cũng không nói tiếp chuyện vừa nãy.

Đau dữ dội một hồi rồi lại không có động tĩnh gì. Ông Mộ đi về trước, còn Mộ Dạ Bạch ngồi tựa vào mép giường ngủ thiếp đi.

Cố Thiên Tầm nằm đó, không có chút buồn ngủ nào, trong lòng cô đầy ắp kích động.

Cô nhìn dáng vẻ ngủ say của anh, thừ người ra.

Anh sắp được làm cha rồi...

Mỗi lần nghĩ có đứa bé sẽ gọi mình là mẹ, gọi anh là ba, cảm giác đó thật vui mừng đến mức không thể chờ đợi được.

Sau một đêm, đến sáng hôm sau cô lại đau đến không chịu nổi.

Đã vỡ nước ối.

Các bác sĩ ra ra vào vào liên tục để quan sát tình hình. Đến cuối cùng cô đau đến ngất đi, rồi sau đó được đẩy vào phòng sinh.

Ông Mộ Trung Thiên và lão phu nhân đều đến rồi, đang đi vòng vòng ngoài phòng sinh.

Mộ Dạ Bạch vào phòng sinh cùng cô, một tấm rèm ngăn cách anh với sản phụ.

Mỗi một tiếng la hét bên trong đều dày vò anh, bóp nghẹt trái tim anh.

Rất nhiều lần anh định xông sang nhưng anh lại liên tưởng đến cảnh tượng máu me kinh khủng mình nhìn thấy trong clip lần trước. Đầu óc anh đều trống rỗng một màu trắng.

Y tá nhìn thấy sắc mặt anh trắng bệch liền kêu anh ngồi sang bên, không được làm gì.


Trong lòng anh lo lắng thấp thỏm, cứ nghĩ đến Cố Thiên Tầm là lại đứng ngồi không yên. Bao lần anh định hỏi đứa bé đã ra chưa, mẹ nó thế nào nhưng nhìn các bác sĩ đang bận bịu chạy đi chạy lại, anh lại không dám lên tiếng hỏi.

“Ra rồi, ra rồi!”

Bác sĩ và y tá đều đồng loạt kêu lên, ngay sau đó là tiếng khóc vỡ òa của đứa trẻ.

“Chúc mừng, chúc mừng, là một thiên kim!”

Mộ Dạ Bạch nhảy dựng khỏi ghế, lao vào trong.

Cả người Cố Thiên Tầm đều rũ rượi thê thảm.

Hai người nhìn nhau.

Cả hai đều nhìn thấy trong mắt người kia sự kích động và vui mừng.

Cô y tá mang đứa bé vẫn còn đầy máu lên cân. “3 cân 8”

“Nào, bố cháu bé ra bế cháu đi này.”

Mộ Dạ Bạch kích động đến mức hai tay run lên, nhìn vào đứa bé trong lòng. Đây chính là con gái anh...

Đứa bé khóc ngọ ngọe, mắt nhắm mắt mở, gương mặt bé nhỏ đỏ ửng. Bàn tay bé xíu của nó quơ quơ loạn lên trong không trung.

Mộ Dạ Bạch ôm nó đến bên Cố Thiên Tầm. “Thiên Tầm, mau xem xem con của chúng ta kìa.”

Giọng anh nghẹn lại, run run nói.

Cố Thiên Tầm khó nhọc quay đầu lại, đứa bé xíu xíu đang ngọ ngoạy bàn tay chạm chạm vào mặt cô, cảm nhận được những cử động đó, cô bỗng khóc nấc lên.

Cả một thời gian dài lo lắng bất an, đau khổ, chỉ đợi đến giờ khắc này, tất cả đều không quan trọng nữa.

“Con bé khóc đến như vậy.”

Cô cũng khóc theo, còn dữ hơn nó.

“Vất vả cho em rồi.” Mộ Dạ Bạch âu yếm đặt lên trán cô một nụ hôn, dường như cảm thấy chưa đủ, anh lại hôn tiếp.

Sau đó anh hôn lên trán đứa bé, nhìn nó đắm đuối, trong mắt mờ đi một màn sương, kích động nói. “Bảo bối, chào mừng con đã gia nhập vào đại gia đình chúng ta...”

Bác sĩ và y tá nhìn thấy cảnh này cũng mỉm cười.

Cả căn phòng sản đều vì sự xuất hiện của đứa trẻ mà trở nên ấm áp tươi sáng hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận