Dương Nguyệt và Lý Vũ Sâm.
“Không, đừng làm vậy...” Trong đêm khuya, giọng nói của cô gái nhỏ trở nên vô cùng yếu ớt.
Đây là một căn biệt thự xa hoa.
Cô bé bị đè lên một chiếc bàn đọc sách rộng lớn, cúc quần bò đã bị mở ra, khóa quần cũng bị kéo, chiếc quần tuột xuống xương chậu.
“Nguyệt Nguyệt, thả lỏng người ra, để anh...” Giọng người đàn ông khàn khàn trong đêm khuya vang lên đầy kích thích.
Thân người rắn chắc của anh ta áp chặt vào cơ thể mềm mịn của cô gái, nhất là phần bên dưới đang căng cứng phình to đang áp sát vào nơi mềm mại nhất của cô gái như muốn xâm phạm bất cứ lúc nào.
“Không!” Cô lắc đầu quầy quậy, cắn chặt môi.
Giọng cô run lên.
Bàn tay ấm nóng của người đàn ông thò vào bên trong áo ngực của cô, kéo xuống rồi dễ dàng móc nó ra.
Cô giật mình kinh ngạc, cơ thể càng lúc càng bất lực, cảm giác tê tê khiến cô không biết phải làm sao, mắt long lanh nước. “Lý Vũ Sâm, em không muốn!”
Giọng cô cứng rắn hơn, mắt nhìn thẳng vào anh.
Anh đang làm gì?!
Động tác của Lý Vũ Sâm ngừng lại.
Ngẩng lên, anh nhìn vào mắt cô.
Đôi mắt xinh đẹp đó mang theo những giọt nước mắt chất chứa sắp sửa rơi xuống.
Thật là tội nghiệp...
Lý Vũ Sâm trầm ngâm nhìn cô, những cảm xúc trào dâng trong mắt anh khiến cô kinh hãi nhắm mắt lại, không dám nhìn vào đó.
Hồi lâu sau...
Anh dần bình tĩnh trở lại, rút tay ra khỏi áo cô.
Nguy hiểm đã dần qua đi, hàng mi dài cong vút của cô run run, lúc này mới dám từ từ mở ra. Anh nhìn cô một hồi trĩu nặng, ánh mắt chứa đầy ý nghĩ khó hiểu.
Sau đó lùi ra.
Anh ngồi ra sofa, hơi thở vẫn còn chút nặng nề, sắc mặt không tốt.
Dương Nguyệt cắn cắn môi, ngồi dậy khỏi bàn đọc sách. “Này, anh quay mặt đi.”
Anh lại nhìn sang cô, cô vơ lấy chiếc áo khoác che lấy thân người rũ rượi của mình, đôi chân nhỏ đá đá vào cạnh bàn biểu thị mình rất bất mãn.
“Mau lên, anh còn nhìn gì nữa!”
Mặt cô đã đỏ bừng lên, nhưng có lẽ những kích động vừa nãy còn chưa tan hết nên giọng cô vẫn mềm oặt như vậy.
Lý Vũ Sâm ảo não, cảm giác ngọn lửa trong người càng bùng lên.
Nhưng anh vẫn quay người lại.
Chỉ nghe thấy sau lưng có tiếng loạt soạt. Rất nhanh sau đó cô đã chỉnh trang xong.
Sau khi chỉnh đốn lại tóc tai quần áo, không khí trong phòng vẫn có chút ngượng ngùng.
Nhất là Dương Nguyệt.
Nghĩ một lúc, cô đứng dậy nói. “Em... phải về rồi.”
Giọng cô điềm tĩnh không mang bất cứ cảm xúc nào.
Anh cầm lấy chiếc chìa khóa trên bàn, nhanh chóng mở cửa thư phòng bước ra ngoài.
Dương Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh, có chút dằn vặt.
Trông anh có vẻ đang tức giận.
“Còn ngây ra đó làm gì?” Đóng cửa lại, thấy cô còn chưa đi theo, anh nhìn cô một cái.
Cô bất thần bừng tỉnh, lập tức đi theo.
Bước lại gần rồi cô mới lí nhí hỏi nhỏ. “Anh.. có phải là giận rồi không?”
Anh hơi ngừng lại.
Nhìn xuống cô. “Em nghĩ sao?”
“Xin lỗi, Lý tiên sinh. Em...”
“Có phải chỉ những lúc tức giận em mới gọi cả họ cả tên của anh không?” Lông mày Lý Vũ Sâm khẽ cau lại, mặt mày đầy phẫn uất.
Anh đưa tay ra, hơi dùng lực một chút, áp người cô vào tường phòng.
Anh nhìn chằm chằm vào cô từ trên xuống dưới, ánh mắt đó có sự phẫn nộ. “Muốn em gọi tên thì phải chọc giận em có đúng không?”
Anh vừa nói vừa đưa tay ra sau bóp lấy mông cô.
Cả người cô cứng đờ lại, thất thanh kêu lên. “Này!”
“Này cái gì? Anh không có tên hay là không có họ?” Anh không buông tay ra, ngược lại càng bóp chặt hơn.
“Anh...”
Thật là... vô lại!
Cô đang định nói ra thì bị anh trừng mắt nhìn, liền nén lại. Ngoan ngoãn đổi giọng như một cô vợ nhỏ nói giọng đầy ấm ức. “Em biết rồi, Lý Vũ Sâm! Lý Vũ Sâm! Lý Vũ Sâm! Vậy đủ chưa?”
Mặt Lý Vũ Sâm dãn ra một chút, anh cong môi. “Chưa đủ, gọi thêm vài tiếng nữa...”
Anh dỗ dành cô, giọng khàn khàn.
Bàn tay đặt lên mông cô lúc này khẽ xoa xoa.
Cả người cô mềm oặt ra, bất lực dựa lên tường đầy yếu ớt. “Lý Vũ Sâm...”
Ba từ đó nhỏ nhẹ bật ra, khiến anh cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Ngón tay anh từ từ di chuyển trên môi cô, khẽ vuốt ve. “Cục cưng, sau này đều gọi như vậy, biết chưa?”
“Cái tên này phát ra từ miệng em thật sự rất mời gọi.”
Mời gọi?
Cô cạn lời.
“Mời gọi cái gì chứ, rõ ràng là anh đang nghĩ bậy.” Cô phản bác.
Anh cười, nâng cằm cô lên. “Em nói không sai, anh đang nghĩ bậy đấy. Anh đang nghĩ nếu em ở trên giường cũng gọi anh như vậy thì sẽ thế nào...”
“Này!” Cô vội vàng đưa tay lên bịt miệng anh lại.
Anh ngừng lại, nắm lấy tay cô cắn một cái.
Cô như thể bị điện giật, vội rụt tay về, giấu tay ra sau người.
Cảm giác ướt ướt trong lòng bàn tay khiến người cô không ngừng rung lên.
Nhìn chằm chằm vào anh một cái, vừa ngượng ngùng vừa ảo não khiến tâm trí anh càng kích động hơn.
“Em không nói chuyện với anh nữa, em về đây.” Cô cảm thấy quá nguy hiểm, vội vàng muốn chạy.
Nhìn bộ dạng quay người đi thẳng của cô, Lý Vũ Sâm càng buồn cười.
Anh nắm lấy tay cô, ôm chặt cô từ đằng sau.
“Anh đói rồi, em nấu cho anh bát mỳ coi như là bồi thường.”
“Không! ” Bồi thường gì chứ? Cô đâu có nợ gì anh.
Anh tức giận cắn lên cổ cô một cáu, bị cô giận dữ dẫm lên chân một cái, gọi anh. “Lý Vũ Sâm!!!”
Kết quả...
Cuối cùng cô cũng đi nấu mỳ cho anh, còn rán một quả trứng đặt lên trên.
Anh vừa cắm cúi làm việc bên máy tính, vừa lấy đũa đảo mỷ lên, ăn từng miếng to.
Dương Nguyệt ngồi dựa vào ghế sofa, lặng im đợi anh. Đến khi anh ăn xong, cô dọn dẹp rồi mới ra khỏi biệt thự của anh.
...........
Lý Vũ Sâm đưa cô về trường.
Giờ đã rất muộn rồi, cả thành phố chìm trong yên tĩnh.
Lúc đèn đỏ, Lý Vũ Sâm nhìn cô một cái. “Giờ em về trường, mọi người cũng đã ngủ hết rồi, hay em ở lại đi, đừng về nữa?”
Dương Nguyệt lặng người, ánh mắt cô thoáng qua một tia nhìn buồn bã, cô ôm vai mình, ngồi tựa vào cửa xe.
Hồi lâu mới lắc đầu. “Không, em về ký túc xá là được rồi.”
“Sợ anh lại làm gì em hả?”
Cảnh tượng vừa nãy trong thư phòng khởi nguồn là do đâu?
Anh đang bận làm việc.
Cô bước vào bưng cốc trà nóng cho anh. Kết quả nước trà vô tình rớt xuống quần anh, cô lo lắng sợ anh bỏng nên vội vàng rút khăn giấy lau lau nước trên quần anh.
Tiếp sau đó...
Là cảnh tượng vừa rồi.
Con sư tử đang ngủ trong người anh bỗng bị cô đánh thức dậy.
Người đàn ông sắp 30 như anh đứng trước một cô bé còn chưa đủ 20 không khác gì một cậu bé mới lớn, sức trẻ trỗi dậy.
“...” Anh hỏi thẳng thừng khiến cô vô cùng lúng túng, gương mặt bé nhỏ trắng muốt bỗng đỏ ửng lên.
Không biết là do tức giận hay xấu hổ.
Đèn chuyển sang xanh, anh lái xe đi, vượt qua vạch đường cho người đi bộ rồi mới lên tiếng. “Hay em sợ mình không nhịn nổi mà quá giới hạn với anh?”
Vốn chỉ muốn trêu chọc cô, không ngờ cô lại im lặng hẳn luôn.
Đến đèn đỏ lần thứ hai, cô cũng không nói năng gì, chỉ ngồi im lặng bên cạnh anh thừ người ra, trong mắt đầy tâm sự.
Ánh mắt Lý Vũ Sâm sâu thẳm. “Không muốn nói chuyện với anh nữa à?”
“Xin lỗi, em biết là em không phải.” Dương Nguyệt đột nhiên lên tiếng, giọng cô rất nhỏ.
Cô nhắm mắt lại như rất quyết tâm một chuyện gì đó.
Anh mím môi, nét mặt trầm hẳn đi. “Em hối hận rồi?”
“Không phải.”
“Vậy thì đừng nói “xin lỗi” nữa. Anh không thích nghe từ này.” Mắt anh nhìn đường phía trước.
“Em...” Giọng Dương Nguyệt đầy thất vọng. “Lúc trước anh nói, em chỉ cần thỉnh thoảng ở bên anh là được, anh không nói... chúng ta phải phát triển đến mức độ nào đó, cũng không nói chúng ta...”
Giọng cô nghẹn lại, xấu hổ không nói tiếp nữa.
Lúc bọn họ thỏa thuận, tình hình khi ấy ra sao?
“Em cần tiền, anh có thể cho em!” Lần đầu tiên anh xuất hiện trước mặt cô, lúc đó anh chỉ là một người xa lạ chưa từng có bất kỳ ấn tượng gì đối với cô cả.
“Việc em cần làm chỉ là thỉnh thoảng xuất hiện bên cạnh anh một lúc, trước mặt bạn bè anh em hãy làm bạn gái anh. Em biết đấy, tìm một cô bé làm bạn gái là một chuyện rất có thể diện, vì vậy sau này em chính là mặt nạ của anh rồi.”
Mặt nạ.
Chỉ là diễn kịch thôi.
Nghe thì có vẻ là một chuyện rất đơn giản. Cô đang rất cần tiền nên đã gật đầu đồng ý.
Nhưng không ngờ mặt nạ cũng là một chuyện không hề dễ dàng.
Bạn bè anh thường xuyên tụ tập, cái “thỉnh thoảng” mà anh nói không biết từ lúc nào đã biến thành một tuần 3 lần, 4 lần, 5 lần...
Mà còn không chỉ là diễn kịch làm bạn gái, hôm nay...
Tình hình bỗng chốc đột biến.
Khiến cô mất kiểm soát mà vừa xấu hổ vừa ảo não.
“Chúng ta tiếp tục tiến xa hơn, em không muốn vậy sao?” Lý Vũ Sâm hỏi, vận tốc xe không chậm đi, giọng anh cũng bình thản như cũ.
“Em không muốn.” Cô trả lời ngay lập tức không suy nghĩ.
Nét mặt anh tối lại như màn đêm ngoài kia. Nhưng im lặng hồi lâu không nói gì.
Không khí trở nên đông cứng lại đầy ngại ngùng.
Cô cố kìm nén nhưng cuối cùng vẫn nói tiếp. “Nếu như... anh vẫn cố chấp muốn tiến xa hơn, em nghĩ, Lý tiên sinh, chúng ta nên dừng lại ở đây đi.”
“....” Anh vẫn im lặng như cũ, im lặng đến mức khiến tim cô thấp thỏm bất an, không hiểu ý anh ra sao.
Cô quay sang nhìn anh, chỉ có thể nhìn thấy sự thâm trầm im ắng của anh.
“Những khoản tiền trước đây, em sẽ nghĩ cách trả lại anh. Lý tiên sinh, phiền anh dừng xe ở đằng trước, em đi bộ về là được rồi.”
Anh không dừng xe lại, thậm chí không động tĩnh gì, giống như cô đang nói chuyện với không khí.
“Lý tiên sinh?” Cô cau mày, hơi cao giọng.
“Lý Vũ Sâm!!!” Anh gằn giọng chỉnh cô.
Một tiếng phanh “kétttt” một cái, chiếc xe dừng gấp lại bên đường.
Anh quay người lại, một tay đặt trên vô lăng, một tay gác trên ghế.
Đôi mắt nhìn chằm chằm cô, nghiêm nghị. “Là ai dạy em cái kiểu nói xong lật lọng như thế hả? Em đã đủ 18 tuổi rồi, nên có trách nhiệm với lời nói và quyết định của bản thân.”
“Trốn tránh có thể giải quyết được vấn đề sao?” Lý Vũ Sâm hỏi. “Người đàn ông và phụ nữ đã trưởng thành ở bên nhau xảy ra chút chuyện gì đó cũng rất bình thường. Nếu em đồng ý, ok, cả hai đều vui vẻ. Nếu em không đồng ý, anh có ép em không? Dương Nguyệt, em hãy tự hỏi bản thân mình, hôm nay anh đã ép em chưa?”
Dương Nguyệt trầm ngâm hồi lâu, dưới ánh mắt sắc bén của anh, cô cụp mắt xuống. “Nhưng em đã có bạn trai rồi...”
Giọng cô rất nhỏ.
“Giờ em như vậy thì khác nào bắt cá hai tay? Em không muốn như vậy... em... em sẽ khinh thường chính bản thân mình...”
Đến cuối cùng, chính cô cũng không nghe rõ giọng mình nữa.
Nhưng, Lý Vũ Sâm thì nghe thấy rất rõ ràng.
Từng từ từng chữ đều như khắc lên tim anh.
Bỗng chốc không gian chật hẹp trong ô tô như co hẹp lại ép người ta vào một không khí đầy u uất.
Cuối cùng, anh không nói gì nữa, chỉ lái xe về phía trường cô.
Suốt dọc đường cả hai không nói thêm bất cứ lời nào.
Dương Nguyệt nghĩ anh có lẽ đã hiểu ý cô rồi, cũng đồng ý quyết định của cô.
Sau đêm nay, có lẽ giữa hai người không còn bất cứ liên lạc nào nữa.
Mối quan hệ mập mờ không rõ này kết thúc cũng tốt.
..................
Cho đến khi cô xách túi bước xuống xe, anh vẫn còn im lặng nặng nề, không nói gì.
Dương Nguyệt đi về phía cổng trường, đi được 3 bước cô dừng lại, quay đầu nhìn.
Lý Vũ Sâm không hề xuống xe.
Xe dừng ở đó, trong màn đêm có thể nhìn thấy ánh sáng nhỏ lóe lên.
Là anh đang hút thuốc.
Lồng ngực bỗng có cảm giác như thắt lại.
Dương Nguyệt không dừng lại nữa, quay người bước nhanh vào trường.
Đi được vài bước, cô bất chợt chạy, dường như chỉ có như vậy mới có thể giải trừ được những u uất trong lòng lúc này.
..........
Khẽ khàng lấy chìa khóa ra mở cửa phòng ký túc, sợ làm người khác thức giấc.
“Dương Nguyệt?” Hướng Nam thò đầu ra khỏi chăn, mơ hồ gọi một tiếng.
“Là tớ.” Cô vội đáp rồi thay dép, cởi bỏ áo khoác treo lên móc.
“Điện thoại cậu cũng không liên lạc được.” Hướng Nam bò dậy khỏi giường, nói mơ hồ. “Bùi Cẩm Xuyên gọi điện cho tớ để tìm cậu mấy lần rồi.”
Nghe nói đến ba chữ “Bùi Cẩm Xuyên”, tim Dương Nguyệt lập tức đập thình thịch khó chịu.
Lương tâm cắn rứt, bất an.
“Chắc là điện thoại của tớ hết pin rồi.” Dương Nguyệt rút điện thoại ra khỏi túi, ấn ấn vài cái, quả nhiên hết pin rồi.
“Có phải cậu không nói cho anh ta biết chuyện cậu đánh đàn ở mấy phòng trà tư nhân không?”
“Ừm, tớ chưa nói.”
Giọng cô càng nhỏ hơn.
Vừa cắm sạc vào điện thoại, cô thừ người ra nhìn màn hình lóe sáng, vẫn chưa bật nguồn lên.
Đây là chiếc Iphone đời mới nhất.
Do Lý Vũ Sâm tặng cô.
Tuy là cô không mua nổi, nhưng cô biết giá. Bằng tiền sinh hoạt phí mấy tháng của cô.
Thà chết không chịu nhận.
Kết quả...
Lý Vũ Sâm nhân lúc cô ngủ thiếp đi trên xe đã lấy đi mất điện thoại cũ của cô, tự thay sim sang đổi máy mới cho cô.
Anh lưu mỗi một số điện thoại duy nhất của mình vào.
Lúc đó lưu là “Vũ Sâm”.
Sau đó cô cầm lấy rồi lặng lẽ đổi lại thành “Lý tiên sinh”.
“Cậu thay Iphoen 5s rồi? Còn là màu vàng kim nữa?” Hướng Nam tinh mắt đã nhìn ngay ra.
“Ừm... ” Dương Nguyệt trả lời cho qua.
Hướng Nam nhìn cô một cái đã nhận ngay ra vẻ lúng túng của cô, lật chăn dậy bước xuống giường rồi sáp lại gần Dương Nguyệt.
Hồi lâu định nói gì đó nhưng cứ ngập ngừng không nói ra được.
“Cậu định nói gì thì nói đi.”
Dương Nguyệt đã có tâm lý chuẩn bị rồi, nắm chặt điện thoại trong tay.
“Đây là... người khác tặng cậu phải không?”
“Ừm.” Dương Nguyệt gật đầu.
Hướng Nam hiểu rất rõ cô, cô không bao giờ mua chiếc điện thoại đắt tiền không thực tế như vậy.
Cô càng không phải là người chạy theo trào lưu.
Hướng Nam trầm ngâm một lúc mới dò hỏi. “Thực ra tớ cảm thấy Bùi Cẩm Xuyên đối với cậu rất tốt...”
“Có phải cậu nghĩ là tớ bị mấy ông chủ bên ngoài bao rồi không?” Dương Nguyệt quay lại nhìn cô, thần sắc rõ ràng.
“Tớ không lo chuyện đó, mà tớ lo là cậu bị người ta lừa. Phòng trà, các câu lạc bộ gì đó đều là nơi những người giàu có ra vào, cuộc sống của bọn họ rất ảo và mục nát, cậu cũng biết đấy. Tớ chỉ sợ cậu sẽ bị cuốn vào đó...”