Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Ngủ hết cả buổi sáng, lúc tỉnh dậy thì đôi mắt thâm quầng cũng đã dịu đi một chút.

Trước khi ngủ cô đã đặt điện thoại ở chế độ im lặng. Lúc này cầm điện thoại lên xem thì có 2 cuộc gọi lỡ.

Tim cô bỗng giật thót.

Hồi hộp mở ra xem.

Là Cẩm Xuyên, cả hai cuộc đều là cậu ấy.

Cô thở ra một hơi, vứt bỏ suy nghĩ không đáng có trong đầu ấy đi. Ấn nút gọi lại.

“Anh đã hạ sốt chưa?”

Cô hỏi Bùi Cẩm Xuyên.

“Hạ sốt rồi, sáng anh ngủ dậy thì đã hết sốt. Tối qua em về lúc nào vậy? Anh tỉnh dậy đã không thấy em đâu.”

Dương Nguyệt túm chặt lấy mép chăn, cô liếm liếm đôi môi khô khốc. “Em đợi anh ngủ rồi mới đi.”

“Muộn như vậy rồi đi về rất nguy hiểm. Lần sau muộn vậy đừng ra ngoài nữa, biết chưa hả?”

“Vâng, em biết rồi.”

“Sao vậy? Nghe giọng em có vẻ không chút sức lực nào vậy.” Bùi Cẩm Xuyên luôn rất quan tâm đến Dương Nguyệt, dù là những chuyện nhỏ nhất.

Cô có gì đó không ổn, cậu ấy chỉ cần nghe giọng là có thể đoán ra được.

“Đâu có, chắc là do em ngủ lâu quá thôi.” Dương Nguyệt tìm một cái cớ.

Thực ra đâu phải do cô ngủ nhiều quá? Tối qua nằm ở nhà người đàn ông đó, trằn trọc thao thức cả đêm không ngủ được. Trời còn chưa sáng cô đã chạy đi tìm cây ATM để rút tiền rồi vội vàng quay về

Tim cô hỗn loạn khó mà giải thích nổi.

“Con mèo lười, mau dậy vươn vai vận động chút đi nào.” Bùi Cẩm Xuyên nói giọng đầy cưng nựng.

Dương Nguyệt có thể tưởng tượng ra được bộ dạng anh đang tủm tỉm cười mình ở đầu dây bên kia. Dùng ngôn ngữ của Hướng Nam để miêu tả thì nụ cười của anh chứa đầy dưỡng khí, vô cùng tươi sáng.

“Vậy không nói nữa, em dậy đây.”

“Ừm, Nguyệt Nguyệt, anh yêu em.” Bùi Cẩm Xuyên dịu dàng nói.

Mắt cô chợt lóe lên, sau đó vội cụp mắt xuống, một lúc sau mới ngập ngừng đáp lại. “Em cũng vậy.”

Tắt điện thoại xong, cô lại nằm vật người ra một lúc. Trong đầu rất nhiều suy nghĩ hỗn độn, không biết nên như thế nào.

Không bao lâu sau đó thì Hướng Nam bước vào.

“Nguyệt Nguyệt, cậu mau liên lạc với người này đi.” Cô ấy huơ huơ mẩu giấy trong tay.

“Ai vậy?” Dương Nguyệt thò đầu ra khỏi chăn, khoác áo lên người. Cô đưa tay ra cầm lấy mẩu giấy.

“Là chỗ cần tìm gia sư tớ tìm cho cậu đấy. Gia đình khá giả! Nghe nói là một cậu bé, bà nội muốn cho nó học violin, đang tìm gia sư. Cậu đi thử xem sao, chắc chắn không vấn đề gì.”

“Bọn họ yêu cầu như thế nào hả cậu?”

“Ngũ quan đoan chính, khí chất xuất chúng, nói năng cuốn hút, nhẫn nại hòa đồng, thêm vào đó là tố chất chuyên ngành tốt.”

Dương Nguyệt há hốc mồm.

Đây là yêu cầu với gia sư tại nhà sao? Đúng là thời buổi này nhan sắc có thể quy ra tiền.

“Mỗi một điều kiện trong này cậu đều có thừa.” Hướng Nam vô cùng có lòng tin với cô.

“Vậy tớ gọi điện hỏi xem sao.”

...........

Buổi chiều, Dương Nguyệt gọi điện hỏi, người nghe máy là bà nội của đứa trẻ. Bà đã hẹn lịch gặp mặt cô.

Hai ngày sau.

Nếu cô nhận được công việc này thì thời gian cô trả tiền lại cho Lý Vũ Sâm càng gần hơn một chút.

Trong lòng cô thầm nhẩm tính.

Cho đến ngày thứ hai, điện thoại của cô trừ Bùi Cẩm Xuyên vẫn đều đặn gọi ra thì chỉ có bố mẹ cô.

Lý Vũ Sâm hoàn toàn biến mất.

Không một chút dấu vết nào.


Thỉnh thoảng ngồi nhìn chiếc điện thoại im lìm, cô lại không kìm được mà nghĩ về những lời anh nói đêm hôm đó, rốt cuộc là thật hay chỉ là đùa giỡn bản thân.

Nếu đó là những lời tỏ tình, vậy giờ anh biến mất... coi như bỏ cuộc rồi?

Trong lòng cô bỗng chốc có cảm giác trống rỗng, phức tạp không nói nên lời.

Còn rất oán giận anh.

Đều tại anh ta khiến tâm trí mình rối bời như vậy.

“Này, hai hôm nay cậu làm sao vậy? Toàn không chú tâm, cứ ngẩn người ra vậy?” Giọng Hướng Nam vang lên, kéo cô về với thực tại.

Cô cất nhạc phổ trước mặt đi, cất cả đàn violin đi nữa, rồi mới quay sang nhìn Hướng Nam. “Tớ không sao, chỉ là lạnh quá, não với tay cũng đông cứng lại rồi.”

“Cậu ấy à, chỉ là quá cố sức đấy thôi. Cứ như tớ đây này, luyện tập ít đi một chút, xem mấy tờ báo lá cải buôn chuyện showbiz có phải là cuộc sống thoải mái dễ chịu hơn không.” Hướng Nam đặt một quyển tạp chí mới lên bàn của cô. “Cậu cũng xem xem, giết thời gian cũng tốt. Đợi mấy người họ đến tìm thì bọn mình cùng đi ăn lẩu.”

Tối nay bọn họ có hẹn với mấy cô gái khác ở phòng khác trong ký túc đi ăn tối cùng nhau.

Dù gì giờ cũng chẳng còn tâm trạng luyện đàn nữa, Dương Nguyệt bèn lười biếng lật giở tờ tạp chí ra xem.

Báo tám chuyện người nổi tiếng.

Trang đầu tiên đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của cô.

Đó là thông tin về tập đoàn Á Minh. Thiếu phu nhân của đại thiếu gia nhà họ Mộ nghe đồn đã có bầu lần thứ 2.

Dương Nguyệt thấy mừng cho họ.

Cô từng gặp tiểu công chúa của gia đình họ 1 lần, là vào hôm sinh nhật của Lý Vũ Sâm, cô bé được mẹ ôm trong lòng. Bé con trắng trẻo dễ thương y như một cô công chúa bé.

Được thừa hưởng gen tốt, ai nấy nhìn thấy đều không khỏi tấm tắc khen.

Dương Nguyệt chăm chú đọc bài viết và ngắm nhìn những bức ảnh. Thật sự quá lộng lẫy xa hoa.

Hướng Nam thấy cô cắm cúi đọc, cũng quay đầu sang nhìn. “Không ngờ là cậu lại có hứng thú với những chuyện như vậy đấy.”

“Ừm.” Dương Nguyệt gật đầu.

“Ôi dào, chỉ là có thai thôi mà cũng phải viết bài đưa tin ầm ĩ như vậy, đúng là người thuộc tầng lớp thượng lưu!” Hướng Nam cảm thán, rồi nói: “Chúng ta chỉ là dân thường, khoảng cách với bọn họ quá lớn.”

Dương Nguyệt sững sờ một lúc.

Hướng Nam nói câu này không sai. Giữa cô và Lý Vũ Sâm đâu chỉ là khoảng cách về tuổi tác mà còn cả thân thế...

“Ê, cậu xem này! Cũng là người của khách sạn Hoàn Vũ.” Hướng Nam với lấy quyển tạp chí của mình, mở ra trước mặt Dương Nguyệt: “Cậu xem này, người này và thần tượng của mình đang yêu nhau! Cũng không biết chuyện này có phải thật không hay chỉ là đồn thổi.”

“Bọn họ qua lại với người trong giới giải trí cũng là chuyện rất bình thường...”

Dương Nguyệt chưa nói hết đã ngừng bặt.

Ánh mắt cô không rời khỏi quyển tạp chí của Hướng Nam. Trong ảnh người đàn ông đó tuy được chụp rất mờ nhưng cô vẫn có thể nhận ra chỉ trong một ánh mắt. Người phụ nữ bên cạnh anh ta là một nữ diễn viên – thần tượng của Hướng Nam.

“Trông bọn họ cũng rất đẹp đôi nhỉ? Cậu nhìn này, bài báo viết bọn họ đã ở trong khách sạn tổng cộng 32 giờ đồng hồ. Trời ạ! 32 giờ là thế nào chứ.”

Hướng Nam không ngừng liến thoắng nói với vẻ rất kích động. “Gần đây có rất nhiều người trong showbiz công khai tình cảm, cậu nói xem, thần tượng của tớ liệu có định kết hôn không? Cô ấy từng nói hy vọng là mình sẽ có con trước năm 30 tuổi, giờ kết hôn là vừa đẹp lúc rồi.”

Dương Nguyệt không nói thêm gì, chỉ “ừ” một tiếng đáp lại.

Cô đọc nội dung bài báo, viết rất cụ thể. 32 tiếng đồng hồ trong khách sạn Hoàn Vũ, thậm chí đến cả số phòng cũng viết rõ ràng trên đó.

Trong giới showbiz, những tin đồn, scandal nhiều vô số kể, thật giả lẫn lộn khó mà phân biệt được.

Nhưng...

Không có lửa làm sao có khói chứ.

32 giờ đồng hồ?

Điều đó có nghĩa là sau đêm hôm đó, anh đã rất nhanh chóng vào khách sạn với cô gái khác?

Nếu là như vậy thì lời tỏ tình đó có nghĩa lý gì đâu chứ? Là vì thấy cô ngây thơ nên muốn đùa giỡn với cô sao?

Lồng ngực cô đột nhiên thắt lại, khó thở vô cùng.

Rõ ràng không muốn có bất cứ dính dáng nào với anh ta, nhưng giờ tự nhiên cô lại có cảm giác như mình bị lừa.

Rất khó chịu, rất tủi thân.

32 tiếng đồng hồ, có thể làm được rất nhiều chuyện!

Anh đã hôn cô gái khác giống như từng hôn mình sao?


Phản cảm.

Rất phản cảm.

Cô có cảm giác buồn nôn.

“Nguyệt Nguyệt, Hướng Nam, đi ăn thôi!”

Ngoải cửa, cô bạn học ở phòng kế bên gõ cửa. Dương Nguyệt đóng quyển tạp chí lại, đứng dậy bước ra ngoài. Hướng Nam cũng bỏ lại tờ báo, đi theo cô. “Ôi, đói chết mất!”

Bên bàn.

Mấy cô gái ngồi túm tụm lại với nhau, chuyện trò rôm rả.

Ngoại trừ Dương Nguyệt.

Ở độ tuổi này các cô gái đa số đều hâm mộ một người nổi tiếng nào đó, ngày ngày theo dõi các tin tức của bọn họ, cô nào cô nấy cũng nắm rõ như lòng bàn tay, sắp sửa làm phóng viên được rồi.

Các chủ đề bàn đi tán lại rồi cuối cùng lại quay về thần tượng của Hướng Nam.

“Tớ đã điều tra lý lịch của Lý Vũ Sâm gì đó rồi, thân phận anh ta tuyệt đối có thể xứng tầm với thần tượng của cậu!”

“Tài sản không phải vấn đề quan trọng, quan trọng là con người anh ta ra sao. Có lăng nhăng không?”

“Scandal không có mấy, cũng không có các tin đồn tình cảm gì. Có vẻ là người khá kín đáo!”

Hướng Nam nhúng một miếng thịt vào nồi lẩu, mắt sáng lên. “Vậy còn được! Thần tượng của tớ nhất định là có mắt nhìn người!”

“Hứ, tớ còn tưởng thần tượng của cậu là ngọc nữ thuần khiết gì chứ, hẳn là vào khách sạn một phát 32 tiếng đồng hồ! Quá khích quá rồi nhỉ? Sụp đổ cả hình tượng của chị ta trong lòng tớ.”

“Gì chứ, điều này chỉ có thể là do cái gã họ Lý đó quá lợi hại thôi!” Hướng Nam bênh vực hộ cho thần tượng. “Hơn nữa biết đâu bọn họ đang thời kỳ mặn nồng lúc mới yêu, như vậy thì sao chứ?”

“Dù gì thì bọn họ cũng là quá kích thích, không nhịn được.”

Ở độ tuổi này, các cô gái vừa hiếu kỳ vừa khá xa lạ với chuyện quan hệ chăn gối nên bàn tán rất sôi nổi, cũng không hề đỏ mặt.

Dương Nguyệt không nói nên lời cảm giác hiện nay của bản thân.

Buồn.

Nhưng không nói ra được, lại không thể làm ngơ.

Bên tay cô là một bình rượu trắng, cô thuận tay rót một cốc, ngửa cổ uống một hơi.

Hướng Nam ngồi bên cạnh trông thấy bộ dạng này của cô, sững người.

“Nguyệt Nguyệt, cậu đang uống rượu đấy!”

Dương Nguyệt lại uống một ngụm nữa.

Miệng Hướng Nam khẽ mấp máy. “Cậu bị dị ứng rượu mà.”

Dương Nguyệt khựng người, vội đặt cốc xuống.

Sao cô có thể quên được chuyện này cơ chứ.

Thật bó tay bản thân rồi.

“Không phải là cậu thất tình đấy chứ?”

Cô bạn phòng bên hỏi.

Hướng Nam khẽ nhướn mày một chút rồi nhìn Dương Nguyệt chằm chằm. “Không phải chứ?”

Thất tình?

Dương Nguyệt đờ đẫn.

“Nhìn bộ dạng cậu thất thểu y như bị bồ đá vậy, buồn bã như Lâm Đại Ngọc ý.” Có người nói.

Dương Nguyệt càng hoảng.

“Không phải tớ thất tình, cũng không phải tâm trạng không vui. Tớ... tớ uống rượu chỉ vì thấy nó thú vị thôi, các cậu đừng hiểu lầm.”

Cô không biết là mình đang giải thích với ai nữa, như thể là đang giải thích với chính mình.


Mọi người đều nhìn cô, rồi lại nhìn sang Hướng Nam với ánh mắt tò mò chờ lời giải đáp. Hướng Nam lắc lắc đầu biểu thị mình cũng không biết gì.

...............

Tất cả cùng về ký túc xá đã hơn một tiếng.

Vì ngày mai còn phải đi gặp mặt xin làm gia sư nên Dương Nguyệt rất sớm đã lên giường nằm.

Nhưng trằn trọc hồi lâu vẫn không ngủ được.

Lưng cô ngứa kinh khủng, sau đó đến cả cánh tay cũng ngứa rồi đến cả đùi.

Cô ngồi dậy gãi, gãi đến xước cả da.

“Cậu bị dị ứng rồi phải không?” Hướng Nam còn chưa ngủ, đang ôm máy tính xem tin tức về thần tượng của cô.

“Ừm, chắc vậy.”

“Cậu đừng gãi nữa, chảy cả máu rồi kìa.” Dương Nguyệt giơ tay lên nhìn, từng nốt mẩn nổi lên đều bị cô gãi trầy da.

“Nhân lúc giờ còn chưa muộn lắm, cậu mau đi mua thuốc đi.”

“Thôi, không cần đâu, tớ ngủ trước đây. Giờ tớ không muốn nhúc nhích gì cả.” Cô ỉu xìu nằm lại xuống giường.

Hướng Nam biết gần đây tâm trạng cô không tốt nên cũng không nói thêm gì nữa.

Nửa tiếng đồng hồ sau, cô thiu thiu chìm vào giấc ngủ.

Điện thoại bỗng reo lên, cô không nhìn mà ấn nút nghe luôn.

“Alo.”

Một giọng đàn ông quen thuộc vang lên, cô lặng người trong giây lát. Bỗng chốc cô nhìn trân trân lên trần nhà, mắt cay cay.

Cô giơ điện thoại ra, nhìn một cái.

Dãy số điện thoại này là của anh, đúng vậy.

“Em ở đâu?” Lý Vũ Sâm hỏi.

Điện thoại của cô bỗng vang lên 2 tiếng “tút tút” ngắn, cô nhìn vào, có một số điện thoại khác đang gọi đến.

Là của Bùi Cẩm Xuyên.

Cô nói: “Bạn trai em gọi điện rồi, không nói với anh nữa.”

Nhanh gọn, dứt khoát, tắt bụp điện thoại.

Cho đến khi nghe thấy giọng của Bùi Cẩm Xuyên vang đến, tim cô vẫn không bình tĩnh lại được.

Cô không biết tại sao mình lại cố tình nhấn mạnh nói đến “bạn trai”. Thực ra không nói cũng đâu ảnh hưởng gì.

“Em vừa bị dị ứng rượu à?” giọng Bùi Cẩm Xuyên rất lo lắng.

“Sao anh biết?” Lẽ nào cô ngủ mê man không biết gì, đã mộng du gọi điện cho anh?

Bùi Cẩm Xuyên thở dài. “Còn vì sao nữa chứ, đương nhiên là Hướng Nam nói cho anh biết rồi.”

Dương Nguyệt quay đầu nhìn Hướng Nam, lúc này Hướng Nam cũng đang nhìn cô.

Cô trả lời Bùi Cẩm Xuyên. “Chỉ dị ứng chút thôi mà, không nghiêm trọng đâu. Đêm nay ngủ một cái là sáng mai dậy sẽ khỏi thôi.”

“Em ấy, không biết chăm sóc bản thân gì cả. Mau xuống đây, anh mang thuốc đến cho em đây này.”

“Hả?” Dương Nguyệt có chút choáng.

Bùi Cẩm Xuyên phì cười. “Hả gì? Không muốn gặp anh à?”

Cô hiểu ra, bèn vừa nói chuyện với anh vừa mặc quần áo. “Anh đợi em, em xuống ngay đây.”

Tắt điện thoại xong, Hướng Nam không nhịn được bèn hỏi. “Anh ấy đến rồi à?”

“Ừm, mang thuốc đến cho tớ.”

Hướng Nam cười, giọng không giấu được sự ngưỡng mộ. “Anh ấy đối với cậu tốt như vậy, khuya thế này rồi còn đi rõ xa đến.”

Trường hai người không gần hề gần nhau.

Dương Nguyệt cười, không nói thêm nữa, cũng không hề chú ý rằng vẻ mặt Hướng Nam thoáng buồn.

Mặc quần áo xong, cô quấn khăn rồi đi ra.

Lúc cửa chuẩn bị khép lại thì Hướng Nam nắm chặt lấy cánh cửa. “Nguyệt Nguyệt!”

“Hả?”

“Chuyện này... tối nay cậu có về nữa không?” Chạm phải ánh mắt khó hiểu của Dương Nguyệt, tự nhiên cảm thấy mình có vẻ hơi nhiều chuyện, cô bèn giải thích. “Nếu cậu về thì tớ sẽ để cửa cho cậu, còn không thì tớ khóa cửa.”

“Tất nhiên là tớ sẽ về rồi.”

“Vậy tớ đợi cậu.” Hướng Nam thở phào.

Dương Nguyệt đi khỏi.


Hướng Nam nhìn theo bóng cô dần biến mất mà trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Vốn dĩ chỉ định tìm một cái cớ để có thể nói chuyện với Bùi Cẩm Xuyên nên cô mới kể cho cậu ấy nghe chuyện Dương Nguyệt bị dị ứng, nhưng không ngờ, kết quả lại...

Cô chạy đến bên cửa sổ, nhìn từ trên xuống, muốn nhìn thấy hình bóng quen thuộc mà mình hằng nhớ mong đó.

Nhưng ánh đèn bên ngoài cửa sổ mờ nhạt mơ hồ, không thấy rõ gì cả.

...............

Dương Nguyệt chạy ra khỏi ký túc xa, từ đằng xa đã nhìn thấy bóng Bùi Cẩm Xuyên đang đứng ở đó, trong tay cậu cầm một túi thuốc nhỏ.

“Nguyệt Nguyệt.” Cậu cũng nhìn thấy Dương Nguyệt ngay lập tức, bèn vẫy tay về phía cô.

Cô chạy lại. “Thật sự chỉ là chuyện vặt thôi, không phải anh đang bận rộn chuẩn bị thi đó sao?”

“Anh bị sốt, em đã đi xa như vậy, giờ em bị dị ứng anh không đến thì còn đáng mặt bạn trai không?” Bùi Cẩm Xuyên cầm lấy tay cô xoa xoa truyền hơi ấm.

Cậu khẽ cau mày.

“Thế này mà còn bảo chuyện vặt à? Mau đi thôi, anh bôi thuốc cho em.”

“Đi đâu cơ?”

“Tối nay anh không về nữa, anh đặt phòng ở nhà nghỉ rồi. Về phòng đi, anh bôi thuốc cho em.”

“Nhà nghỉ?” Cô lặng người. Bất giác nghĩ đến những lời Lý Vũ Sâm nói hôm đó, mặt cô lúng túng, người cũng đơ ra.

Bùi Cẩm Xuyên dường như hiểu ra cô đang nghĩ gì, cổ họng cậu bỗng nghẹn lại, vội vàng giải thích. “Anh không phải có ý đó. Anh chỉ là...”

“Em biết.” Cô khẽ đáp, không nói thêm gì nữa, liền đi theo Bùi Cẩm Xuyên.

Ra khỏi cổng ký túc xá, lúc đi qua đường, bước chân cô bỗng khựng lại. Ánh mắt cô bị chiếc Q7 quen thuộc làm cho thẫn thờ.

Không cần nhìn biển số xe.

Người đàn ông ngồi ở ghế lái, cô chỉ cần nhìn một cái là lập tức nhận ra.

Cô đờ người.

Sao anh lại ở đây?

Không biết có phải là ảo giác hay không mà cô cảm thấy như người đàn ông ngồi ở ghế lái đang nhìn vào mình.

Ánh mắt đó sâu xa, chăm chăm...

“Sao em dừng lại vậy?” Bùi Cẩm Xuyên hỏi.

“Không có gì.” Cô cúi đầu nhìn bàn tay Bùi Cẩm Xuyên đang nắm chặt tay mình, miễn cưỡng nở một nụ cười. “Chúng ta đi thôi.”

Cặp tình nhân trẻ tay nắm chặt tay đi về phía nhà nghỉ.

Trên dọc đường, bắt gặp những bạn học quen, Dương Nguyệt lại đỏ mặt, không biết có nên chào hỏi hay không.

Cô ngại ngùng, ngại vô cùng.

Cho dù chẳng làm gì cả nhưng vẫn cảm thấy có tật giật mình.

Cô không dám quay đầu lại.

Chỉ sợ quay đầu lại sẽ nhìn thấy chiếc Audi Q7 kia đi theo sau mình.

Lúc Bùi Cẩm Xuyên mua kẹo bông cho cô bên đường, cô bèn quay đầu lại.

“Có chuyện gì vậy?” Cậu lên tiếng hỏi.

“Gì cơ?” Dương Nguyệt hỏi lại, ngẩng đầu lên, ngơ người.

Chiếc xe Q7 đỗ lại chỉ cách họ có 1 mét, cửa mở ra, người đàn ông trong khoang lái bước xuống, đi về phía bọn họ.

Cô như ngừng thở, sợ hãi. Sợ không biết nên giải thích như thế nào với Bùi Cẩm Xuyên, nói đúng hơn là không thể giải thích nổi.

Bóng người đó ngày càng tiến lại gần.

Cô lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, định nói thì bỗng nhiên Lý Vũ Sâm lên tiếng. “Sao em lại ở đây?”

“Em...”

Cô định trả lời.

Nhưng một giọng nói khác đã nhanh hơn phủ lấp những lời cô định nói. “Bạn gái em học trường này, em đến thăm cô ấy.”

Đây... chuyện này là sao?

Dương Nguyệt đơ người.

“Bạn gái?” Lý Vũ Sâm nheo mày, ánh mắt lúc này mới nhìn sang Dương Nguyệt.

Nụ cười trong ánh mắt anh càng sâu hơn, mang đầy ẩn ý.

“Chính là cô bé này?”

“Vâng, đúng vậy.” Bùi Cẩm Xuyên khoác lấy vai Dương Nguyệt, cảm nhận được người cô đang đờ đẫn ra. Cậu tưởng là cô đang lo lắng, bèn vỗ lên vai cô, giọng dịu dàng vỗ về. “Nguyệt Nguyệt, đây là anh họ anh. Nào, chào hỏi một tiếng đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận