Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Lam Tiêu quay đầu lại nhìn cậu, nhướn mày đầy mờ ám. “Lý Vũ Sâm. Chính là chú Lý của con đấy.”

“Chú Lý?” Lam Thiên kinh ngạc đến mức hai mắt mở tròn vo. “Không thể nào.”

“Sao lại không thể?” Lam Tiêu hỏi.

“Mắt nhìn người của cô giáo Nguyệt Nguyệt không thể nào kém vậy được.”

Lam Tiêu cạn lời.

Tên tiểu tử này thật nói năng không kiêng dè gì.

“Chú Lý kém ở điểm nào?” Ai mà không biết cậu ta là đối tượng trong mơ của vô số cô gái. Không nói đến phụ nữ mà kể cả đàn ông nhìn vào thì cậu ta đều tuyệt đối là lựa chọn hàng đầu.

“Chú Lý lớn tuổi rồi, già như bố vậy. Cô giáo Nguyệt Nguyệt thì không như vậy, cô vẫn còn rất trẻ.” Nhắc đến cô giáo Nguyệt Nguyệt là mặt thằng bé trở nên khác hẳn.

“Con thì biết gì chứ, tuổi càng cao thì càng hấp dẫn. Trẻ con như con thì cô Nguyệt Nguyệt mới không thèm để ý.” Lam Tiêu đả kích con trai không chút nương tay.

Lam Thiên không vui, dẩu dẩu đôi môi nhỏ xiu, công kích lại bố. “Dù gì thì mẹ con cũng thích đứa trẻ như con, không thích người đàn ông hấp dẫn như bố!”

Quả nhiên mặt Lam Tiêu đen xì, trừng mắt nhìn con trai đầy giận dữ.

Tiểu Quai nhe răng làm mặt quỷ, đắc ý nhảy từ trên giường xuống, tranh vào nhà vệ sinh trước bố.

Trong lúc ông bố trẻ còn đang giận dữ thì cậu con đã đóng sập cửa nhà vệ sinh lại.

Lam Tiêu đập cửa bên ngoài. “Này, Lam Thiên, mau mở cửa! Bố đang gấp!”

...........

Sáng sớm Dương Nguyệt đã tỉnh dậy.

Cô khẽ động đậy thân người, vết rách dưới thân truyền đến một cơn đau rát khiến cô thở hắt ra.

Tiếng động đó khiến cho người nằm bên cạnh thức dậy.

“Còn đau lắm không?” Lý Vũ Sâm hỏi, xoay người cô lại để cô đối diện với mình.

Dưới tấm chăn, cả hai người vẫn không mặc gì.

Làn da trắng mịn của cô áp sát vào người anh. Cảm nhận được mùi vị đàn ông đặc biệt đó khiến tim cô đập nhanh.


“Ừm... còn hơi đau một chút.”

Cô khẽ trả lời, đến nhìn cũng không dám nhìn anh.

Lý Vũ Sâm tối qua đã rất cẩn thận rồi, nhưng lần đầu tiên cũng không tránh khỏi được.

Bàn tay anh thọc vào trong chăn, vuốt từ lưng eo cô xuống bên dưới.

Ngón tay di chuyển vào giữa hai đùi cô.

Cô giật mình, khép chặt chân lại. “Lý Vũ Sâm!”

“Thả lỏng một chút, anh sẽ không làm hại em đâu.”

“Nhưng... đau...” Cô cau mày, tưởng anh lại định làm gì mình.

Ngón tay Lý Vũ Sâm đưa vào ấn nhẹ.

Lực ấn vừa phải, không có chút cảm giác nào là anh đang có ý định làm gì, khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.

“Có đỡ hơn chút nào không?” Anh hỏi.

Dương Nguyệt có chút cảm động không nói nên lời.

Hóa ra anh chỉ muốn làm dịu đi cơn đau của cô, là cô đã hiểu lầm anh.

“Sao lại nhìn anh như vậy?” Lý Vũ Sâm thấy cô nhìn mình chăm chăm, khó hiểu hỏi.

Cô nhìn anh chăm chú, khẽ hỏi. “Sao anh lại tốt với em như vậy?”

Lý Vũ Sâm gối đầu lên cánh tay, nhìn cô. Trên khuôn mặt nhỏ của cô là sự nghiêm túc.

“Nếu anh không tốt với em thì sao em lại yêu anh được?” Anh trả lời cũng rất nghiêm túc.

Trong lòng Dương Nguyệt đều là cảm giác mơ hồ không chắc chắn.

Dù giờ đây cả hai đã nằm bên nhau như vậy, cô vẫn cảm thấy rất mơ hồ.

Lý Vũ Sâm là người như thế nào? Là người hoàn toàn khác với thế giới của cô, đến giờ ở bên nhau như vậy, tương lai bọn họ sẽ đi về đâu?


“Anh sẽ luôn đối tốt với em chứ?” Cô hỏi. “Hay chỉ nhất thời tham lam...”

Cô ngừng lại một lúc, má ửng hồng. “...cơ thể em.”

Lý Vũ Sâm cười nhẹ, cảm thấy bộ dạng vừa xấu hổ vừa vô cùng muốn biết đáp án của cô lúc này rất đáng yêu.

“Anh rất tham lam cơ thể của em, rất tham lam.” Lý Vũ Sâm ghé sát lại tai cô, hơi thở ấm nóng phả đến. “Nguyệt Nguyệt, em thật sự có năng lực khiến anh muốn hết lần này đến lần khác...”

“Anh...” Dương Nguyệt vừa xấu hổ vừa bực mình.

Không khí mờ ám này khiến cả người cô đều đỏ rần lên. Cô giận dữ nắm tay đấm anh một cái rồi quay người đi, không thèm để ý đến anh nữa.

Cảm thấy đau lòng.

Nếu như thứ anh muốn chỉ là cơ thể của cô, vậy thì... giờ cô là gì của anh?

Lý Vũ Sâm ôm lấy cô, ôm thật chặt, cằm anh áp lên trán cô, “Đồ ngốc, anh tham lam cơ thể của em là thật, nhưng anh càng muốn có trái tim của em hơn.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh ánh mắt chân thật, dường như muốn nhìn xem trong mắt anh có phải đang nói thật hay không.

Cũng may...

Cô nhìn thấy trong đôi mắt ấy lấp lánh sự chân thành.

“Nguyệt Nguyệt, từ hôm nay trở đi, chúng ta thực sự đã ở bên nhau rồi. Em là bạn gái anh, còn anh là bạn trai em. Em hiểu không hả?”

Chỉ trong 1 đêm, bạn trai cô đã từ Bùi Cẩm Xuyên chuyển sang Lý Vũ Sâm.

Điều này có vẻ thật sự rất quá đáng.

“Nhưng em không biết gì về anh cả.”

Lý Vũ Sâm vỗ nhẹ lên đôi má đang viết đầy những chữ mơ hồ của cô. “Không gấp, sau này có thời gian để em từ từ tìm hiểu anh. Anh là người thế nào, gia thế ra sao, bạn bè anh, thu nhập của anh, môi trường công việc,... sau này em sẽ có cơ hội.”

Anh cũng rất thật lòng thật dạ.

Ít nhất Dương Nguyệt cảm thấy như vậy.

Trong lòng cô chợt có cảm giác ngọt ngào, lại vừa thấy rất kỳ diệu.


Yên tâm rồi, lại nghĩ đến Bùi Cẩm Xuyên.

“Em muốn gọi một cuộc điện thoại cho Cẩm Xuyên.” Cô nói.

Lý Vũ Sâm hào phóng gật đầu, anh quay người với lấy điện thoại đưa cho cô.

Cô nói: “Cả tối qua có lẽ anh ấy đều gọi điện tìm em.”

Lý Vũ Sâm mím môi không nói gì. Tuy rất hào phóng, nhưng... ừm, nghe bạn gái mình nhắc đến bạn trai cũ của cô ấy thì dù gì cũng có chút cảm giác không thoải mái.

Mong muốn chiếm hữu của đàn ông luôn là như vậy.

Dương Nguyệt quấn lấy chăn, miễn cưỡng ngồi dậy. Cầm điện thoại lên nhìn một cái, thật lạ lùng là một cuộc gọi lỡ cũng không có.

Cô cảm giác rất kỳ lạ.

Tối nào Bùi Cẩm Xuyên cũng đều gọi điện chúc cô ngủ ngon.

Hầu như chưa bao giờ có ngoại lệ.

Lý Vũ Sâm thấy cô đờ người ra, bèn nhìn điện thoại rồi hỏi. “Không có cuộc gọi của cậu ấy sao?”

“Vâng.”

“Em không vui sao?” Anh hỏi. Thực sự cũng không chắc chắn tâm tư của cô nhóc đó lúc này.

Anh không khỏi lo lắng rằng cô chỉ là nhất thời bị mình dụ dỗ mà thôi.

“Không phải.” Cô lắc đầu nhìn anh, giải thích. “Em chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ thôi.”

Tâm trạng Lý Vũ Sâm vui hơn một chút.

Dương Nguyệt không nghĩ gì nhiều bèn gọi điện cho Bùi Cẩm Xuyên. Nhấn số mà trong lòng cô trào lên cảm giác bất an.

Trước đây cô luôn là đứa trẻ tốt. Rất ngoan ngoãn.

Từ bé đến lớn, bao nhiêu năm nay, chuyện không đúng nhất mà cô từng làm đó là lúc nhỏ không muốn luyện đàn nên đã trốn đi chơi nửa tiếng. Lúc quay về bị phạt quỳ, từ đó về sau đều không dám nữa.

Còn bây giờ...

Những chuyện không đúng đã làm quá nhiều.

Lý Vũ Sâm biết cô khó chịu, anh ôm cô, để cho cô sự an ủi lặng thầm.

Nhưng...


Đầu dây bên kia không có tín hiệu gì, một lúc sau vang lên thông báo quen thuộc của tổng đài.

Không liên lạc được.

“Không nghe máy sao?”

“Không gọi được.” Cô nói.

“Có lẽ vẫn chưa ngủ dậy.” Lý Vũ Sâm nói.

“Anh ấy không ngủ nướng bao giờ.”

Cô rất hiểu cậu ấy.

“Anh thích ngủ nướng, vì vậy giờ em ngủ thêm một lúc nữa với anh.” Lý Vũ Sâm dựa vào đầu giường, ôm cô vào lòng, để cô nằm đè lên ngực mình.

“Du thuyền một lúc nữa mới vào bờ, em chợp mắt thêm lúc nữa đi, lên bờ rồi gọi lại sau.”

Anh tham lam hít ngửi mùi hương của cô.

Khuôn mặt mình ngày đêm mong nhớ đang ở sát gần bên, cuối cùng anh cũng không kìm được, hôn lên môi cô mơn trớn.

Cô khẽ kêu lên một tiếng, ôm lấy cổ anh, hôn đáp lại.

Hai người quyện vào nhau.

Bàn tay nóng rực của anh lướt từng tấc một trên làn da cô.

Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên.

.............

Hơn một tiếng sau, du thuyền mới cập bờ.

Lý Vũ Sâm nắm tay Dương Nguyệt bước ra khỏi phòng, đúng lúc gặp Lam Tiêu đang ôm Lam Thiên.

“Cô giáo Nguyệt Nguyệt!” Lam Thiên vui vẻ gọi.

Nhìn thấy Lý Vũ Sâm, thằng bé xịu mặt xuống. “Tối qua cô thật sự bỏ lại con để đi ngủ với chú Lý sao?”

Trẻ con không hiểu chuyện nên có gì nói nấy.

Giọng thằng bé khá to, không chỉ mấy người họ nghe thấy mà đến cả những người khác trên du thuyền cũng đổ dồn mắt về phía bọn họ.

Dương Nguyệt bỗng chốc thật muốn tìm lỗ nẻ nào mà chui xuống, cô trừng mắt nhìn kẻ gây ra tội lỗi bên cạnh.

Lý Vũ Sâm trong lòng vui phơi phới, ôm lấy cô, trả lời Thiên Thiên thay cô. “Cô giáo Nguyệt Nguyệt của cháu là bạn gái của chú Lý, sau này chỉ được ngủ với chú thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận