Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Dương Nguyệt nào phải đối thủ của anh? Một lúc sau dưới sự tấn công dồn dập của anh đã cao trào mấy lần.

Lý Vũ Sâm cũng không còn nhẫn nại được thêm nữa, đưa vật cương cứng của mình xuyên vào trong cô.

Dùng sức ấn đẩy bên trong cô, đưa cô lên đỉnh hết đợt này đến đợt khác.

.................

Sau một trận mây mưa, cả người Dương Nguyệt không còn chút sức lực nào nữa, cô được anh bế vào phòng tắm rửa.

Đợi đến khi tắm rửa xong, cô quấn người trong chăn, oán giận.

Hẳn là người nào đó nói là không ngủ tốt,vậy mà tinh thần sức lực lại hơn cô quá nhiều!

Về mặt này, anh hoàn toàn không biết mệt là gì. Hơn nữa, sau một hiệp chiến đấu, tinh thần và sự phục hồi của anh ngược lại càng tốt hơn.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Đang ngây người ra thì bị anh lôi ra khỏi chăn.

Nhìn khuôn mặt bé nhỏ đầy ai oán của cô, anh ngồi xuống đối diện. “Đang hối hận sao?”

Không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến, trong lòng Dương Nguyệt bỗng cồn cào. Nghĩ đến bố mẹ, cô không khỏi cảm thấy day dứt.

“Em đừng nghĩ nhiều vậy. Nguyệt Nguyệt, bất luận thế nào, em chỉ cần nhớ rằng em còn có anh! Bất kể lúc nào anh cũng đều đứng sau lưng em, chống đỡ cho em, em hiểu không?”

Dương Nguyệt nắm lấy tay anh. “Nhưng... nếu bố mẹ em biết, chắc chắn sẽ không tha thứ cho em. Đến lúc đó...”

“Hai năm nữa rồi cũng phải để họ biết chứ? Hai năm sau, em gả cho anh. Đến lúc đó dù họ có đồng ý hay không thì anh cũng quyết sẽ lấy em!”

Lý Vũ Sâm nâng tay cô lên, đặt lên đó một nụ hôn sâu.

Trong lòng Dương Nguyệt bỗng như có từng đợt sóng cuộn trào, trong tim cô lại không hề lạc quan như vậy.

Cứ cho là 2 năm nữa bọn họ vẫn ở bên nhau, nhưng còn...

Bố mẹ anh thì sao?


Mới chỉ gặp mẹ anh mà bà đã phản đối hai người họ đến vậy, nếu bố anh biết thì còn thế nào nữa?

“Em nghĩ gì vậy? Không muốn gả cho anh sao?” Lý Vũ Sâm nhìn cô hồi lâu không lên tiếng bèn nhéo nhẹ cằm cô một cái khiến cô quay về với thực tại.

Dương Nguyệt vỗ lên tay anh. “Em đói rồi, chúng ta đi ăn đi được không?”

Xuất giá, kết hôn...

Đối với cô thì vẫn còn quá sớm.

Cô chỉ mới 18 tuổi mà thôi, thật khó mà tưởng tượng một thiếu nữ 18 tuổi làm thế nào trở thành một cô vợ người ta.

Lý Vũ Sâm nhấc bổng cô dậy khỏi giường, vỗ vỗ vào mông cô. “Tiêu hao nhiều thể lực như vậy đói là phải, đi thôi. Đưa anh đi ăn những món mà bình thường em thích ăn.”

Cô kêu lên mè nheo, ôm lấy cổ anh cắn anh.

“Thật nghịch ngợm!” Anh lại vỗ lên mông cô cái nữa, vỗ rất nhẹ.

Dương Nguyệt đá hai bàn chân trắng nõn. “Là anh đánh em trước, lại đánh em!”

Lý Vũ Sâm cười lớn, trong lòng cảm thấy thật mãn nguyện.

..........

Cuối cùng Dương Nguyệt cũng không dám nói với Lý Vũ Sâm chuyện cô đi Úc du học.

Cơ hội này cô có thể tranh đoạt được là vì mẹ anh. Mà điều kiện bà đưa ra lại là....

Rời xa anh.

Cô không muốn rời xa anh, vì vậy tuy trước mặt mẹ anh cô tỏ ra không chịu khuất phục, nhưng lại càng không muốn mất đi cơ hội du học lần này khiến bố mẹ cô thất vọng, vì vậy cô đành lặng im không nói lời nào.

Lý Vũ Sâm lái xe đến, cô ngồi xuống ghế phụ.

Xe đi thẳng về phía trước, đi qua các cửa hàng và quán ăn nhỏ.


Dương Nguyệt đều hào hứng chỉ chỉ giới thiệu cho anh. “Quán ăn này là cậu của bạn học em mở đấy. Đã rất lâu rồi, tuổi của nó còn hơn cả em nữa đấy! Hồi em học lớp 5 từng đi đến đó ăn với bố mẹ, không ngờ lần trước em đến, cậu của bạn em vẫn nhận ra em, bảo em từ bé đến lớn chẳng thay đổi gì cả, vẫn như cô bé ngày xưa!”

“Sao lại không thay đổi chứ? Trước đây em là cô con gái bé nhỏ của bố mẹ, giờ là cô gái nhỏ của anh.”

Lý Vũ Sâm nói ra lời ngọt ngào này một cách rất tự nhiên, khiến mặt Dương Nguyệt đỏ bừng.

“Nói những lời sến súa mà trơn tru vậy, xem ra trước đây anh đã từng nói rất nhiều để dỗ bạn gái nhỉ.” Tuy trong lòng thấy ngọt nhưng vẫn không tránh khỏi thấy cay cay.

Như thể đang ghen.

Những chuyện trước đây của anh, cô vẫn còn chấp nhặt trong lòng, sao lại nhỏ nhen, thể hiện rõ mình không hiểu chuyện vậy chứ?

Ngày trước yêu Cẩm Xuyên, dù biết cậu rất được các bạn nữ mến mộ nhưng cô cũng chưa từng có qua cảm giác này.

Lý Vũ Sâm nghe cô nói vậy bèn quay sang nhìn cô, mắt anh long lanh ánh cười. “Bé con, giờ anh mới phát hiện ra là em rất thích chụp mũ cho anh. Những lời này không phải ai cũng đều có thể nghe được đâu.”

“Em mới không tin ấy.”

“Không tin cũng phải tin. Em cũng hiểu tính anh rồi đấy. Em đã từng thấy anh dỗ dành cô gái nào khác chưa?”

Cô, rất đặc biệt, cũng là duy nhất.

Thực ra Dương Nguyệt rất tin.

Chiếc miệng nhỏ khẽ cong lên một nụ cười xinh đẹp nhưng cô lại chỉ tay ra ngoài cửa xe, nói: “Anh nhìn cửa hàng điện thoại kia kìa, rất nhiều năm về trước nó chỉ là một hàng tạp hóa lề đường. Em và Hướng Nam thích nhất là mua kẹo ở đấy, một chiếc kẹo kéo mềm mềm chia đôi mỗi đứa một nửa, có thể liếm được cả ngày.”

Cô hào hứng bi bô kể cho anh nghe những chuyện trước đây.

Bình thường anh bận rộn trăm công nghìn việc, những chuyện nhỏ nhặt như vậy khiến anh cảm thấy rất thú vị.

Muốn tìm hiểu nhiều hơn về cô, nhiều hơn chút nữa...

Trước khi đến đây, anh thậm chí còn định thăm bố mẹ cô một lúc nhưng nhớ đến dáng vẻ thậm thụt lén lút của cô trong điện thoại, cuối cùng anh cũng bỏ ý định.


Cô là con thỏ đế nhát gan.

Xem ra, bản thân muốn quang minh chính đại đứng trước mặt bố mẹ cô thì chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đợi rồi.

“Em muốn đến quán quen ăn không? Nếu định ăn ở đâu thì bảo trước anh còn xem chỗ đỗ xe.” Lý Vũ Sâm nhắc cô.

Dương Nguyệt lắc đầu. “Không đâu, những tiệm ăn quen, chủ tiệm đều quen em.”

Ánh mắt Lý Vũ Sâm hơi xáo động một lúc, nhìn sang cô.

Cô nhìn ra được sự không vui trong mắt anh, vội vàng giải thích. “Em không phải có ý đó.”

Lý Vũ Sâm không nói gì nữa, chỉ chú tâm lái xe. “Em chọn tiệm đi, anh đi theo chỉ thị của em.”

“Ừm, anh đi qua ngõ kia, có một tiệm được đánh giá khá cao. Là tiệm mới, em muốn đến ăn thử từ lâu rồi.”

Nhìn theo tay cô, Lý Vũ Sâm dừng xe lại trước một con ngõ đông đúc.

Anh tìm nơi đỗ xe.

Trong tiệm chỉ có mỗi chủ quán và vài người họ hàng đang bày biện dọn dẹp.

Khá là chật.

Thân người Lý Vũ Sâm cao lớn, vừa bước vào liền khiến tiệm ăn trông càng chật hẹp hơn.

Anh ngồi ở đó, những ánh mắt của mọi người trong tiệm đều hướng về phía anh. Cũng khó trách, với khí chất của anh thì cả tiệm này đều không có vẻ gì là ăn nhập với nhau.

Anh cao cao tại thượng, cao quý độc nhất.

Dương Nguyệt cũng nhìn anh. Ngũ quan vuông vức, thân người cao to, mỗi một góc đều vô cùng hoàn hảo.

Thượng đế thật sự là không công bằng.

Lý Vũ Sâm nhéo cằm cô, trêu chọc. “Nhìn anh say đắm vậy sao?”

Dương Nguyệt chu chu môi. “Thật không có cảm giác an toàn, bao nhiêu ánh mắt nhìn anh chòng chọc vậy.”

“Vậy em phải trông chừng anh chặt vào đấy, em ở đây không được quên ngày nào cũng phải gọi mấy cuộc điện thoại kiểm tra anh.” Lý Vũ Sâm chợt cảm thấy mình thật ngược đời.

Có người đàn ông nào không khao khát tự do? Ai lại muốn mình ở bên ngoài còn liên tục bị bạn gái gọi đến tra khảo chứ?


Thế mà anh lại...

Còn chờ đợi.

Cô nhóc này có những lúc quá hiểu chuyện.

Biết rõ là anh tụ họp bên ngoài, hơn nữa đều ở những nơi có rất nhiều phụ nữ đẹp, nhưng cô vẫn có thể không gọi dù chỉ là một cuộc.

Hai người họ đang nói chuyện qua lại thì món ăn được mang đến.

Dương Nguyệt hồ hởi gắp thức ăn cho Lý Vũ Sâm, để anh ăn thử món này món kia.

“Ý, đây không phải Dương Nguyệt sao?”

Đột nhiên một giọng nói vang đến.

Dương Nguyệt theo bản năng, cứng đơ người, cô ngẩng lên thì thấy một đám bạn học cũ bước ra từ phòng riêng trong tiệm.

Rất nhanh, mọi người đều nhận ra cô.

Hơn nữa trong đám bạn đó...

Còn có cả Hướng Nam.

Dương Nguyệt vội vàng đứng dậy, giật thót nhìn sang Lý Vũ Sâm, nhìn thấy anh cũng đứng dậy theo, mỉm cười lịch lãm với các bạn cô.

“Mọi người... sao lại ở đây?” Dương Nguyệt ấp úng hỏi, trống ngực cũng đập thình thịch theo.

Bố mẹ những bạn học này của cô rất nhiều người trong số họ cũng là bạn bè của bố mẹ cô, cô không dám bảo đảm...

“Đúng lúc đến đây ăn cơm, không ngờ lại gặp cậu. Thật là lâu quá rồi không gặp!” Một người lên tiếng, nhưng mắt đối phương lại bị bóng người bên cạnh cô thu hút.

“Dương Nguyệt, vị này là...”

Lý Vũ Sâm không chủ động lên tiếng, chỉ quay sang nhìn Dương Nguyệt.

Dường như đang đợi câu trả lời của cô.

Hai tay Dương Nguyệt đan chặt vào nhau, cúi đầu đầy bất an. “Là... giáo viên trường tớ, vừa hay đến đây thăm người thân...”

Nói đến những từ cuối cùng, cô cảm nhận được ánh mắt anh ở bên cạnh trở nên vừa lạnh vừa trầm, giọng cô cũng nhỏ dần, nhỏ đến mức bản thân cũng sắp không nghe thấy...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận