Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

“A, Nam Kiêu, cô gái này có phải người lần trước chúng ta gặp ở F10 không?” Tần Tư Lam cười dịu dàng cất tiếng hỏi, giọng cô ta lanh lảnh mát lạnh như gió xuân, nhưng lại khiến Cố Thiên Tầm muốn cắn chặt răng lại.

Dương Mộc Tây nhìn sang cô, cô không có động tĩnh nào, chỉ ngồi thẳng lưng điềm tĩnh.

“Chúng ta qua bên kia ngồi đi.” Cảnh Nam Kiêu bị câu nhắc nhở của Tần Tư Lam mới phát hiện ra sự hiện diện của Cố Thiên Tầm, nhìn thấy bóng lưng cô từ phía sau, anh ta hơi sững người lại, sau đó vội kéo Tần Tư Lam đi.

“Đợi đã, Nam Kiêu, bên đó hình như là Tiểu Dao.” Tần Tư Lam lại một lần nữa phát hiện ra người quen, sau đó ánh mắt cô ta hướng về phía người đàn ông đang ngồi đối diện với Cảnh Dao, đột nhiên cười lên, nói nhẹ: “Người ngồi đằng kia không phải là người yêu của cô gái này à? Sao bây giờ lại ngồi cùng bàn với Tiểu Dao vậy?”

Giọng điệu cô ta rõ ràng là có chút cười cợt chế giễu.

“Anh, chị Tư Lam, hai người cũng ở đây à?” Cảnh Dao lúc này cũng phát hiện ra bọn họ, giọng điệu vui vẻ gọi chào như thể Tần Tư Lam mới là chị dâu của cô ta vậy. Ánh mắt cô ta liếc về phía Cố Thiên Tầm, có chút ngạo mạn vui mừng khi thấy cô khổ sở.

Mộ Dạ Bạch đẩy ghế đứng lên, vẫn là dáng vẻ công tôn quý tử đó, điềm đạm như thể không ai lọt được vào mắt anh ta vậy, khách sáo nhìn sang họ, mặt không có chút xáo động nào.


Cố Thiên Tầm ngồi đơ như tượng đá giữa bọn họ.

Bốn người bọn họ cùng một loại, còn cô lại bị vứt bỏ ra rìa không thương tiếc.

Trong hoàn cảnh ái ngại này, giống như một cái bạt tai bốp một tiếng vào mặt cô.

Nếu như ở lần trước Mộ Dạ Bạch đã kéo cô ra khỏi cục diện khó xử, khiến cô không bị mất mặt trước Tần Tư Lam thì hôm nay tự nhiên bốn người bọn họ lại thành một phe, không nói lời nào mà sự thật lần trước bị vạch trần, lại một lần nữa đẩy cô vào tình thế khốn khổ, khốn khổ đến cùng cực.

“Hay là bọn mình đi đi?” Dương Mộc Tây nhìn sắc mặt Cố Thiên Tầm, có chút lo lắng, ái ngại.

Cố Thiên Tầm hít một hơi sâu, mỉm cười nhẹ, cô chỉnh lại đầu tóc, nói: “Không đi! Giờ mà đi thì chúng ta khác gì bại binh hèn nhát bỏ chạy. Mình đâu có làm sai chuyện gì, có đi cũng không đến lượt mình phải đi.”

Cô đang cố gắng giành lại chút tôn nghiêm kiêu hãnh vụn vỡ cuối cùng của mình.


“Nếu cậu có thể chịu đựng tiếp được, thì chúng ta sẽ ngồi đến cuối cùng!” Dương Mộc Tây giận sôi máu, như thể chính cô mới là người trong cuộc vậy.

Khoảng cách giữa bốn người họ gần hơn, cũng không biết họ nói những chuyện gì với nhau, Cố Thiên Tầm không đi xem, cũng không muốn nghe. Một lúc sau bọn họ chọn ngồi khác bàn. Cũng không hiểu Tần Tư Lam cố tình hay không mà kéo Cảnh Nam Kiêu ngồi xuống bàn ngay bên cạnh bàn của Cố Thiên Tầm.

Giữa họ chỉ còn khoảng cách hai bước chân.

“Phục vụ!” Đang ăn dở chừng, Cố Thiên Tầm vẫy tay gọi phục vụ bàn.

“Xin hỏi quý khách cần gì ạ?”

“Đem giúp tôi 3 chai vang đỏ lên đây.”

Dương Mộc Tây ngạc nhiên nhìn cô. Cô nói tiếp: “Là loại vica... tên cụ thể là gì tôi quên mất rồi, tóm lại là loại rượu vang 15 vạn 1 chai của nhà hàng này.”

“15 vạn?” Dương Mộc Tây há hốc mồm, thì thầm: “Cậu điên rồi à? 3 chai rượu là 45 vạn! Cậu muốn uống vàng hả?”

“Cậu đừng lo, ngoan ngoãn ăn cơm của cậu đi.” Cố Thiên Tầm vỗ vỗ vai cô trấn an, mặt không cảm xúc lấy ra 1 chiếc thẻ ngân hàng đưa cho phục vụ bàn: “Làm phiền cô.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận