Sau khi nói chuyện một lúc Hàn Bách mới biết người bệnh tên Tạ Nghiên Dương, là một nhà thiết kế nội thất của tập đoàn "Mine nội thất hàng đầu", đã có chồng và 2 đứa con gái, vào 2 năm trước đã ly hôn và bị chồng cưới quyền nuôi dưỡng cả hai đứa con, hiện tại đang sống với mẹ ở nhà riêng.
Tạ Nghiên Dương khá lành tính nên hay bị đồng nghiệp lợi dụng, bị phân biệt đối xử nhưng không dám ngóc đầu lên trống trả, vài ngày trước bị đồng nghiệp chơi xấu trộm mất bản thiết kế cho khách quan trọng khiến đối phương giận dữ hủy hợp đồng sau đó bị giám đốc sa thải.
Hàn Bách bất chợt hỏi: "Cô thử nghĩ kĩ xem nếu không may hôm nay cô sảy ra chuyện gì thì mẹ cô ở nhà phải làm sao?"
"Tôi...nhưng tôi mất hết tất cả rồi, khó khăn lắm mới có công ty chịu nhận tôi, giờ đây chẳng còn gì, vậy tôi lấy gì nuôi dưỡng mẹ tôi?" Tạ Nghiên Dương hơi suy nghĩ rồi cười khổ nói.
"Cô không mất hết tất cả đâu, cô còn có mẹ cô mà, vẫn có người luôn luôn đứng phía sau cổ vũ cô đó thôi" Hàn Bách nhẹ giọng an ủi.
Tạ Nghiên Dương như nhớ ra gì đó lại nói: "Chuyện này cô giúp tôi đừng nói với mẹ tôi tránh để bà ấy lo"
"Ừm tôi biết rồi" Hàn Bách đang có ý định tìm và gọi về nhà nhưng nghe thế lại thôi.
Suy nghĩ một hồi tự nhiên Hàn Bách nảy ra ý tưởng gì đó rồi nói với Tạ Nghiên Dương: "Cô này, cô có muốn có công việc không?"
"Có chứ! Cô có chỗ nào tuyển nhân viên sao?" Tạ Nghiên Dương nghe thấy vậy vui mừng hỏi.
"Đúng, tôi cũng đang có ý định lập công ty riêng, nếu có thể tôi muốn cô về làm việc với tôi" Hàn Bách tràn đầy ý chí nói.
"Cô...cô nói thật chứ?" Tạ Nghiên Dương ngạc nhiên hỏi.
"Tất nhiên rồi"
"Nhưng tôi liệu có làm được không?"
"Hm...với tài năng hiện tại của cô tôi quyết định mở công ty nội thất, cô chắc chắn làm được" Hàn Bách suy nghĩ trong phút chốc.
"Cô...Cô nên suy nghĩ kĩ chút đi, tôi không muốn đây chỉ là suy nghĩ nhất thời của cô" Tạ Nghiên Dương nghiêm túc nói.
"Cô yên tâm, cô có tài, tôi có tiền chúng ta kết hợp quá là tuyệt vời rồi" Hàn Bách thoải mái nói, thật ra cô đã muốn tự mình mở công ty từ lâu nhưng chưa biết nên làm gì, lần này cô muốn thử thách bản thân mình một lần.
"Vậy được rồi, tôi thực sự cảm ơn cô nhiều lắm"
"Không có gì, vậy không có việc gì chúng tôi về trước, có việc gì thì gọi vào số này" Hàn Bách nói rồi đưa một tấm danh thiếp cho Tạ Nghiên Dương.
"Ừm"
Vừa lúc đó Tôn Mặc Thiên ban nãy đi nghe điện thoại giờ mới trở vào thì thấy cô đi ra, vậy là hai người về thẳng về Bạch Liên Vạn Thự.
Tối hôm đó Hàn Bách qua phòng sách tìm Tôn Mặc Thiên, ngồi xuống đối diện anh cô nói: "Anh...em muốn mở công ty"
"Hửm!...Em muốn mở công ty gì? Sao không ở nhà để anh nuôi" Tôn Mặc Thiên ngẩng lên nhìn cô.
"Em định mở công ty thiết kế nội thất vả lại em đâu thể để anh nuôi mãi được, phải ra ngoài làm việc chứ"
"Yên tâm đi nuôi em anh không sạt nghiệp được đâu" Tôn Mặc Thiên nửa đùa nửa thật nói.
"Nhưng mà em quyết định rồi"
"Vì Tạ Nghiên Dương?" Tôn Mặc Thiên hỏi.
"Cũng không hẳn dù sao bây giờ em cũng không có gì làm, thử thách bản thân một lần xem sao"
"Vậy được, em đã tìm được chỗ mở chưa?"
"Dạ chưa, em không biết nên mua toà nào thích hợp, nên để ở trung tâm hay đâu" Hàn Bách bây giờ mới nhận ra được khó khăn.
"Việc đó để anh lo"
"Không phiền anh chứ?"
"Không phiền" Tôn Mặc Thiên nói xong vẫy tay với Hàn Bách ra hiệu cô lại gần anh.
Hàn Bách đứng lên tiến lại đến khi chỉ cách Tôn Mặc Thiên vào cm thì bị một bàn tay kéo lấy, chỉ vài giây Hàn Bách đã ngồi gọn trên đùi Tôn Mặc Thiên.
Cô ôm cổ anh tựa vào ngực anh hít mùi hương trên người anh.
Tôn Mặc Thiên cười nhẹ rồi tắt máy tính, bế thốc cô lên đi về phòng ngủ chính.
Cả hai cùng nằm xuống, bất ngờ anh kéo cằm cô nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng manh của cô.
Mặc dù không biết vì sao Tôn Mặc Thiên lại hôn mình nhưng Hàn Bách vẫn nhiệt tình đáp lại.
Nụ hôn từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo hơn, đến khi cảm tưởng như không thở được nữa thì mới chịu buông môi ra.
Hàn Bách nhìn thấy yết hầu của Tôn Mặc Thiên khẽ chuyển động thì đỏ mặt vùi vào lòng Tôn Mặc Thiên.
Tôn Mặc Thiên cười khẽ rồi ôm cô hôn lên chóp đầu Hàn Bách rồi cả hai chìm vào giấc ngủ..