Ngày hôm sau, Tôn Mặc Thiên nghỉ cả ngày ở nhà, cùng đi dạo phố, xem phim với Hàn Bách, tới tối anh nói sẽ dẫn cô tới một nơi, Hàn Bách ngồi trên xe cảm thấy con đường đi rất lạ, xe chạy trên đường cao tốc một hồi rồi dừng lại trước cổng cục dân chính.
Hàn Bách ngờ vực bước xuống xe nhìn Tôn Mặc Thiên nói: "Anh, mình tới đây làm gì?"
"Xác nhận vài thứ" Tôn Mặc Thiên nói rồi dắt tay Hàn Bách vào bên trong, nhưng khi đến giữa cửa anh bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn chằm chằm Hàn Bách, trước ánh mắt khó hiểu của cô anh nhẹ nhàng lôi ra một hộp nhung nhỏ màu đỏ, quỳ một gối xuống trước mặt cô.
Mở nắp hộp nhung ra nhìn lên nói bằng giọng vô cùng ấm áp:
"Tiểu Bách! Cả đời này của anh chưa rung động trước bất kì ai, nhưng sự xuất hiện của em như một kì tích vậy, em nhẹ nhàng đi tới sưởi ấm trái tim vốn không có tình yêu của anh, cho anh cảm giác yêu thương một người thật lòng là gì, nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ em, muốn ở cạnh bên em! Tiểu Bách đồng ý gả cho anh nhé!"
Hàn Bách mở to mắt bất ngờ, anh đang cầu hôn cô sao? Tại sao lại ở trước cục dân chính để cầu hôn như vậy? Mất một lúc lâu cô mới phản họ lại kịp âm thanh nhỏ nhẹ vang lên: "Anh..."
"Đồng ý đi! Đồng ý đi..." Không biết từ lúc nào mọi người xung quanh đã vây lại xem màn cầu hôn này hô to.
Trong tay Tôn Mặc Thiên đột ngột xuất hiện một bó hoa hồng đỏ to, do nhân viên làm theo yêu cầu của anh mang tới.
Tôn Mặc Thiên căng thẳng nhìn Hàn Bách, chỉ sợ lời cô thốt ra anh sẽ lên cơn đau tim mất: "Em có nguyện ý đi cùng anh hết quãng đường còn lại không? Để anh là người phía sau che chở vỗ về em, và em có nguyện ý trở thành ánh sáng của cuộc đời anh không?"
"...Em nguyện ý" Âm thanh nghẹn ngào của Hàn Bách vang lên, những giọt nước mắt hạnh phúc theo đó mà rơi xuống lách tách.
Tôn Mặc Thiên đứng dậy đeo chiếc nhẫn kim cương ngón áp út của Hàn Bách sau đó ôm cô thật chặt nỉ non bên tai cô: "Cảm ơn em...tiểu Bách"
Mọi người xung quanh thi nhau vỗ tay, không biết hoa hồng ở đâu đột nhiên phủ đầy xuống vị trí của Hàn Bách và Tôn Mặc Thiên.
Giây phút ký lên tờ giấy chứng nhận kết hôn, Hàn Bách chần chừ trong giây lát rồi lập tức ấn bút kí tên, cô nguyện giao hạnh phúc cả đời cho anh.
"Hai vị thật xứng đôi làm sao" Nhân viên xuýt xoa nói.
Trai tài gái sắc thành đôi với nhau.
Hai người cùng nhau chụp ảnh, sau đó ngồi đợi, Hàn Bách không hiểu sao cứ thấy căng thẳng, có lẽ là lần đầu kết hôn.
"Không cần căng thẳng, đợi một chút thôi" Tôn Mặc Thiên nắm tay cô vuốt ve.
Nói chứ anh cũng hồi hộp,
Một lát sau hai người dắt tay nhau đi ra khỏi cục dân chính.
Cầm quyển sổ kết hôn nhỏ nhỏ màu đỏ trên tay, Hàn Bách có đủ thứ tâm trạng xúc động, nước mắt cô rơi liên tục, lúc chụp ảnh khi nãy có hơi vất vả vì nước mắt cô cứ chảy hoài.
Trên đường về Hàn Bách vẫn còn sụt sịt, vậy mà không ngờ đến cô cùng anh đã trở thành vợ chồng từ hôm nay, cảm xúc thực khó tả.
"Được rồi đừng khóc nữa, em cứ khóc như vậy anh đau lòng lắm đấy" Tôn Mặc Thiên một tay cầm vô lăng một tay nâng bàn tay Hàn Bách lên đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.
"Đây là giọt nước mắt hạnh phúc đấy anh hiểu không?" Hàn Bách lau nước mắt nói.
"Anh cũng hạnh phúc cuối cùng cũng có danh phận ở bên em, vợ à!" Tôn Mặc Thiên cười nói.1
Hàn Bách ngỡ ngàng về câu nói của Tôn Mặc Thiên, vợ sao? Nghe lạ tai thật nhưng mà cô thích, Hàn Bách chần chừ vài giây rồi cất giọng: "Chồng.."
Tôn Mặc Thiên sững người sau đó liền vui vẻ nói: "Gọi thêm lần nữa đi!"
"Chồng!" Hàn Bách mỉm cười gọi.
"Thêm lần nữa đi anh thích nghe" Tôn Mặc Thiên lại nở nụ cười tươi hơn ban nãy, nghe giọng Hàn Bách gọi thực sự rât ngọt ngào.
"Chồng à" Hàn Bách vẫn vui vẻ gọi.
"Thêm lần nữa đi" Tôn Mặc Thiên lại nói.
"..."
- -----------
Đắm chìm trong hạnh phúc nên khi xe dừng lại Hàn Bách mới thấy đây không phải Bạch Liên Vạn Thự mà là một nơi xa lạ, phía trước mặt có một cánh cổng sắt lớn, bên trong không có một chút ánh sáng nào.
Hàn Bách nghi hoặc hỏi: "Đây là đâu vậy?"
"Bí mật" Tôn Mặc Thiên cười dịu dàng khoác chiếc áo dài của mình lên vai Hàn Bách rồi nắm tay Hàn Bách đi qua cánh cổng vào bên trong.
Trước mắt là một khu rừng nhỏ, trên thân cây vốn gắn đèn nhưng đều bị tắt toàn bộ.
Hàn Bách được Tôn Mặc Thiên cẩn thận dẫn qua rừng cây không chút ánh sáng.
Đến khi dừng lại Hàn Bách bị cảnh tượng trước mắt làm ngạc nhiên......