Ông bà Cố buông ly trà xuống bàn, nở nụ cười ưng ý, Cố Thúc Tịnh mở lời:
“Jack, tôi biết cậu là người tài giỏi nhưng tôi tin con gái tôi cũng xinh đẹp và giỏi giang không kém gì cậu. Nếu cậu có ý định trêu đùa với nó thì nên từ bỏ ý định đó đi, bởi vì tôi có thể sẵn sàng giết chết những người khiến con gái tôi đau khổ.”
Cố Y Lạc lay bên tay Cố Thúc Tịnh, trách mắng:
“Bố nói cái gì vậy hả? Người ta mới lần đầu về ra mắt bố đã đem cái chết ra doạ như thế ai mà thèm lấy em gái con nữa.”
Đinh Giang vội bào chữa thay chồng:
“Cháu đừng để ý, ông ấy chỉ nói bừa thôi!”
Jack trịnh trọng đứng dậy, chỉnh đốn lại vạt áo, ho nhẹ hai tiếng lấy giọng, nghiêm túc bày tỏ:
“Thưa hai bác, cháu đã cùng Hiểu Đồng về đây thì chắc chắn đã xác định một mối quan hệ nghiêm túc, muốn cưới cô ấy làm vợ. Chờ tới lúc cô ấy gật đầu cháu sẽ lập tức dẫn cô ấy về Anh gặp ba mẹ. Cháu xin cam đoan nếu cháu dám trêu đùa tình cảm của cô ấy hoặc hai lòng sẽ không cần tới bác ra tay cháu sẽ tự nhảy xuống biển tự kết liễu đời mình. Cháu thật lòng yêu Hiểu Đồng, và hi vọng gia đình mình sẽ chấp thuận cho tình cảm này của chúng cháu.”
Cố Hiểu Đồng đứng phắt lên, đan xen ngón tay vào kẽ hở bàn tay Jack, âu yếm nhìn anh rồi khẳng khái tuyên bố:
“Ba mẹ hai bọn con thật sự nghiêm túc cho tình cảm này, không một chút đùa giỡn.”
“Nhưng…”
Nhưng mà hai đứa vừa quen nhau chưa bao lâu, thời gian chừng ấy chưa đủ để hiểu hết về con người của nhau. Hơn nữa, tình yêu và hôn nhân không phải là chuyện ngày một, ngày hai mà đó là cả một đời.
“Ba mẹ yên tâm, anh Jack đã biết những thứ trong quá khứ của con, cũng đã biết chuyện con đã phải đi tù hai năm nhưng anh ấy vẫn ở bên con, anh ấy bảo: quá khứ của con như thế nào anh ấy không quan tâm, bởi vì thời điểm anh ấy gặp con là trái tim anh ấy rung động, ít nhất anh ấy nhìn thấy được con là một cô gái thiện lương.”
Tình yêu không phải là dò xét quá khứ của đối phương, mà nhìn nhận con người họ ở hiện tại.
Có thể quá khứ Cố Hiểu Đồng là một người không tốt đẹp nhưng hiện tại cô ấy đã quay đầu, phần thiện đã thắng cái ác, cô ấy xứng đáng có được tình yêu, có được hạnh phúc, cô ấy xứng đáng gặp được người đàn ông sẵn sàng hết lòng yêu thương và bảo vệ.
Chính sự chân thành ấy đã cảm hoá được những trăn trở của ông bà Cố. Bởi vì họ biết con gái đã gặp được đúng người, Jack là người đàn ông có thể chèo chống sóng gió cuộc đời cùng nó.
*****
Một buổi chiều cuối đông lạnh lẽo, Cố Hiểu Đồng cùng Jack khoác tay nhau đi bộ trên con đường tuyết trắng xoá, cười nói vui vẻ.
Nụ cười trên bờ môi Cố Hiểu Đồng vụt tắt khi nhìn thấy một người đàn ông từ xa đi tới.
Họ dừng lại trước mặt nhau, nhìn đối phương rất lâu, tầm nhìn dần bị thu hẹp khi bọt tuyết dính lên trên bờ mi rưng rưng.
Không còn yêu nhưng kỉ niệm vẫn còn đó…
Người đàn ông mà Cố Hiểu Đồng đã từng bất chấp yêu, bất chấp mọi giá để có được, đến cuối cùng điều mà cô nhận lại là thứ tình yêu miễn cưỡng của anh ta.
“Khương Nhạc… Lâu rồi không gặp.”
“Hiểu Đồng, em vẫn sống tốt chứ?”
“Ừm… Vẫn tốt.”
Không gian như lắng đọng giữa bầu trời tuyết trắng xoá.
Trời lạnh rồi, cô đã có người sưởi ấm còn anh vẫn một mình.
Có lẽ đó là cái giá mà anh phải trả cho một tình yêu đo đạc bằng giá cả.
Cô ấy từng hết lòng yêu anh nhưng anh lại đem tình yêu của cô ấy ra trao đổi.
“Đây là… Bạn trai em sao?”
Ánh mắt Khương Nhạc dịch chuyển sang Jack rồi hỏi.
Cố Hiểu Đồng mím chặt môi, gật đầu: “ừm.”
“Chúc em hạnh phúc, trời lạnh rồi mau quay về đi. Anh đi trước đây.”
Khương Nhạc cố gắng nói hết lời mà không bị cảm xúc chi phối, họ bước qua nhau, để lại cho nhau bờ lưng lạnh lẽo, phớt lờ nhau như chưa từng có kỉ niệm.
Vậy là kết thúc rồi, kết thúc mối tình thanh xuân đầy ngang trái và khổ đau.
Tuy bây giờ Cố Hiểu Đồng không còn cuồng nhiệt, ngu muội như xưa nhưng cô lại cảm thấy hạnh phúc cho tình yêu bình dị ở hiện tại.
Có thể tình yêu cũng cần sự trưởng thành, cũng như đi qua những người không tốt đẹp để có cơ hội gặp gỡ tình yêu đích thực, lớn lao.
Tình yêu của Hiểu Đồng và Jack cứ bình dị như thế, không ồn ào náo nhiệt nhưng đủ ngọt ngào, không chạy đua với thời gian nhưng tốc độ đủ vững.
*****
Một buổi chiều ảm đạm, hai chị em nhà họ Cố ngồi cạnh nhau ngắm nhìn tuyết rơi rồi tâm sự.
Cố Y Lạc mở lời: “Chị em chúng ta đã đi qua không ít những hiểu nhầm, tranh đoạt nhưng đến cuối cùng vẫn chọn cách yêu thương nhau để tiếp tục sống. Chúng ta đã từng cùng yêu một người đàn ông, vì anh ta mà đấu đá gần nửa đời người, nhưng kết quả anh ta chẳng là ai cả, chỉ là một người lạ từng thoáng qua, anh ta cũng không phải là bến đỗ cuối cùng của ai trong hai ta.
Ngày trước, chị cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới sẽ có một ngày nào đó được cùng em ngồi cạnh nhau trò chuyện như hôm nay. Chị cũng chưa từng nghĩ mình sẽ tha thứ cho em, nhưng chị cũng chưa từng hận được em.
Có lẽ thứ mà khiến người ta không thể phủ nhận, không thể xa cách nhất chính là gia đình. Cho dù có lầm đường lạc bước lớn đến thế nào đi chăng nữa thì chỉ có người thân mới có khả năng bao dung cho chúng ta trong tất cả mọi chuyện.”
Cố Hiểu Đồng đăm chiêu nhìn những bông tuyết trắng xoá tinh nghịch bên cửa sổ, cô quyện mình say đắm vào bầu trời xám mịt ấy, tuy không rực rỡ nhưng có chút ít niềm vui, cũng giống như sự không cuồng nhiệt của cô nhưng luôn tin rằng: một ngày nào đó sau bầu trời tuyết kia, mặt trời sẽ loé rạng, sưởi ấm.
“Em đã từng làm ra nhiều chuyện ngu ngốc, cũng đã trải qua không ít gian khổ, đi nhiều nơi, nhưng chính nó đã giúp em nhận ra: không nơi nào ấm cúm như gia đình, không ai rộng lòng như ba mẹ, cũng chẳng có ai yêu thương, che chở cho em giống như chị cả.
Có lẽ con người ta cần phải trải qua một đoạn đường tăm tối để biết trân trọng mảng sáng. Cũng như phải có những ngày tuyết đông lạnh lẽo thì chúng ta mới thấy quý trọng ánh mặt trời.
Chị, em cảm ơn chị, cảm ơn chị đã luôn bao dung, chở che cho em, luôn âm thầm quan sát phía sau em giúp em nhận ra nhiều giá trị đáng có của cuộc sống này.”
Cố Y Lạc ôm chầm Cố Hiểu Đồng, nghẹn ngào xúc động, âu yếm vuốt ve:
“Em gái chị thực sự đã trưởng thành thật rồi, chị và ba mẹ không cần phải lo lắng nữa.”
Cố Hiểu Đồng dựa đầu vào bầu ngực Cố Y Lạc, nằm trọn trong vòng tay cô, bắt đầu hồi tưởng về nhiều chuyện ngày xưa, vui có buồn có, khóc có cười có, tất cả đều tạo nên một niềm rung cảm hạnh phúc, âu yếm, yêu thương.