Sắc mặt Mộ Thiên Hoành rất khó coi.
Mộ Ngạn Trạch và Cảnh Tiểu Nhã cũng không khác gì mấy.Cảnh Tiểu Nhã gắt gao ôm lấy cánh tay Mộ Ngạn Trạch, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn tràn đầy ẩn nhẫn và uất ức.
Hốc mắt khóc đến đỏ bừng, nhìn qua thật nhu nhược đáng thương.Một đám người lập tức nhảy lên phía trước, tha thiết quan tâm nói: “Tiểu Nhã! Con không sao chứ?”Cảnh Tiểu Nhã lắc lắc đầu, buồn bã nói một câu: “Con không có việc gì.”Nói xong, cô ta ngẩng đầu nhìn về Cảnh Ninh đứng phía sau đám người.“Chị.”Cô ta nhẹ nhàng gọi một tiếng, đi lên phía trước, áy náy và yếu đuối nhìn cô.“Thật xin lỗi.
Em không nghĩ là chị sẽ qua đó… Em và anh A Trạch… Chúng em không phải cố ý.
Xin chị tha thứ cho chúng em!”Cảnh Ninh lạnh lùng nhìn cô ta, mặt vô biểu cảm.Mộ Thiên Hoành cũng thở dài, tiến lên nói: “Chuyện này là do nhà họ Mộ của chú có lỗi với cháu.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cũng không có cách quay lại.
Cháu cần bồi thường gì, chỉ cần cháu mở miệng, nhà họ Mộ của chú nhất định thỏa mãn cháu.”Cảnh Ninh cười lạnh: “Bồi thường? Chú là muốn lấy tiền tống cổ cháu sao?”Mộ Thiên Hoành biến sắc, đáy mắt hiện lên tia áy náy.Ông ta quay đầu, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mộ Ngạn Trạch một cái, gầm lên: “Đồ khốn nạn! Tự mày gây chuyện xấu, còn không tự mình lại đây nói rõ ràng!”Mặt Mộ Ngạn Trạch không tình nguyện, liếc mắt nhìn Cảnh Ninh một cái.
Chung quy dưới sự uy nghiêm của cha mình anh ta không tình nguyện mà bước lên trước.“Cảnh Ninh, chúng ta không hợp, vẫn nên hủy bỏ hôn ước đi!”Cảnh Ninh chấn động.Tâm như là bị dao cùn cắt qua, nổi lên sự đau đớn.Rõ ràng biết kết quả nhưng lúc tự mình nghe được câu đó vẫn không ngăn được cảm thấy khổ sở.
Trong lòng tràn đầy sự lạnh lẽo.Cô nhìn người đàn ông trước mắt, cong cong môi, đáy mắt nhiễm tia tanh đỏ.“Mộ Ngạn Trạch, chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi?”“Sáu năm.”Sáu năm sao? Ồ!Không nghĩ đến, sáu năm qua, đổi lấy chính là kết quả như vậy.Để cô bắt gian trên giường, xong việc không có áy náy, không có ân hận, thậm chí không có xin lỗi.
Chỉ có một câu lạnh băng “Chúng ta không hợp”.Có gì đó tan vỡ từ đáy lòng, cô châm chọc cong khóe môi, không chút do dự nào: “Được, tôi đồng ý với anh.”Mộ Ngạn Trạch ngẩn ra, bất ngờ đối với quyết định của cô.Anh ta khẽ nhíu mày, nghi ngờ nhìn cô: “Cô nói thật?”“Hủy bỏ hôn ước thì có thể, nhưng tôi muốn được bồi thường bằng ba công ty con mà Mộ Thị mới mua!”“Cái gì? Mày điên rồi?”Mộ Thiên Hoành và Mộ Ngạn Trạch còn chưa kịp nói chuyện, Cảnh Khiếu Đức đã rống ra tiếng.Cảnh Ninh lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái: “Còn không có thành thông gia đâu, đã vội vã thay nhà người ta suy nghĩ sao? Ăn tương có phải quá khó coi không nhỉ?”“Mày!”“Được.”Mộ Thiên Hoành giơ tay, cắt ngang Cảnh Khiếu Đức, bình tĩnh nhìn Cảnh Ninh.“Chú đồng ý với điều kiện của cháu.
Khi nào cháu lấy nửa hôn thư kia ra, chú sẽ để công ty dưới tên của cháu.”“Một lời đã định.”Mộ Thiên Hoành đưa luật sư rời đi.
Cảnh Khiếu đứng thở phì phì trừng mắt liếc nhìn Cảnh Ninh một cái.
Dư Tú Liên nâng bà cụ Cảnh rời đi.Hành lang trống trải chỉ còn dư lại ba người Cảnh Ninh, Mộ Ngạn Trạch và Cảnh Tiểu Nhã.Cô không muốn dây dưa nhiều làm gì, mặt lạnh xoay người đi ra ngoài, phía sau lại truyền đến giọng nói vội vàng của Cảnh Tiểu Nhã.“Chị!”Giây tiếp theo, con đường phía trước đã bị người cản trở.Gương mặt Cảnh Tiểu Nhã trắng bệch, khóc như lê đái vũ.
Cô ta nắm lấy cánh tay cô, run rẩy nói: “Chị, em rất xin lỗi.
Em thật sự không phải cố ý thích anh A Trạch.
Xin chị ngàn vạn lần không cần tức giận với bọn em.
Lỗi tất cả là ở em, chị muốn đánh, muốn chửi thì chị cứ nhắm vào em đi!”.