Cảnh Ninh nhìn bộ dạng bất lực nhu nhược của cô ta, cảm thấy ghê tởm đến cực điểm.Lạnh lùng ném cô ta ra: “Đừng chạm vào tôi!”Ban đầu vô dụng không mấy sức lực, cơ thể Cảnh Tiểu Nhã đột nhiên lảo đảo một chút, hét lên một tiếng, cả người ngã xuống mặt đất.“Tiểu Nhã!”Mộ Ngạn Trạch bước xa xông lên nâng cô ta dậy, tức giận gầm nhẹ: “Cảnh Ninh! Cô làm gì vậy?”“Tôi không có…”Sắc mặt Cảnh Ninh khẽ thay đổi, theo bản năng muốn giải thích nhưng bị Cảnh Tiểu Nhã cắt ngang.“Anh A Trạch, đừng trách chị ấy, là em câu dẫn anh.
Đừng nói chị ấy chỉ đẩy em một chút, dù là đánh em mắng em cũng là điều tất nhiên.”Đồng tử Cảnh Ninh hơi co lại, trên mặt tràn ngập khiếp sợ.Cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt thất vọng đến cực điểm của Mộ Ngạn Trạch.“Tôi không nghĩ cô sẽ biến thành như thế.
Chuyện này là tôi sai, cô tức giận điều gì cứ hướng đến tôi! Sao cô ra tay với Tiểu Nhã làm gì?”Cô há miệng thở dốc, lời giải thích đột nhiên nghẹn ở yết hầu, giống như một cái gai nằm ngang ở đó, đâm đến sinh đau.“Anh cho rằng… Là tôi đẩy cô ta?”“Tôi tận mắt nhìn thấy chẳng lẽ còn là sai? Tôi vẫn luôn cho rằng cô chỉ nóng tính chút, nhưng vẫn còn lương thiện.
Hôm nay tôi mới biết được, tàn nhẫn độc ác, có thù tất báo mới là bản chất thật của cô! Nhiều năm như vậy tôi đã nhìn lầm cô rồi!”Cảnh Ninh đứng ở nơi đó, không thể tin được bản thân nghe được điều này.Cô quay đầu nhìn về phía Cảnh Tiểu Nhã, đáy mắt đối phương hiện lên tia ác độc và đắc ý.Trong lòng chậm rãi ập đến một trận lạnh lẽo.Một lát sau, cô khẽ cười một tiếng, tươi cười tràn ngập châm chọc.“Mộ Ngạn Trạch, thẳng đến hôm nay tôi mới phát hiện, anh thật ngu xuẩn!”“Cô nói cái gì?”“Không có gì.
Không phải hai người rất yêu nhau sao? Được! Tôi thành toàn cho hai người.
Một cái chén từng đựng phân, dù là tẩy sạch sẽ nhưng cũng không có người nào sẽ lấy để đựng phân có phải không?”Sắc mặt Mộ Ngạn Trạch thay đổi, không nghĩ người phụ nữ luôn thanh lãnh đạm mạc, tu dưỡng tốt đẹp trước mắt sẽ nói ra những lời thô tục, xấu xí đến thế.Anh ta sầm mặt xuống: “Cảnh Ninh! Cô đừng được một tấc mà muốn tiến một thước!”Cảnh Ninh cười lạnh, ý cười chế nhạo.Cô móc ra khăn tay lau lau chỗ vừa rồi bị Cảnh Tiểu Nhã đụng đến, giọng điệu không chút để ý.“Được rồi! Tôi không rảnh ở chỗ này vô nghĩa với hai người.
Từ nay về sau, mong anh mang con chim hoàng yến bên cạnh anh lăn ra khỏi tầm mắt của tôi! Tôi chúc hai người…”Tròng mắt cô xoay chuyển, đôi mắt thanh lệ hiện lên tia trào phúng, cười khẽ: “Kỹ nữ xứng chó, thiên trường địa cửu!”Nói xong, cô không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nói chuyện nào, xoay người rời đi.Mộ Ngạn Trạch tức giận đến xanh mét mặt: “Cô có ý gì? Cô đứng lại đó cho tôi…”“Anh A Trạch…”Đúng lúc này, cánh tay đột nhiên bị người bắt lấy.
Sắc mặt Cảnh Tiểu Nhã trắng bệch, cô ta ôm bụng: “Anh A Trạch, em đau bụng quá.”Sắc mặt Mộ Ngạn Trạch thay đổi: “Tiểu Nhã, em làm sao thế?”“Em không biết…”Một dòng máu tanh nồng lan tràn xuống từ bắp đùi của Cảnh Tiểu Nhã.Đồng tử Mộ Ngạn Trạch co chặt, hung hăng chấn động.“Đừng sợ, anh lập tức đưa em đi bệnh viện.”.