Diệp Châu Tuấn tự nhận anh đối xử với Diệp Cẩm Hằng không tệ.
Nhưng mà lúc hai người ở chung, Diệp Cẩm Hằng luôn luôn cố gắng làm anh ta vui lòng, đây là chuyện anh vô cùng không thích.
“Em tự nguyện nấu cơm cho anh.”
Diệp Cẩm Hằng đối với chuyện này, bị anh ta nói mấy lần vẫn kiên trì làm theo ý mình.
Diệp Ánh Du say sưa nhìn hai người kẻ tung người hứng, thứ tình cảm ấm áp giữa người thân với nhau này, hấp dân toàn bộ sự chú ý của cô.
Nam Cung Hàn nhìn cô ở ngay trước mắt mình mê mẩn Diệp Châu Tuấn, tức giận đến mức lộn phèo tim phổi, rống lên một tiếng: “Diệp Ánh Du, kéo cô ấy ral”
Nụ cười trên mặt Triệu Hân cứng đờ, quay đầu lại trừng Diệp Ánh Du một chút: Dám tới thử xeml Diệp Ánh Du bị hai người lần lượt trừng mắt, im lặng sờ mũi, quyết định lắng nghe trái tim mình, ở một bên yên lặng theo dõi.
Triệu Hân thấy cô thức thời lùi ra sau, xem như là thuận lợi chiến thắng đối thủ, rất vui vẻ lôi kéo Nam Cung Hàn ra ngoài: “Cậu Hàn, tôi lớn lên xinh đẹp hơn cô ấy, gia thế cũng tốt hơn cô ấy, tôi chân thành yêu anh, đừng quan tâm cô ấy nữa, chúng ta đi đi…”
Cô thao thao bất tuyệt, nhưng Nam Cung Hàn không mảy may di chuyển.
Diệp Ánh Du ở một bên nhìn thấy, suýt chút nữa cười sặc.
Chưa từng thấy qua người phụ nữ nào tự luyến như thế, dát hết vàng lên mặt.
Trán Nam Cung Hàn nhảy gân xanh, canh tay ra sức, hất tay người ta.
Ánh mắt lạnh lùng thấu xương, để cho Triệu Hân không dám đến gần.
“Em rất vui vẻ, hả?” Anh đi đến trước mặt Diệp Ánh Du, kéo dài âm cuối hỏi.
Căm Diệp Ánh Du bị anh nâng lên, nụ cười trên mặt cứng lại: “Không có chuyện của tổng giám đốc ngài và Cô Triệu Hân, tôi là nhân viên, làm sao có thể nhúng tay vào.”
Con mắt Nam Cung Hàn nheo lại đầy nguy hiểm, dùng giọng mệnh lệnh: “Lại để cho người phụ nữ khác đụng vào ta, tiền lương tháng này của cô tôi trừ hết sạch.”
“Tôi còn có tiên lương?” Diệp Ánh Du kinh ngạc thốt lên, Nam Cung Hàn vậy mà lại trả lương cho cô? Không phải là ảo giác của cô chứ!
“Trước mắt có, sau này thì khó nói.”
Nam Cung Hàn ý vị thâm trường nói.
“Tổng giám đốc, tôi nhất định sẽ làm tốt việc sứ giả hộ cỏ.” Diệp Ánh Du giơ tay lên cam đoan.
Mặc dù còn chưa biết là tiền lương nhiều hay ít, nhưng chỉ cần có là tốt hơn không có rồi.
Có thể tích góp từ đây để trả xong tiền nợ.
“Sứ giả hộ cỏ?” Nam Cung Hàn nhướn cao đuôi lông mày.
Lông mi Diệp Ánh Du run rẩy: “Cũng không thể làm sứ giả hộ hoa đi.”
Nam Cung Hàn lạnh lùng nhìn cô một chút, ánh mắt nhìn đến Diệp Châu Tuấn: “Tổng giám đốc Tuấn, hôm sau chúng ta gặp lại.”
Diệp Châu Tuấn không quá quen nói mấy câu khách sao: “Không cùng ăn bữa cơm sao?”
Nam Cung Hàn nâng khóe miệng lên: “Anh định chia sẻ đồ ăn cô Ánh Du làm ra sao?”
“Tôi chỉ chuẩn bị phần cho anh tôi thôi” Diệp Cẩm Hằng giấu hộp cơm ra sau lưng, cười nói: “Cậu Hàn, đi thong thả không tiễn.”
Diệp Châu Tuấn lúng túng nhíu mày: “Vậy hai người đi đường cẩn thận.”
Nam Cung Hàn lái xe thẳng về công ty, để Trần Minh Toàn đưa cho Diệp Ánh Du ôm một chồng tài liệu văn kiện thật dày.