Chương 172:
Cô vội vã ngồi xuống bên cạnh rồi ôi nhanh chóng ăn xong cơm với tốc độ nhanh nhất có thể, khi ánh mắt liếc nhìn thấy Nam Cung Hàn động đũa quả thực trái tim cũng ngầm buông lỏng.
Sau một buổi chiều phục hồi sức khỏe chủ yếu là vì có thím Vân xoa bóp nên ngày hôm sau khi Diệp Ánh Du đi làm cơn đau nhức do vết thương trên người đã tốt hơn nhiều.
Ít nhất thì tư thế đi lại của cô rất bình thường chứ không có cảm giác khác thường nào cả.
Nhưng mà ánh mắt mọi người khi nhìn thấy cô ít hay nhiều cũng có vẻ kỳ lạ.
Chỉ thỉnh thoảng bị liếc nhìn nên Diệp Ánh Du cũng không thèm để ý, bây giờ chuyện mà cô quan tâm nhất chính là chuyện mảnh đất ở khu phố cổ của Thành Nam.
SMN lấp lóe, Trần Minh Toàn gửi tin nhắn cho cô: “Cô in mười bản báo cáo đầu tư mở rộng rồi đóng dấu sau đó đưa đến bộ phận thiết kế để họ bắt đầu thiết kế tờ rơi.
Ngoài ra hãy đưa tài liệu mà tôi mới gửi cho cô tới bộ phận bán hàng.”
“Vâng, anh Toàn.” Diệp Ánh Du đáp lại một cách ngắn gọn sau đó bắt tay vào làm.
Sau khi đi lên lâu mười tám và lầu tám cô lại bắt đầu cẩn thận nghiên cứu tài liệu có liên quan đến trại trẻ mồ côi, hy vọng có thể dùng bản quy hoạch tốt hơn để thuyết phục Nam Cung Hàn.
Đương nhiên, nếu như bản quy hoạch đó có thể giữ trại trẻ mô côi lại.
Khoảng mười mấy phút sau, một | người phụ nữ đi tới trước bàn làm việc của Diệp Ánh Du gõ hai cái lên bàn của cô.
Âm thanh này thu hút sự chú ý của tất cả đồng nghiệp ở xung quanh.
“Này, cô là Diệp Ánh Du phải không?
Cô gửi nhầm tài liệu cho bộ phận thiết kế của chúng tôi rồi, phân tích kinh doanh thì có liên quan gì đến chúng tôi chứ? Tôi vẫn luôn gọi cô ở trên SMN sao cô không trả lời? Cô không hài lòng với bộ phận thiết kế của chúng tôi sao?”
Câu nói cuối cùng của người phụ nữ rất là bén nhọn.
Diệp Ánh Du ngạc nhiên nhìn tài liệu ở trong tay của cô ta, đúng là cô đã gửi nhầm.
Cô đứng dậy nói xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, là do tôi gửi nhầm, bây giờ tôi sẽ in cho cô.
Xin cô chờ một lát.”
Người phụ nữ kia khit mũi không nói gì nhưng lại âm thầm liếc mắt nhìn Tống Tử Hàm.
Sau khi Tống Tử Hàm nghe xong thì cười đi tới ra vẻ ngạc nhiên nói: “Ánh Du, cô lại gửi tài liệu của phòng thiết kế cho phòng kinh doanh sao?”
Diệp Ánh Du chuyển ánh mắt lên trên người cô ta nhíu mày khẽ nói: “Ừ”
Tống Tử Hàm lòng đầy căm phẫn nói: “Cô có biết rằng những tài liệu gửi đến bộ phận thiết kế đều là những tài liệu có liên quan đến bí mật thương mại, giống như hạng mục quy hoạch, ý tưởng thiết kế, cô cứ như vậy để cho người của bộ phận kinh doanh biết, nghiêm trọng hơn có thể gây ra việc bí mật thương mại sẽ bị tiết lộ ra ngoài.”
Gô ta nhìn Diệp Ánh Du bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cô ta hơi chậm lại nhưng lại quy thêm một tội danh: “Cô phạm lỗi như vậy nếu như để tổng giám đốc biết được thì tất cả mọi người ở trong bộ phận thư ký đều sẽ bị tai bay vạ gió.”
Bởi vì Tống Tử Hàm nói lớn nên những đồng nghiệp ở xung quanh đều nhao nhao xì xào bàn tán.
Diệp Ánh Du không biết bản thân nhất thời sơ ý suy nghĩ chuyện của trại trẻ mô côi lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Nói xin lỗi cũng không có tác dụng gì, cô vặn ngón tay trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Cô cắn môi lẩm bẩm: “Tôi…”
Tống Tử Hàm nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ luống cuống của cô thì trong lòng vô cùng vui sướng.
Cô ta khẽ cười trong giọng nói tràn đầy vẻ trào phúng kết luận: “Quả nhiên là một cái bình hoa, nhưng mà ở gần tổng giám đốc mà cô lại dám làm việc không có chú ý như vậy.
Không biết cô tới công ty làm gì…”