Thế nhưng, khi ông ta đang suy nghĩ lý do hợp lý để không tổ chức đám cưới, giám đốc Việt đã hiểu lầm, gõ gõ tay nói: “Anh không cần lo lắng chuyện này, tôi sẽ tổ chức cho Ánh Du một đám cưới thật xa hoa, mời thật nhiêu người thân và bạn bè đến chứng kiến.”
Trong lúc nhất thời Diệp Thiên Thành không tiện nói gì, nghĩ một chút rồi nói: “Công ty của tôi đang thiếu vốn, nên đám cưới này cần phải tiến hành càng sớm càng tốt.”
Giám đốc Việt cười vui vẻ: ‘Không thành vấn đề, anh cứ nói rõ với Ánh Du, nếu muốn nhanh thì thứ sáu chúng ta sẽ đi đăng ký, cuối tuần chụp ảnh cưới, thứ hai sẽ tổ chức hôn lễ.”
Như thế này đã là nhanh lắm rồi, Diệp Thiên Thành cũng hài lòng, chỉ cần dỗ Diệp Ánh Du trở lại rồi đi đăng ký, trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì lớn nữa.
: “Thành giao, nghe theo anh.
Chúng ta đi uống một ly.” Diệp Thiên Thành rót đầy ly của hai người, nâng ly rượu trước mặt lên, khuôn mặt u ám suốt nhiều ngày cuối cùng cũng nở nụ cười.
Diệp Ánh Du không biết thỏa thuận giữa hai người, càng không biết rằng người ba không còn chút tình nghĩa nào đã bán mình không chút do dự.
Điều khiến cô lo lắng là buổi đấu thầu do chính phủ tổ chức, đúng hạn diễn ra ở khách sạn năm sao Mường Thanh, buổi chiều sẽ bắt đầu.
Chỗ giám đốc trại trẻ cũng không có tin vui gì, trong khoảng thời gian này cô đã nhắc đến trại trẻ mồ côi với Nam Cung Hàn hai lần, điều này khiến anh bực bội không nói gì, đông thời cũng chẳng có tác dụng gì.
Quy hoạch của công ty đối với mảnh đất đó vẫn không thay đổi, nếu thực sự trúng thầu thì sẽ phải thực hiện theo quy hoạch.
Cũng có nghĩa là muốn giữ lại trại trẻ mồ côi thì phụ thuộc hoàn toàn vào Diệp Châu Tuấn, khả năng cạnh tranh thành công không cao.
Nếu như đưa hồ sơ mời thâu cho Diệp Châu Tuấn…
Diệp Ánh Du vô cùng buồn rầu nhưng không ai để nói chuyện, cả người đều trông ảm đạm.
Cô gõ gõ bàn, cầm chén trà lên, đi tới phòng pha trà tiếp nước.
Tống Tử Hàm bên cạnh thấy vậy liên đi theo, cô ta tựa vào khung cửa nhìn Diệp Ánh Du đang lơ đấng tiếp nước, nước sôi trào ra tay, nóng đến mức làm cô quãng luôn tách trà, suýt thì làm chân bị thương, lấy tay che nhẹ môi cười khẽ.
Diệp Ánh Du nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, thấy là Tống Tử Hàm, lông mày không khỏi hơi nhíu lại, uể oải chào hỏi: “Chị Hàm.” Nhưng lại không còn gì để nói nữa.
Tống Tử Hàm khinh thường nhìn cô: “Nói cô là bình hoa cũng không oan, đi lấy nước cũng có thể ném vỡ tách trà.
Có khách hàng quan trọng tới, khi cần cô bưng trà rót nước, không biết chừng cô còn làm đổ trà lên người khách hàng.
Đến lúc đó người ta nổi giận rồi sẽ làm hỏng việc kinh doanh của công ty đấy, chậc chậc.”
Đây hoàn toàn là mượn gió bẻ măng, nhưng Diệp Ánh Du không có tâm trạng để cãi nhau với cô ta, thấp giọng nói một câu: “Sau này tôi sẽ chú ý hơn.” Cô ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ trên mặt đất lên.
Tống Tử Hàm lại chậc chậc mấy tiếng, thay đổi tư thế, khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn cô nói: “Chỉ chú ý thôi chưa đủ.
Là đàn chị, tôi cần phải nói cho anh Toàn biết tình hình của cô.
Cũng vì tốt cho cô thôi, kẻo lại xuất hiện tình huống bí mật kinh doanh suýt chút nữa bị lộ như lần trước, còn dính dáng đến những sai lầm của bộ phận thiết kế, vậy không thể nào nói nổi nữa.”
Diệp Ánh Du mím môi: “Tôi biết rồi.”.