Chương 212:
Nam Cung Hàn cười nhạo một tiếng và thách thức nói: “Vậy thì cứ chờ xem.
”
Khi nghe thấy thông báo kết quả, sắc mặt Diệp Ánh Du trắng bệch, hoa cả mắt và suýt chút nữa bị ngã khi ngồi trên ghế.
“Sao có thể?” Cô tức giận hét lên, đầu óc trống rỗng, chỉ có lời nói của người chủ trì là không ngừng vang vọng.
Diệp Châu Tuấn thua rồi, có nghĩa là khả năng giữ lại trại trẻ mồ côi càng giảm đi.
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi kết quả này trở thành hiện thực thì Diệp Ánh Du vẫn không thể nào chấp nhận được.
Cô ngồi đó thất thần, sắc mặt tái nhọt, ánh mắt ngưng đọng giống như mất đi tất cả sức sống.
Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng có điều gì đó không ổn với cô.
Những người bị thu hút bởi tiếng la hét của Diệp Ánh Du đều nhìn cô một cách không thể giải thích được, khi nhìn thấy bộ dạng cô thế này tất cả đều đăm chiêu suy nghĩ.
Sắc mặt Nam Cung Hàn tối sầm lại, anh năm lấy vai cô và bế cô lên, lạnh lùng nói: “Đi theo tôi.
”
Sự tức giận trào dâng trong lồng ngực anh và ngay cả niềm vui khi đánh bại Diệp Châu Tuấn cũng biến mất.
Người phụ nữ này lại dám ngang nhiên bênh vực đứng về phía Diệp Châu Tuấn ngay trước mặt anh.
Diệp Ánh Du ngây ngô dại dột bị anh kéo ra khỏi khách sạn, dưới bầu trời xanh khi ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt thì cô mới bỗng nhiên phản ứng lại, cô túm chặt lấy ống tay áo của Nam Cung Hàn, khẩn cầu nói: “Lô đất ở phía Nam thành phố có thể nào chuyển nhượng cho anh Tuấn được không? Tôi sẽ thuyết phục…”
“Không được.
” Nam Cung Hàn gắt gỏng ngắt lời cô, sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Ánh Du, cô gặp phải khó khăn thì chỉ nghĩ đến Diệp Châu Tuấn sao?”
Trong mắt của Diệp Ánh Du có những giọt nước mắt trong suốt chảy ra, mắt mờ đi, cô nhìn thẳng vào anh và lẩm bẩm nói: “Ngoài anh Diệp Châu Tuấn ra thì còn có ai có thể giúp đỡ.
Anh sao? Ha ha…”
Nam Cung Hàn nắm chặt lấy cằm của cô, bóp mạnh khiến da cô tím tái, ánh mắt anh dữ tợn: “Cô có biết vì sao Diệp Châu Tuấn lại thua tôi không?”
Cổ họng của Diệp Ánh Du bị mu bàn †ay của anh bóp nghẹt khiến cô không thể thở được nhưng cô mím chặt môi không chịu khuất phục, cũng không muốn cầu xin.
Nghe thấy những lời anh nói giống như thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại, cô phần nộ nói: “Nam Cung Hàn, anh đừng có quá đáng.
” Nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống rồi hòa thành dòng.
Nam Cung Hàn ép cô phải nhìn mình và nói từng từ từng chữ một: “Một trong số đó là lời hứa của tập đoàn Nam Cung rằng sẽ sắp xếp cho những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi Nắng Mai một cách ổn thỏa thích đáng.
”
“Anh nói cái gì?” Diệp Ánh Du mở to mắt không dám tin, dùng sức mở to mắt quá mức khiến cho khóe mắt cô đau nhưng cô vấn nhìn chằm chằm vào anh không hề chớp mắt.
Nam Cung Hàn lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tối sầm và không hề lên tiếng.
Diệp Ánh Du lặp lại lời nói: “Anh vừa nói răng tập đoàn Nam Cung sẽ thu xếp ổn thỏa cho những đứa trẻ đó có phải không? Có phải không?”
Cô hét lên hỏi, câu nói này chỉ lướt qua trong lòng cô một lần và cô biết chắc là tốt cho bọn trẻ nhưng lại không nghĩ tới.
“Tự mình đi đọc hồ sơ mời thầu đi.
”
Nam Cung Hàn hừ lạnh lùng một tiếng, anh buông căm của cô ra và sải bước đi về phía chiếc xe Rolls Royce ở bên cạnh.