Chương 215:
Trong một ngày hôm nay khiến anh vui vẻ trở lại à?” Hay là sẽ mất một tuần hoặc lâu hơn? Nếu thời gian quá ngắn, rất có thể Nam Cung Hàn chưa thay đổi tâm trạng thì đã hết hạn rồi.
Nếu thời gian quá dài, cô thà bắt đầu từ phía cô nhi viện cho rồi.
Nam Cung Hàn nhướng mày, vậy mà lại có thể nghĩ ra vấn đề này à? Biết được sự lanh lợi của Diệp Ánh Du, anh giơ tay ra hiệu: “Ba ngày, bắt đầu kể từ bây giờ”
“Đồng ý!” Diệp Ánh Du gật đầu dứt khoát, mốc thời gian đó cô hoàn toàn có thể chấp nhận được, chỉ cần ba ngày liền đi lấy lòng Nam Cung Hàn thôi mà, cũng không phải là chưa từng làm đâu!
Tiền đề của giao dịch là đổi chác, lời này khiến Nam Cung Hàn cảm thấy khó chịu một cách mơ hồ không thể nói rõ được, nếp nhăn ở ấn đường đã thưa ra bớt, trong ánh mắt lóe lên sự không vui.
Qua ánh mắt tinh tường của mình nhìn thấy cảm xúc này này của anh, Diệp Ánh Du thở dài trong lòng vì đây sẽ là nhiệm vụ khó khăn, nhưng sau đó lại phấn chấn trở lại.
Mới bắt đầu thôi mà, cô không tin là mình làm không được đấy!
Lại lắc lắc chiếc ấm thủy tinh đựng canh ô mai, cô kiên nhân hỏi tiếp: “Mùi vị không tệ, có thật là anh không muốn nếm thử một chút không?”
Ngoại trừ bánh hạt dẻ ra, cô còn thử hai món tráng miệng khác nữa, nên đã có thể khẳng định rằng ngoài bánh trứng ra, còn lại thì Nam Cung Hàn thực sự đều không thích ăn lắm.
Tuy nhiên, nếu vị chua của Nam Cung Hàn có chút chênh lệch, thì chắc là anh có thể chấp nhận món canh ô mai này chăng?
Nghĩ theo cách này, trong mắt cô hiện lên sự mong đợi.
Nam Cung Hàn bị ánh mắt tràn đầy sự phấn khởi của cô nhìn chằm chằm, lời từ chối đã lên ngay cuống họng, lại đổi thành: “Thử một bát vậy.”
“OK.” Diệp Ánh Du tung tăng bước tới, động tác nhanh nhẹn rót cho anh một bát: “Thử xem nè?”
Nam Cung Hàn nhấp một ngụm, vẻ mặt cũng không có thay đổi gì nhiều lắm, rồi bình luận: “Món canh mà phụ nữ uống như thế này, lần sau đừng làm nữa đấy.”
“Ồ”” Diệp Ánh Du thất vọng đáp lại một tiếng, giọng điệu cũng trầm xuống vài phần: “Hôm nay vừa thêm ba món ăn mới, anh xem xem có hợp khẩu vị không nhé.”
“Ừm” Nam Cung Hàn di chuyển đũa, tốc độ không chậm, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác tao nhã và sang trọng.
Diệp Ánh Du tán thưởng một lúc, rồi cũng bắt đầu xới cơm.
May mãn thay, sự hài lòng của Nam Cung Hàn đối với một bàn đầy các món ăn này cũng không tệ, nếu không cô sẽ nản chí mất.
Tuy nhiên, đến khi bữa ăn kết thúc, cô thấy bát đựng canh ô mai chua ở trước mặt Nam Cung Hàn đã trống không rồi.
Đột nhiên tâm trạng của cô cực kỳ tốt, tinh nghịch liếc nhìn anh một cái, trong ánh mắt một tia sáng lém lỉnh, lanh lợi lóe lên.
Nam Cung Hàn nhận thấy ánh mắt của cô, khuôn mặt anh trở nên tối đi vài phần, sau khi dùng khăn lau miệng xong, liền đứng dậy rời đi.
Diệp Ánh Du đứng yên ở đó một lúc, đạo nghĩa không cho phép chùn bước nên lại tiếp tục tiến lên.
Cô chưa nghĩ ra cách làm sao để xoa dịu tâm trạng của Nam Cung Hàn, nhưng đã đi đến bên cạnh anh, dù sao thì so với việc né tránh làm như vậy dĩ nhiên sẽ năm bắt được nhiều cơ hội hơn.
Nam Cung Hàn trực tiếp đi thẳng tới phòng sách, Diệp Ánh Du đương nhiên cũng đi theo, nghĩ ngợi một hồi, cô liên quan tâm hỏi: “Không nghỉ ngơi một lát, trực tiếp làm việc luôn à?”
“Ừ” Nam Cung Hàn nghiêng đầu lại liếc xéo cô một cái, vừa tiến về phía trước vừa đáp lại: Hôm nay tôi sẽ không đến công ty, nhưng có một số việc không thể trì hoãn lại được.”