Cơn đau từ thần kinh truyền đến dần khiến cô bình tĩnh lại.
Bị trói ở trong nhà mình, khả năng lớn nhất là cha hoặc dì Mai làm.
Mặc dù cô cháắng hề muốn suy đoán như vậy nhưng mà thực tế không khác mấy.
Diệp Ánh Du ngừng giấy dụa, nằm yên lại.
Bất kể họ vì lí do gì mà trói cô, chắc chắn sẽ phải đi vào đây, đến lúc đó sẽ biết thôi.
Ánh mắt trời lặn ngã về phía tây, bầu trời màu lam u tối và một chút đỏ rực cuối ngày giáp vào nhau, một tiếng “rắc” vang lên, cửa phòng bị mở ra.
Diệp Ánh Du thản nhiên nhìn lại, vẻ mặt lạnh băng: “Ba, dì Mai.
Nếu hai người muốn dùng con để uy hiếp Nam Cung Hàn thì không có tác dụng gì đâu, sớm từ bỏ đi.” Người đàn ông kia sẽ không để cho người khác uy hiếp mình.
Nếu bọn họ thật sự làm như vậy, vậy thì cứ chờ nhận sự chèn ép tàn khốc nhất từ Nam Cung Hàn đi.
Dì Mai đi vào đầu tiên, nghe được cô nói thì cười nhạo: “Ai nói với cô là tôi muốn uy hiếp cậu †a?”
Diệp Ánh Du cau mày, nói: “Nếu không phải vậy thì trói tôi làm gì?” Chắc không phải là vì chuyện của công ty mà trói cô? Muốn dạy dỗ cô chứ?
Tải app truyện hola đọc nhiều nhé cả nhà! Đảo mắt về phía cha mình, trong mắt cô lộ ra vẻ thắc mắc.
Diệp Thiên Thành tránh né tâm mắt cô, thở dài một hơi nói: “Tuổi của con không còn nhỏ nữa, không danh không phận đi theo chủ tịch Nam Cung cũng không thích hợp.”
Diệp Ánh Du trong lòng hơi lộp bộp, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn hai người trước mặt.
Dì Mai thản nhiên ngồi xuống bên giường, trợn mắt nhìn ông: “Quanh co lòng vòng với nó như vậy làm gì? Nói thẳng ra là được.”
Diệp Thiên Thành nghẹn lời, cau mày nói: “Vậy bà nói đi.”
Dì Mai hừ một cái, đã đến nước này rồi, còn có cái gì mà giấu.
Bà ta quay đầu nhìn về phía Diệp Ánh Du, đưa tay sờ sờ trên mặt cô: “Da dẻ thật mềm mịn, cảm giác không tệ.
Khó trách tổng giám đốc Hoàng vừa ý cô.”
Trong lòng Diệp Ánh Du rét lạnh, cái gọi là tổng giám đốc Hoàng chính là lão trọc đã sống hơn nửa đời á hả? Vẫn không buông tha ý tưởng dơ bẩn muốn phá hủy cô à?
Đoán được tâm tư của dì Mai, sắc mặt cô dần bình tĩnh lại, chẳng qua ánh mắt lạnh như băng: “Cho nên?”
“Tổng giám đốc Hoàng không tính toán chuyện cô đã bị phá thân, hứa sẽ dùng một hôn lễ long trọng nhất đến rước cô về.” Dì Mai dừng lại một lúc rồi cười: “Nhìn xem chuyện tốt thế nào, đàn bà cả đời có thể gặp được người đối tốt với mình, lại là một người chồng giàu có quả là một hạnh phúc to lớn.
Cô cứ chuẩn bị cho tốt chờ được rước đi.”
Diệp Ánh Du yên lặng nghe xong, đầu ngón tay run rẩy, cắn răng phun ra một câu châm chọc: “Chuyện tốt à? Tới bây giờ tôi mới biết hôn nhân của dì Mai đây đáng thương đến vậy, lúc dì gả cho ba tôi chắc chắn trong lòng rất khó chịu nhỉ.
Nhiều năm như vậy mà chưa từng được sống cuộc sống giàu sang phú quý, thật khổ biết bao!”
Dì Mai vụt đứng lên, sắc mặt tức giận đến tím tái: “Hay cho một nha đầu miệng mồm lanh lợi, muốn ăn đòn saol”
Bà ta vươn tay vặn hai tay đang bị vải trắng trói chặt của Diệp Ánh Du, động tác hung ác.
Diệp Ánh Du thở hổn hển vì đau, nhưng vẫn ra sức cắn răng, mạnh mẽ chịu đựng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta.
Ánh mắt như lang sói, dì Mai bị dọa sợ đến mức phản xạ có điều kiện rụt tay lại, lui về phía sau hai bước, đụng vào người Diệp Thiên Thành..