Chương 66:
Về những thông tin của Diệp Ánh Du, họ vẫn chưa điều tra được rõ ràng.
Mới điều tra hoàn thành được một nửa anh ấy đã gửi mọi thông tin đến cho anh.
Vừa là để báo cáo tiến trình, cũng là đề cập tới người phụ nữ đó.
Anh ấy cần xin chỉ thị từ tổng giám đốc.
Nam Cung Hàn gõ ngón tay lên mặt bàn sáng bóng màu đen, gõ bốn chữ “tạm thời dừng lại” rồi gửi nó đi.
Ở phía bên này, Trần Minh Toàn đẩy gọng kính ở gần sống mũi rồi thở phào nhẹ nhõm.
Do dự một lát, anh ấy lấy điện thoại di động ra rồi gửi một tin nhắn cho “Bà chủ’ Trong vòng vài phút, điện thoại lại đổ chuông.
Trong mắt anh hiện lên ý cười mà đầy bi thương thoáng qua, sau đó anh nhấn nút kết nối.
Tình trạng công việc của Nam Cung Hàn vì chuyện này mà bị gián đoạn, sau đó anh cũng lười giải quyết công chuyện nữa.
Khi ánh mắt anh ngước nhìn thời gian, giữa cặp lông mày hiện lên khe rãnh.
Đã hai tiếng đồng hồ trôi qua mà Diệp Ánh Du vẫn chưa ra ngoài sao!
Anh mạnh mẽ đứng dậy, dùng ngón tay gõ vào cánh cửa phòng tắm: “Diệp Ánh Du, ra ngoài.”
Không ai đáp lại, lẽ nào cô đã ngủ rồi sao?
Nam Cung Hàn tăng tiếng gõ cửa, nhưng cũng không nhận được sự phản hồi nào, anh trực tiếp giơ chân lên đá mạnh hai cái, khóa cửa bị phá ra, cánh cửa bằng thủy tinh đập mạnh vào tường kêu rầm một tiếng.
Ánh mắt anh ngước nhìn lên, Diệp Ánh Du nằm dài trong bồn tắm, đầu nghiêng sang một bên, bộ dạng giống như đang tận hưởng không gian trong nhà tắm.
Tuy nhiên, với một tiếng ồn lớn như vậy, cô thậm chí không phản ứng gì cả hay sao.
“Diệp Ánh Dul” Nam Cung Hàn hét lên, sải bước đến bên bồn tắm, vỗ nhẹ vào má cô: “Tỉnh dậy, tỉnh dậy đi…”
Diệp Ánh Du cũng không hề tỉnh lại dưới sự gào thét của anh, cô lại rơi vào trạng thái hôn mêt Nam Cung Hàn cau mày, nhấc người cô từ trong bồn tắm lên, dùng khăn tắm khô lớn lau sơ qua người cô, ôm cô đặt nằm lên trên giường, đi gọi thím Vân mặc quần áo cho cô.
Sau khi Lâm Phàm đến kiểm tra, anh ta đã rất bất lực nói: ‘Bệnh tình cũng không nghiêm trọng.
Cô ấy bất tỉnh trong bồn tắm vì nước quá nóng và thời gian tắm cũng quá lâu.
Cơ thể cô ấy lại đang rất yếu và mệt mỏi.
Không cần dùng thuốc đâu, để cô ấy nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn thôi.”
Khi Nam Cung Hàn nghe thấy những lời nói đó, đôi mày đang cau có của anh cũng đã giãn ra ít nhiều: “Ngâm mình trong bồn tắm mà cũng để bị ngất xỉu, thật là ngu ngốc!” Anh vốn nghĩ đợi cô ra ngoài sẽ dạy dỗ tiếp, nhưng bây giờ nhìn thấy cô như vậy đành bất lực.
Tạm thời anh sẽ bỏ qua cho người phụ nữ này, nếu cô còn dám tái phạm…
Vừa lúc Diệp Ánh Du tỉnh dậy, thì nghe thấy những lời mắng mỏ của anh, cô không khỏi nhe răng phản bác lại: “Chỉ số IQ của tôi trên mức trung bình.”
Nam Cung Hàn khó hiểu nhướng mày: “Nhắc lại nguyên nhân hôn mê.”
Sau khi nghe Lâm Phàm nói xong, Diệp Ánh Du ngậm miệng cũng không biết nên phản kháng như thế nào.
Cô có thể nói điều này là do cô thấy mình vẫn còn vết tích của cảm cúm cho nên muốn ngâm mình thư giãn trong nước nóng một lúc được không?
Nam Cung Hàn hừ mũi lạnh lùng nói: “Hôm nay không làm bữa tối, ngày khác cô phải bù lại sau.”
Lâm Phàm cầm hộp thuốc lên rồi lặng lẽ rời đi.
Diệp Ánh Du cong môi thì thào nói: “Đồ tư bản!” Cũng chỉ là ăn cơm thôi mà, lại còn muốn tính toán với cô nữa!
Bởi vì bị cảm, cô biết rằng vào lúc này Nam Cung Hàn sẽ không chạm vào người cô cho nên Diệp Ánh Du hiếm khi chìm vào giấc ngủ thoải mái như vậy.