“Bảy triệu còn không đủ nhét kế răng.
Cô muốn lừa gạt ai chứ!” Dì Mai phản ứng kịch liệt.
Người từng tiếp xúc qua với mấy trăm tỷ như bà ta thì làm sao để mắt tới bảy triệu này của cô chứ, bà †a nói tiếp: “Hơn nữa, đây còn là tiền ba cô đã cho côi”
Diệp Ánh Du không muốn tiếp tục nói chuyện này với bà ta, bà ta thế mà lại đem từng đồng ra tính với cô, cô không biết từ nhỏ tới giờ mình đã tiêu bao nhiêu tiên, nhưng cô chắc chắn rằng số tiền đó không vượt quá một trăm tỷ.
Nhưng mà, nếu cô thật sự dám tính, thì dì Mai chắc chắn sẽ dám tính số tiền từ nhỏ đến lớn mà cô đã dùng.
Loại chuyện nói năng không đạo lý này cô thật sự không làm được và cũng không dám làm.
Việc đó sẽ khiến quan hệ của cô và nhà họ Diệp hoàn toàn cắt đứt!
“Tôi không có tiền, nhưng tôi có thể thử mượn máy ảnh cho dì” Diệp Ánh Du nói xong liền rời đi.
Dì Mai thấy cô thực sự định bỏ đi nên không còn cách nào khác, đành phải lùi một bước: “Vậy thì lấy máy ảnh, lấy chiếc máy ảnh hãng Leica mẫu mới ra nhất đấy.
Người ta nói thương hiệu này dùng tốt.” Máy ảnh của Leica đều rất đắt, mẫu mới lại còn đắt hơn, một chiếc máy mẫu mới của Leica cũng phải bán với giá hơn một trăm nghìn đô la.
Bà ta đem máy ảnh này bán đi, thế nào cũng kiếm được một mớ tiền.
Diệp Ánh Du cau mày: “Là đồ mượn, không chắc chắn là có mẫu này.” Làm sao cô biết trường có máy ảnh của hãng này hay không? Cô cần phải đi hỏi Cảnh Minh để biết thêm chỉ tiết.
Dì Mai trực tiếp bỏ qua từ mượn của cô: “Không thể dở hơn cái máy ảnh này!”
Diệp Ánh Du quay đầu bỏ đi, cô đi ra tới cửa tự bắt xe trở về biệt thự, trên đường trở về cô luôn nhắm chặt mắt, cố gắng gạt bỏ đi những suy nghĩ linh tỉnh trong đầu ra.
“Cô Du, sao sắc mặt cô lại xấu như vậy?” Thím Vân bước tới đón cô, cau mày nói: “Để tôi đi mời Lâm Phàm qua.”
Diệp Ánh Du yếu ớt trả lời: ‘Không sao, chỉ là ở trường xảy ra chút vấn đề nhỏ thôi, trong lòng không thoải mái lắm, thím không cần bận tâm.”
“Vậy thì cô lên lâu nghỉ ngơi chút đi, bữa tối có thể dời lại muộn một chút rồi làm.” Thím Vân ân cần đề nghị.
Còn chưa đầy nửa tiếng nữa là đến giờ phải nấu cơm rồi.
Diệp Ánh Du vốn dĩ không muốn đồng ý, nhưng đầu óc cô còn đang rối bời, tâm trạng cũng không tốt lắm, cô im lặng một lát rồi mới nói: “Vậy cũng được, tới giờ thì nhớ đánh thức tôi dậy.’ “Vâng!” thím Vân mỉm cười gật đầu.
Sau khi Diệp Ánh Du lên lầu, bà liền đi xin phép với Nam Cung Hàn.
Diệp Ánh Du ngủ đến gần mười giờ tối mới thức dậy, cô nhìn thấy giờ trên điện thoại, liền giật mình hét lên.
Tải app truỵen hola đọ vù vù nhé cả nhà! “Dậy rồi sao? ” Nam Cung Hàn không mang nhiều cảm xúc hỏi.
“À! Ủa? Anh ăn cơm chưa?” Diệp Ánh Du lo lắng hỏi.
“Ăn rồi, không lẽ còn đợi em nấu cơm cho ăn hay sao hả?” Nam Cung Hàn cười giêu một cái, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc.
Diệp Ánh Du nhìn anh, bảo đảm anh không tức giận, cũng an tâm hơn vài phần: “Anh ăn rồi thì tốt.”
Sau đó, cô liền quay người muốn tiếp tục ngủ.
Nam Cung Hàn sắc mặt chuyển lạnh nói: “Xuống dưới ăn cơm!”
Diệp Ánh Du nhìn chằm chằm vào đôi mắt sắc bén của anh rồi chậm rãi nói: “Tôi không đói, tôi chỉ muốn ngủ.”
Nam Cung Hàn nhướng mày một cái, nằm ngay xuống giường trong khi vẫn còn đang mặc áo choàng tắm.
Diệp Ánh Du cảm thấy giường bị đè xuống, trong lòng không khỏi hơi lo lắng một chút, hơi thở chậm lại vài phần.