Diệp Lăng Thiên chậm rãi đi xuống lầu, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn, sở dĩ hôm nay gặp phải chuyện này, là vì gần đây anh hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, giống như những gì Bò Cạp đã nói, nếu như cô ta thật sự muốn giết Lý Vũ Hân thì đã giết từ lâu rồi, hơn nữa còn im lặng bỏ đi, lẽ nào mình thật sự đã thụt lùi rồi hay sao? Diệp Lăng Thiên hỏi chính mình.
Sau khi đi xuống lầu, Diệp Lăng Thiên lại đi vào trong sân, lau hết những dấu vết Bò Cạp đã để lại trên vách tường, rồi bứt hết những ngọn cỏ gãy rạp khi bị Bò Cạp giẫm lên lúc bước đi.
Trình độ xử lý những dấu vết để lại khi hành động của Bò Cạp không xuất chúng lắm, ít nhất thì không xuất chúng lắm trong đội ngũ, nhưng mà người bình thường lại không tài nào nhận ra nổi dấu vết của cô ấy.
Sau khi xử lý xong, Diệp Lăng Thiên ngồi xuống đình nghỉ chân, lặng lẽ hút điếu thuốc, trong đầu anh không khỏi nghĩ đến rất nhiều chuyện có liên quan đến Bò Cạp, một lúc lâu sau cũng không tài nào quên nổi.
Lý Vũ Hân khóc nức nở một hồi sau mới có thể bình tĩnh lại từ cơn kinh hoàng và sợ hãi ban tối, cô dọn dẹp hết đồ đạc trên giường rồi đi qua phòng kế bên lấy drap mới về thay.
Sau khi giải quyết thỏa đáng hết mọi chuyện, chợt nhận ra Diệp Lăng Thiên đang ngồi hút thuốc ở đình nghỉ chân, cô hơi ngẩn ngơ.
Bây giờ làm cô muốn biết nhất là rốt cuộc Diệp Lăng Thiên là người như thế nào, nhưng mà rõ ràng Diệp Lăng Thiên sẽ không nói cho Lý Vũ Hân biết anh là người ra sao, muốn biết kết quả có lẽ phải đi tìm cái người tên là Bò Cạp ấy.
Nhớ đến việc người phụ nữ đó để lại danh thiếp cho mình, Lý Vũ Hân lục lọi lấy nó ra từ trong thùng rác, cô nhìn thử, chỉ thấy bên trên có viết ‘tổng giám đốc Từ Nghiên, công ty trách nhiệm hữu hạn mậu dịch thành phố A và một dãy điện thoại.
Lý Vũ Hân nhập công ty trách nhiệm hữu hạn mậu dịch tài chính thành phố A vào máy tính, nhưng lại không tìm thấy kết quả nào cả, Lý Vũ Hân lại nhớ đến những lời Diệp Lăng Thiên đã nói với mình, có lẽ phán đoán của anh đã chính xác.
Tấm danh thiếp này là giả, Lý Vũ Hân lại ném nó vào sọt rác một lần nữa.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân vừa bước vào phòng làm việc chưa được bao lâu, Hoàng Linh đã vội vội vàng vàng chạy vào văn phòng, nói với Diệp Lăng Thiên rằng: “Trợ lý Diệp, người của đồn công an lại đến tìm anh rồi.” Diệp Lăng Thiên sững sờ, anh nhíu mày, hoàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, gần đây mình có làm gì đâu, đồn công tan đến tìm mình là gì? Trong lúc Diệp Lăng Thiên đang nghĩ ngợi, vài người công an đã đi vào trong lòng, giơ thẻ cảnh sát cho Diệp Lăng Thiên xem rồi mới nói: “Anh là Diệp Lăng Thiên chứ gì, phiền anh đi theo chúng tôi một chuyến, có việc muốn hỏi anh.”
Diệp Lăng Thiên nhíu mày, rồi mới nói: “Các anh tìm tôi thì phải có lý do chứ nhỉ? Cho dù các anh có lấy thẻ cảnh sát ra cũng không thể vô duyên vô cứ dẫn tôi đi được.”
“Sao mà lắm lời thế? Chúng tôi có một vụ án cần anh phối hợp điều tra, lý do này đã đầy đủ chưa?” Một người cảnh sát lạnh lùng nói.
“Được rồi, thế thì tôi đi với anh.” Diệp Lăng Thiên thở dài, anh châm điếu thuốc, vừa để cảnh sát dẫn mình đi vừa nói với Hoàng Linh: “Đừng nói với tổng giám đốc Lý là tôi bị cảnh sát dắt đi, cứ nói tôi ra ngoài mua đồ, lát sẽ về ngay.” Diệp Lăng Thiên dặn dò Hoàng Linh xong, bèn đi với cảnh sát.
“Hoàng Linh, vào đây.” Diệp Lăng Thiên vừa theo cảnh sát ra khỏi phòng, Lý Vũ Hân đã cất tiếng gọi Hoàng Linh.
Cô sững sờ, mở cửa rồi đi vào phòng: “Tổng giám đốc Lý, cô tìm tôi ạ?” Hoàng Linh hơi chột dạ.
“Khi nãy ai ồn ào ở bên ngoài thế?” Lý Vũ Hân gắt gỏng, cô yêu cầu nhân viên của mình rất cao, trong giờ làm việc nghiêm cấm ồn ào lớn tiếng, trước giờ chưa từng thấy có ai nói chuyện ầm ĩ trước cửa phòng của mình.
“Chuyện là…chuyên là…phía quản lý, nói…nói chúng ta…chúng ta…tháng này chúng ta dùng điện vượt mức rồi.” Hoàng Linh nhớ lại những lời Diệp Lăng Thiên nói với mình, một hồi lâu sau vẫn không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ ấp úng tìm đại lý do.
Vừa nói dứt lời, cô cảm thấy vô cùng căng thẳng, bàn tay cũng bắt dầu run rẩy, trước giờ cô ta chưa từng nói dối Lý Vũ Hân, hơn nữa, một tổng giám đốc Lý lạnh lùng luôn tạo thành áp lực tâm lý lớn cho trong lòng cô.
“Tiền điện vượt mức à?” Lý Vũ Hân nhíu mày.
Hoàng Linh nhìn thấy thế, bèn vội vàng giải thích: “Vâng, bọn họ nói…nói là…tháng trước tiền điện của chúng ta quá nhiều nên dặn tháng này xài tiết kiệm lại một chút, chỉ vậy thôi ạ.”
“Cái gì cái gì? Tiền điện là do chúng ta chi trả, bọn họ là quản lý chứ có phải hiệp hội bảo vệ môi trường đâu, quan tâm đến chuyện chúng ta dùng nhiều dùng ít làm gì?” Lý Vũ Hân cảm thấy lạ lùng, cuối cùng thấy bộ dạng căng thảng của Hoàng Linh, cô mới lạnh lùng nhìn cô ta rồi nói: “Hoàng Linh, hôm nay cô hơi bất thường, có phải giấu tôi chuyện gì hay không?”
“Không có đâu, tổng giám đốc Lý, tôi không cố ý làm thế, tại trợ lý Diệp dặn tôi nói với cô như vậy.” Hoàng Linh sợ hãi đến độ nói toạc ra sự thật.
“Diệp Lăng Thiên à? Anh ta đâu? Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Lý Vũ Hân mông lung.
“Tổng, tổng giám đốc Lý, khi nãy anh ấy bị cảnh sát dẫn đi rồi, trợ lý Diệp kêu tôi rằng nếu như cô hỏi thì bảo là anh ấy đi mua đồ, lát nữa sẽ về.
Tổng giám đốc Lý, tôi không cố ý lừa cô đâu.” Hoàng Linh ũ rũ, trong lòng thầm nói lần này Diệp Lăng Thiên đã hại cô ta thảm thiết rồi.
Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán, Lý Vũ Hân không quan tâm đến chuyện Hoàng Linh lừa mình, cô ấy đứng bật dậy rồi hỏi: “Cái gì? Cảnh sát đưa Diệp Lăng Thiên đi rồi à?”
“Dạ phải, mới khi nãy, cô tìm cách đưa anh ấy ra đi, tôi thấy cảnh sát hung hăng lắm.” Hoàng Linh gật đầu.
“Họ có nói gì sao không?” Sắc mặt Lý Vũ Hân tối sầm.
“Không có nói, trợ lý Diệp hỏi vì sao lại dẫn anh ấy đi, bọn họ bèn nói rằng anh ấy có liên quan đến một vụ án, phải đưa anh ấy đi tiếp nhận điều tra, có điều thái độ của bọn họ không tốt cho mấy, tôi nghĩ biết đâu chừng trợ lý Diệp phải chịu khổ ở đồn công an mất.” Hoàng Linh nói ra suy nghĩ của mình.
“Ừm, được rồi, cô đi làm việc của mình đi, lát nữa tôi sẽ qua đó một chuyến.
Từ chối hết cả công việc của tôi trong bữa sáng đi, đợi một chút, hủy hết công việc trong cả ngày.” Lý Vũ Hân nhíu mày, đợi đến khi Hoàng Linh ra ngoài rồi, cô mới cầm máy lên ngay lập tức.