Chỉ đợi tầm nửa tiếng đồng hồ là cánh cửa đã mở ra, Lý Vũ Hân và luật sư Vương đi ra ngoài cùng hai người đàn ông trung niên ấy.
Lúc Lý Vũ Hân và luật sư Vương nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đứng bên ngoài cửa phòng, bọn họ đều sững sờ, có điều Lý Vũ Hân không hề chào hỏi Diệp Lăng Thiên mà tiếp tục vừa đi xuống cầu thang vừa cười nói với hai người đàn ông trung niên, Diệp Lăng Thiên cũng theo sau bọn họ.
Vừa đến cửa nhà hàng, Lý Vũ Hân bèn bắt tay với hai người đàn ông ấy rồi lịch sự nói vài lời xã giao.
Sau khi hai người đàn ông ấy đi lên xe, Lý Vũ Hân mới quay đầu lại nói với Diệp Lăng Thiên: “Sao anh lại đến đây?” Diệp Lăng Thiên không hề trả lời câu hỏi của cô.
“Cậu chính là Diêp Lăng Thiên chứ gì.” Luật sư Vương lạnh lùng đi lại gần Diệp Lăng Thiên rồi cất tiếng hỏi anh,
“Ừm, phải.” Diệp Lăng Thiên hờ hững đáp.
Anh và luật sư Vương có quen biết với nhau, mặc dù trước giờ chưa chừng chào hỏi nhau lần nào.
Mặc dù luật sư Vương có phòng làm việc ở bên ngoài nhưng ông ta cũng là trường phòng pháp vụ ở tập đoàn Tam Nguyên, luật sư cố vấn cao nhất, cũng là một trong những cổ đông trong tập đoàn.
Bởi thế mỗi lần họp đều nhìn thấy mặt ông ta, hơn nữa, lúc anh theo Lỹ Vũ Hân đến phòng làm việc của Lý Tiên Nguyên cũng nhìn thấy ông ta rất nhiều lần, bởi thế, thực chất hai người rất quen mặt nhau.
Chỉ có điều Diệp Lăng Thiên là bảo vệ, đương nhiên sẽ không chủ động chào hỏi người khác, mà luật sư Vương chắc chắn cũng sẽ không chào hỏi một tay bảo vệ.
“Cậu là người được chủ tịch Lý bỏ tiền ra mướn về để bảo vệ cô chủ, chứ không phải kiếm thêm phiền phức cho cô ấy.
Tôi không biết cậu có phạm pháp hay không, hay cậu ra ngoài bằng cách nào, cũng không muốn biết, tôi chỉ nhắc nhở cậu một điều, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng.
Nếu như lần sau cậu mà còn làm như vậy nữa thì cho dù cô chủ có xem cậu là bạn, ra mặt bảo vệ cậu thì tôi cũng sẽ bảo chủ tịch Lý đuổi việc cậu ngay.
Ngoài ra, hợp đồng cậu ký với chủ tịch Lý nằm trong tay tôi, bên trên có viết gì thì cậu cũng hiểu rõ đấy, nếu như cậu dám vi phạm hợp đồng thì tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của cậu theo pháp luật, ai nói gì cũng không được.”
“Chú Vương.” Lý Vũ Hân kéo tay áo luật sư Vương lại.
“Cô chủ, cậu ta là bảo vệ chủ tịch Lý mướn về để bảo vệ cô, chứ không phải rước thêm phiền phức cho cô đâu.
Đây đã lần thứ hai cô mời tôi đến giải quyết chuyện của cậu ta rồi, tại sao đồn công an không tìm người khác mà lại cứ tìm cậu ta, không có lửa thì làm sao có khói kia chứ? Được rồi, bây giờ không còn sớm nữa, cô về nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi trước đây.” Luật sư Vương bực dọc nói, rồi trừng mắt nhìn Diệp Lăng Thiên.
Có thể nhận ra rằng ông ta không hề thích Diệp Lăng Thiên một chút nào, có điều chuyện này cũng khó mà tránh khỏi được.
Diệp Lăng Thiên là bảo vệ mà Lý Tiên Nguyên mướn về, kết quả lại mướn phải một tay bảo vệ cứ gây chuyện hết lần này đến lần khác, ra ra vào vào đồn công an mãi, hơn nữa, lần nào vào đồn Lý Vũ Hân cũng mời ông ta giúp đỡ, chỉ nghĩ thôi cũng biết luật sư Vương bực mình đến cỡ nào rồi, cho dù ai đụng phải chuyện này cũng sẽ bực tức mà thôi.
“Anh đừng trách chú Vương, chú ấy cũng muốn tốt cho tôi mà thôi.” Lý Vũ Hân nói.
“Không có đâu, vốn dĩ là tôi không đúng, thường xuyên gây rắc rối cho mọi người.
Hai người ban nãy là lãnh đạo trong cục công an à?” Diệp Lăng Thiên cười cười, rồi hỏi cô.
“Ừm, hôm nay tôi đi đến đồn công an nhưng lại không được gặp anh, bởi thế tôi mới nhờ chú Vương dùng đến mấy mối quan hệ của chú ấy, giúp tôi nghe ngóng tình hình của anh.
Kết quả mới ăn được có một nửa bữa cơm thôi mà anh đã ra rồi.
Sao người của đồn công an lại bắt anh thế? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Lý Vũ Hân hỏi.
“Bảo là vì một vụ án mạng hồi mười năm trước, vẫn chưa bắt được hung thủ, một khoảng thời gian trước mới xác định được, tên của hung thủ rất giống với tên tôi, với lại mười năm trước tôi đi lính nên hồ sơ trống rỗng nên bọn họ mới nghi ngờ tôi thay tên đổi họ, tôi đã nói rõ ràng với bọn họ.
Để cô phải lo lắng cho tôi rồi.” Diệp Lăng Thiên nói nửa thật nửa giả, rồi cầm lấy chìa khóa xe trên tay Lý Vũ Hân.
“Vậy thì tốt, đồn công an không đáng tin cậy một chút nào, chuyện gì cũng tỏ vẻ bí bí mật mật, chẳng phải chỉ là tiếp nhận điều tra thôi sao? Có cần làm như là nghi phạm giết người hay không? Làm tôi sợ chết khiếp.” Lý Vũ Hân bực bội.
Diệp Lăng Thiên chỉ cười cười, anh không nói gì, thực chất trong lòng lại cảm thấy rất cảm động.
Có thể nhìn ra được rằng Lý Vũ Hân rất lo lắng cho anh, vì chuyện của anh mà vô cùng căng thẳng.
“Ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì ngồi lại ăn đi rồi hẵng về.” Lý Vũ Hân hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Ăn rồi, về thôi.” Sau khi nói dứt lời, Diệp Lăng Thiên bèn lái xe về nhà.
Mấy ngày tiếp theo, công việc của Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng hơn nhiều, vì dự án mới của nước D đã được định đoạt hết cả, tập đoàn Tam nguyên đã phái người đi lo liệu bên ấy, nên những chuyện trong công ty giao về cho phòng làm việc này xử lý.
Bởi vì bên ấy cũng có người phiên dịch chuyên nghiệp nên số lượng công việc của anh được giảm đi rất nhiều, chỉ cần phải lo đến vấn đề giao lưu với công ty Aile mà thôi.
Vào buổi sáng ngày hôm ấy, đột nhiên phòng làm việc của Lý Vũ Hân nhộn nhịp hơn rất nhiều, người ra kẻ vào tấp nập không ngớt, hơn nữa anh ngồi bên ngoài cũng có thể nghe thấy giọng nói đầy vẻ tức giận của Lý Vũ Hân vang lên không ngơi nghỉ.
Diệp Lăng Thiên cảm thấy rất có thể công ty đã gặp chuyện gì đó.
Vào lúc Hoàng Linh ôm theo văn kiện, gương mặt ủ rũ đi đến, Diệp Lăng Thiên bèn gọi cô ấy lại: “Hoàng Linh, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trợ lý Diệp, anh không biết hả,” Hoàng Linh nói, nhìn dáo dác xung quanh rồi mới nhỏ giọng thì thầm với anh: “Tôi nói cho anh chuyện này, anh đừng có nói lại cho ai nha, tổng giám đốc Lý nói không được lan truyền chuyện này ra ngoài đâu đấy.”
“Ừm, chuyện gì thế?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Sáng nay bộ phận tuyên truyền gọi điện cho tổng giám đốc Lý, nói là có vài kênh truyền thông và báo chí bản địa đã đăng hàng loạt video, chính là một trong số chuỗi nhà hàng của chúng ta đấy, bây giờ chắc vẫn chưa bị xóa đâu, anh lên mạng xem là biết ngay chứ gì.
Không nói nữa đâu, tôi vẫn còn việc phải làm, chứ bằng không một hồi nữa lại bị mắng cho xem.” Hoàng Linh nói rồi bèn vội vã rời đi.
Diệp Lăng Thiên nhìn nhìn một lát rồi mở máy tính lên, tìm từ khóa trên trang chủ, quả nhiên đã hiển thị kết quả tìm kiếm.
Diệp Lăng Thiên tùy tiện mở ra xem thử, chỉ nhìn thấy một video chớp, anh mở ra xem, biết được rằng được quay bằng điện thoại.
Đầu tiên video quay bàn ăn, không có lại có hai con ruồi trong dĩa thức ăn, rồi sau đó, điện thoại đổi sang một góc khác, quay rất rõ tên và các món đồ được bài trí trong nhà hàng một cách rõ ràng.
Tiếng một cô gái la lớn gọi phục vụ cất lên, chỉ vào bàn ăn ăn rồi chất vấn về chuyện con ruồi, nhân viên phục vụ gọi quản lý đến ngay.
Vừa nhìn thấy thế, quản lý luôn miệng xin lỗi, đồng thời thay đổi dĩa thức ăn khác cho khách ngay, còn bảo bữa ăn này sẽ được miễn phí.
Đoạn video kết thúc ở đây, từ đầu đến cuối, ngoại trừ người quay video không xuất hiện trong ống kính, người quản lý và nhân viên phục vũ bị quay lại rất rõ ràng.
Chắc chắn được quay lại bằng điện thoại, mà quản lý và nhân viên phục vụ chẳng biết mình bị quay lén.
Sau khi xem hết video, lại nhìn thấy số lượt xem và những bình luận chửi mắng bên dưới, Diệp Lăng Thiên nhíu mày, thảo nào Lý Vũ Hân giận dữ như thế, không cần nghĩ cũng biết hậu quả của chuyện này là như thế nào, đối với một công ty thực phẩm thì đây gần như là một kích trí mạng.