“Cô nói chuyện nào?” Diệp Lăng Thiên có chút không rõ tình huống hỏi.
“Còn có thể là chuyện gì? Anh là cố ý giả ngu với tôi đi.
Tôi hỏi anh, Diệp Sương đi đâu rồi?” Hứa Hiểu Tinh bộ dáng hỏi tội.
“Tôi gọi điện thoại cho con bé, kêu nó dọn ra rồi.” Diệp Lăng Thiên thành thực trả lời câu hỏi.
“Tôi liền biết là vậy, Diệp Lăng Thiên, anh dựa vào cái gì làm vậy? Có có quyền gì đuổi Diệp Sương đi? Đây là nhà tôi, tôi cũng không nói kêu cô ấy dọn ra, anh dựa vào cái gì kêu cô ấy dọn ra?” Hứa Hiểu Tinh lập tức nổi bão, đây dường như là lần thứ hai Diệp Lăng Thiên nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh nổi giận, lần đầu tiên là lúc anh không chịu đến bệnh viện cùng Diệp Sương khi cô ấy làm phẫu thuật.
“Ba mẹ cô tới rồi, con bé ở đây không thích hợp, chúng tôi không thể gây thêm phiền phức cho cô.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
“Tôi nói tôi có phiền phức lúc nào? Cho dù là ba mẹ tôi tới, Diệp Sương ở đây thì sao? Đúng vậy, tôi thừa nhận, mẹ tôi tới, Diệp Sương ở đây không dễ giải thích, ngoài ra, cũng có khả năng khiến Diệp Sương nói ra chuyện giữa chúng ta khiến mẹ tôi nghi ngờ, nhưng mà, cho dù là vậy cũng không thể bắt Diệp Sương dọn ra.
Thân thể Diệp Sương hiện tại còn chưa hoàn toàn khôi phục, cô ấy vẫn phải uống thuốc bắc, cần có người chăm sóc, cô ấy sao có thể dọn ra? Cô ấy quay về ai chăm sóc cô ấy? Anh sao? Ngoài ra, nơi đó có thể ở sao? Anh yên tâm để một mình cô ấy ở đó sao? Diệp Lăng Thiên, lần này anh thật sự làm quá đáng rồi, sao anh lại không suy nghĩ một chút cho em gái mình.” Hứa Hiểu Tinh phẫn nộ nói.
“Hiểu Tinh, cô nghe tôi nói, cô đối xử tốt với chúng tôi, tôi thật sự rất cảm kích, nhưng mà, cô đối xử tốt với chúng tôi, chúng tôi cũng không thể không ngừng tiếp nhận, cảm thấy chuyện này là đương nhiên.
Chúng tôi không thể vì chuyện của mình mà tạo ra rắc rối cho cô.
Diệp Sương đã lớn như vậy rồi, con bé cũng không phải là trẻ con nữa, con nhà nghèo sớm thành gia, Diệp Sương không mỏng manh như cô nghĩ, trên thực tế, con bé từ lúc rất nhỏ đã có thể tự chăm sóc cho mình rồi.”
“Nói tới chỗ ở, ở nhà cũ quả thực không thích hợp, tôi sẽ tìm nơi khác cho con bé ở.
Hiểu Tinh, ba mẹ cô không dễ dàng gì tới đây thăm cô, cả nhà các người cũng đã lâu không ở bên nhau rồi, cô ở cùng ba mẹ nhiều chút.
Mấy ngày nay không cần lo lắng vì chuyện của Diệp Sương, được không? Tôi quay về xem Diệp Sương trước, có chuyện gì cô gọi điện thoại cho tôi.” Diệp Lăng Thiên cười cười với Hứa Hiểu Tinh, sau đó đi ra.
“Tôi không cảm thấy hai người thiếu tôi, những thứ này đều do tự tôi muốn làm, anh hiểu không? Diệp Lăng Thiên.” Hứa Hiểu Tinh đột nhiên nói với bóng lưng Diệp Lăng Thiên, dù chỉ là tự thì thầm.
Hứa Hiểu Tinh chậm rãi đi về nhà, vừa về tới nhà, Hứa Hiểu Tinh đã bị mẹ gọi tới ngồi xuống sofa.
“Chuyện gì vậy? Nghiêm trọng như vậy?” Hứa Hiểu Tinh kỳ quái hỏi.
“Mẹ có chút chuyện muốn hỏi con, ngồi xuống.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh chỉ sofa, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Tiểu Diệp đi rồi?” Mẹ Hứa Hiểu Tinh hỏi.
“Dạ, công ty họ có rất nhiều việc, hôm nay hai người tập kích bất ngờ, anh ấy còn không kịp xin nghỉ đã chạy tới rồi.” Hứa Hiểu Tinh gật đầu nói.
“Ừ, chuyện này do chúng ta suy nghĩ không thấu đáo, làm khó con và Tiểu Diệp rồi, chỉ là mẹ luôn cho rằng con đang lừa chúng ta, cho nên mới nói vậy.
Mẹ hỏi con, con và Tiểu Diệp đã phát triển đến bước nào rồi?” Mẹ Hứa Hiểu Tinh nghe cô nói xong thì có chút tự trách.
“Bước nào là sao? Mẹ không nói rõ, con không biết trả lời sao.” Hứa Hiểu Tinh có chút đỏ mặt hỏi.
“Hai đứa có từng ngủ cùng nhau không?” Mẹ Hứa Hiểu Tinh trực tiếp hỏi.
Hứa Hiểu Tinh sững sốt một chút, cô đoán được mẹ mình có thể là hỏi chuyện này, nhưng lại không nghĩ tới bà sẽ nói trực tiếp như vậy, trực tiếp đến mức khiến cô có chút không tiếp nhận nỗi, mặt thoáng chốc đỏ bừng, oán hận: “Mẹ, có ai hỏi trực tiếp như mẹ không.”
“Con cũng đã lớn vậy rồi, mẹ hỏi vậy thì sao? Con gái nhà người ta lớn như vậy sớm đã lấy chồng rồi, nhiều người con cũng mấy tuổi rồi, chỉ có con, già đầu rồi còn khiến mẹ lo lắng như thế.
Chỉ có hai mẹ con mình, có gì có thể nói thẳng thắn, mẹ chỉ muốn biết, hai đứa rốt cuộc đã phát triển đến bước nào rồi? Con yên tâm, mẹ sẽ không trách con, thời đại bây giờ không giống thời chúng ta, nam nữ ở cùng nhau khó kìm giữ có hành vi quá giới hạn cũng là bình thường.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh lại nói.
Đầu óc Hứa Hiểu Tinh nhanh chóng xoay chuyển, cô không phải đang nghĩ mình và Diệp Lăng Thiên có xảy ra chuyện gì không, mà là đang suy nghĩ mình rốt cuộc nên nói đã xảy ra rồi, hay là nói chưa xảy ra thì tốt?
“Có thì thế nào? Không có lại thế nào chứ?” Hứa Hiểu Tinh yếu ớt hỏi mẹ mình, cô đang thăm dò tin tức của bà.
“Đây là lời gì? Có chính là có, không có chính là không có, cái gì mà kêu có thì thế nào, không có lại thế nào? Chuyện này còn có gì mà không chắc chắn chứ?” Mẹ Hứa Hiểu Tinh xem chút bị cô chọc tức chết.
“Vậy thì có đi.” Hứa Hiểu Tinh tùy tiện nói.
“Cái gì mà vậy thì có đi? Mẹ hỏi con đó? Rốt cuộc là có hay là không có?” Mẹ Hứa Hiểu Tinh vô cùng vội.
“Có, có.
Được rồi chứ, không đúng, mẹ hỏi chuyện này làm gì?” Hứa Hiểu Tinh vội lên hỏi thẳng.
“Mẹ phải biết hai đứa rốt cuộc đã phát triển tới trình độ nào rồi, hai đứa cũng đã có quan hệ nam nữ rồi, vậy cũng chính là nói hai đứa đã xác định quan hệ giữa hai bên rồi, cũng xem là nhận định đối phương rồi.
Tiểu Diệp năm nay bao nhiêu tuổi?” Mẹ Hứa Hiểu Tinh tiếp tục hỏi.
“Hai mươi tám tuổi.”
“Vậy tuổi tác hai đứa cũng gần nhau, tuổi cũng xem là lớn rồi, hai đứa có từng suy nghĩ đến chuyện kết hôn không?” Mẹ Hứa Hiểu Tinh hỏi.
“Kết hôn? Mẹ, chuyện này…chuyện này quá sớm đi?” Hứa Hiểu Tinh trừng to mắt hỏi.
“Sớm? Cái gì mà sớm? Năm nay con bao nhiêu rồi? Hai mươi bảy tuổi rồi đi, cậu ấy cũng hai mươi tám tuổi rồi, tuổi như hai đứa kết hôn còn sớm sao? Hay là nói quan hệ của hai đứa phát triển đến bây giờ kết hôn quá sớm? Hai đứa cũng đã xảy ra quan hệ rồi, kết hôn còn sớm? Hai đứa đã không nghĩ kết hôn với đối phương mà còn xảy ra quan hệ? Đây là thái độ chịu trách nhiệm sao?” mẹ Hứa Hiểu Tinh bỗng chốc vội vàng.
“Không phải, mẹ, con…con…ý của con là hai chúng con còn chuẩn bị một hai năm sau mới kết hôn, không phải nói không kết hôn, chỉ là nói chúng con chuẩn bị đợi đến lúc chúng con kiếm được tiền rồi, mua nhà, có đủ tiết kiệm có thể đảm bảo chất lượng cuộc sống mới kết hôn, như vậy mới là thái độ có trách nhiệm với hôn nhân, gia đình và con cái tương lai, mẹ nói có phải không?” Hứa Hiểu Tinh vừa lau mồ hôi lạnh vừa nói.
Cô hận bản thân muốn chết, tại sao dễ nói thì không nói lại cứ muốn nói đã xảy ra quan hệ rồi chứ? Cô ban đầu chỉ nghĩ nếu mình nói chưa xảy ra quan hệ nói không chừng mẹ mình lại muốn bắt mình quay về thành phố Y, cho nên còn không bằng dứt khoát trực tiếp nói đã xảy ra quan hệ rồi, như vậy cho dù mẹ mình có ý kiến với Diệp Lăng Thiên cũng không thể bắt hai người tách ra, gọi mình về thành phố Y, ai biết, mẹ cô không phải nói chuyện đó, mà là chuyện thúc giục kết hôn, Hứa Hiểu Tinh bây giờ chỉ nghĩ tới một câu lưu truyền trên mạng, không tìm chỗ chết thì sẽ không chết.