Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


Nếu không vì muốn Diệp Sương có cuộc sống tốt một chút, nếu không vì muốn kiếm tiền đổi cho Diệp Sương một ngôi nhà an toàn thì chắc chắn anh sẽ không bán ngôi nhà này.

Nếu vì bản thân anh, có lẽ anh sẽ tìm nơi khác tiếp tục bày quầy bán đồ nướng.

Thật ra nguyên nhân quan trọng nhất khiến anh không muốn bày sạp là anh không muốn Diệp Sương bị người khác xem thường, chế giễu cô chỉ là kẻ bán đồ nướng.

Mấy ngày gần đây, khi bán đồ nướng không phải chưa gặp bạn học của Diệp Sương, Diệp Lăng Thiên có thể cảm nhận được chút gì đó từ ánh mắt họ.

Anh không hề quan tâm người khác nói gì anh, nhưng anh lại rất để ý đến ánh nhìn kỳ thị mà người khác dành cho Diệp Sương.

Đây là nguyên nhân anh nghe theo sắp xếp của Hứa Hiểu Tinh mở cửa hàng.

Quan niệm của người trong nước mãi không hề thay đổi, bày quầy bán đồ nướng gọi là ông bán đồ nướng, mở nhà hàng bán đồ nướng thì gọi là ông chủ, thân phận, địa vị, vị trí trong mắt người khác là một người trên trời, một người dưới đất.

Diệp Lăng Thiên đợi ở đầu ngõ hơn hai mươi phút, Hứa Hiểu Tinh mới lái xe đến, đợi Diệp Lăng Thiên ổn định ngồi vào ghế lái phụ rồi, Hứa Hiểu Tinh lái xe đi.

.

ngôn tình sủng
“Trước tiên tôi dẫn anh đi xem vị trí mặt tiền, anh thử xem được hay không, nếu được thì tôi sẽ gọi điện cho anh ta, bảo anh ta tan làm muộn một chút đợi chúng ta đến ký hợp đồng luôn, hoàn tất việc này.

Mặt tiền này rất hot, thuê sớm được chừng nào hay chừng đó.” Hứa Hiểu Tinh cười nói.

“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.

“Hôm qua tôi đã gọi điện cho anh ta hỏi qua rồi, tiền thuê nửa năm trả một lần, hợp đồng ký ít nhất là ba năm, ngoài ra anh phải đặt cọc chín mươi triệu đồng trước.

Tôi đã thử tính cho anh rồi, nửa năm trả một lần, năm nay đợt trả tiền đầu tiên là từ tháng bảy đến cuối tháng mười hai, tổng tiền thuê sáu tháng là năm trăm bốn mươi triệu đồng, cộng thêm chín mươi triệu đồng tiền đặt cọc tổng là là sáu trăm ba mươi triệu đồng.

Giờ đã là giữa tháng bảy rồi, chắc là chỉ khoảng ba trăm chín mươi triệu đồng.

Trong thẻ kia của tôi còn bao nhiêu tiền?” Hứa Hiểu Tinh vừa lái xe vừa tính nhẩm, sau đó hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Tôi chưa xem số dư, bản thân cô lại không biết sao?” Diệp Lăng Thiên cảm thấy kỳ lạ.

“Tôi thật sự không biết, chắc khoảng sáu trăm sáu mươi triệu, hoặc sáu trăm chín mươi triệu gì đó, anh đã rút ra một ít, chắc còn khoảng sáu trăm triệu.

Bên này là ba trăm chín mươi triệu đồng, rồi phí chi thủ tục chắc khoảng ba mươi triệu đồng, cụ thể bao nhiêu tôi không rõ.

Sau đó có thể phải mua một vài thứ cho cửa hàng, ví dụ như mua đồ dùng cho phòng bếp, tôi nghĩ chắc khoảng sáu trăm triệu là đủ.

Nếu không đủ thì tôi vẫn còn ít tiền, thẻ này vẫn còn mấy chục triệu, chắc là đủ dùng.

Nên anh cũng không cần lo lắng chuyện tiền nong đâu.” Hứa Hiểu Tinh vừa cười vừa nói.

Cô chủ yếu muốn Diệp Lăng Thiên yên tâm.

Diệp Lăng Thiên cũng khẽ mỉm cười, không nói thêm gì, lời Hứa Hiểu Tinh khiến anh cảm động.

Có được một người bạn yên tâm giao toàn bộ tài sản cho anh, anh còn nói được gì nữa đây? Mà từ đầu đến cuối Diệp Lăng Thiên vẫn coi Hứa Hiểu Tinh là bạn, anh chưa từng có ý nghĩ gì khác, anh cũng luôn cho rằng Hứa Hiểu Tinh cũng chỉ coi anh là bạn.

“Anh đừng cười, sau này kiếm được nhiều tiền thì nhớ trả lại tiền cho tôi đó, đây là của hồi môn của tôi đấy, nếu anh không trả cho tôi hoặc làm ăn thua lỗ, tôi không gả đi được thì anh phải chịu trách nhiệm với tôi đấy, đến lúc đó cả đời tôi sẽ bám lấy anh, anh đừng mong chạy thoát.” Hứa Hiểu Tinh đùa với Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên cũng chỉ cười cười, anh thật xem đây là lời nói đùa.

Bọn họ lái đến cửa hàng thuê, Diệp Lăng Thiên khá quen thuộc với nơi này, anh thường bắt xe buýt ở gần đây đi đón Diệp Sương nhưng anh không để ý lắm đến tình hình khu vực trước cửa hàng này, chỉ biết nơi đây khá sầm uất, giao thông đông đúc.

Bây giờ nhìn kỹ lại, anh mới phát hiện ra cả con đường bên này đa phần là các cửa hàng kinh doanh dịch vụ ăn uống, có quán cà phê, nhà hàng Tây, quán trà, quán cơm chiếm đa số, tổng cộng có đến mười mấy cửa hàng.

Khi hai người đến nơi đã là khoảng mười một giờ bốn mươi rồi, đã bắt đầu lục tục có người đi ăn cơm, dù lúc này không phải giờ cao điểm, nhưng ở đây vẫn rất đông đúc.

“Lượng khách nơi này không thành vấn đề, người ở khu vực gần đây muốn tìm chỗ ăn cơ bản đều sẽ đến nơi này nhiều, anh nhìn xem bên kia đông thế nào? Đây chính là nguyên nhân mặt tiền ở đây rất hot, anh nhìn xem, ở đây cái gì cũng có, suốt dãy phố toàn là quán cà phê, nhà hàng cơm Tây lịch sự, cơm Việt cũng có nhiều quán bán các món khác nhau, thức ăn nhanh cũng có, nhưng duy nhất chỉ không có quán đồ nướng.

Tôi không dám nói ai cũng thích ăn đồ nướng, nhưng khá nhiều người ưa món đó.

Ngoài ra, sẽ có những người đến với tâm lý muốn thử cái mới, sẽ có những người ăn đồ ở quanh đây chán rồi, muốn đổi khẩu vị, anh chỉ cần thu hút được những loại khách này thì việc làm ăn của anh sẽ thành công.

Đi, chúng ta mau đi tìm anh ta, ký xong hợp đồng rồi đến buổi chiều chúng ta sẽ bắt đầu hoạch định kế hoạch một chút, nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa.

Phải biết, một ngày anh phải trả một triệu tám tiền thuê nhà đấy, khai trương muộn một ngày là đi toi một triệu tám.” Sau khi giới thiệu xong cho Diệp Lăng Thiên, Hứa Hiểu Tinh lập tức kéo anh lên xe đi đến một tòa nhà ở cạnh cổng trường học, rồi quen đường đi vào một văn phòng.

Sau đó cơ bản mọi việc đều do Hứa Hiểu Tinh giải quyết, Diệp Lăng Thiên ở bên cạnh nghe, hầu như không nói gì.

Anh chỉ ký tên vào hợp đồng, giao bản photo chứng minh nhân dân, sau đó cầm thẻ của Hứa Hiểu Tinh quẹt thẻ, đối phương giao cho anh một cái chìa khóa là mọi việc đã hoàn tất.

“Người này rất nể mặt tôi, trước kia anh ta là đồng nghiệp của tôi, trợ giảng của khoa.

Anh ta vào trường trước tôi mấy năm, sau này chuyển sang làm hành chính, phát triển khá tốt.

Anh ta phụ trách quản lý từ việc nội vụ của trường học cho tới bên này, phụ trách quản lý tài sản dùng cho trường học.

Anh ta rất có tiếng nói trong ngành này, vì thế chúng ta mới có thể thuê thuận lợi được như vậy.

Anh ta đã cho chúng ta thuê với giá thấp nhất rồi, nếu thấp nữa thì sẽ bị nghi ngờ vi phạm quy tắc nên anh ta cũng không làm sao khác được.” Hứa Hiểu Tinh vui vẻ nói.

Diệp Lăng Thiên khẽ gật đầu, nhìn điện thoại rồi nói: “Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi, cũng đã mười hai rưỡi rồi.”
“Anh không vào xem bên trong cửa hàng à?” Hứa Hiểu Tinh tò mò hỏi, thường thì người ta sẽ hưng phấn muốn vào xem trước, không xem thì ăn không ngon.

“Cũng đã ký hợp đồng mấy năm rồi, sau này ngày nào cũng ở đó nên không cần vội vã, muốn đi ăn hơn, cô giúp tôi chuyện lớn như thế, tôi phải mời cô bữa cơm.” Diệp Lăng Thiên khẽ cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui