“Bỏ đi, anh đã bán mất rồi thì tôi còn nói được gì? Nói rồi thì có tác dụng gì? Chỉ làm anh cảm thấy tôi hay lải nhải thôi.
Số tiền này anh không cần thì tốt, để tự tôi giữ làm của hồi môn, đợi lúc nào đó gả cho một bạch mã vương tử.”
Hứa Hiểu Tinh sửng sốt một lát, rồi giật lấy chiếc thẻ trong tay Diệp Lăng Thiên, cất vào trong túi xách của mình, sau đó tức giận nói với anh.
Lúc nói, hai người nghe thấy tiếng nói chuyện của Diệp Sương và Chu Ngọc Lâm ở dưới lầu.
“Chu Ngọc Lâm về rồi, chúng ta xuống dưới mở cuộc họp đi.” Diệp Lăng Thiên đứng dậy đi xuống lầu.
“Chu Ngọc Lâm, Diệp Sương, hai người ngồi xuống đi, ba người chúng ta sẽ họp với nhau.” Diệp Lăng Thiên tìm một chiếc bàn rồi ngồi xuống nói với hai người.
“Này này này, Diệp Lăng Thiên, anh có ý gì? Rõ ràng anh muốn loại tôi ra ngoài đúng không? Anh dựa vào điều gì mà mở cuộc họp không kêu tôi?” Hứa Hiểu Tinh nổi đóa ngay.
Vừa nghe thấy Hứa Hiểu Tinh nổi đóa, Diệp Sương không khỏi cười lớn, ngay cả Chu Ngọc Lâm cũng không khỏi bật cười.
Diệp Lăng Thiên cũng hơi xấu hổ, ngồi ở đó nói: “Chẳng phải cô đang ở đây à? Được rồi, tôi có mấy chuyện muốn nói với mọi người.
Chuyện thứ nhất, tôi định khai trương vào ngày mốt.
Lát nữa chúng ta sẽ làm một bài tập luyện đơn giản để làm quen với quy trình, nếu phát hiện ra chỗ nào có vấn đề thì ngày mai chúng ta sẽ tiến hành giải quyết.”
“Ngoài ra, ngày mai Diệp Sương ở đây dọn dẹp một lát, ngày mai anh và Chu Ngọc Lâm sẽ mang toàn bộ nguyên liệu cần thiết vào đây, anh sẽ để thực phẩm đông lạnh trong một tuần trước, chúng ta có nhiều chỗ dự trữ đồ như vậy, phải để nhiều đồ một chút, tránh việc ngày nào cũng chạy tới chạy lui.
Đợi qua một khoảng thời gian nữa, sau nhiều lần so sánh nhà nào có chất lượng tốt nhất, giá cả rẻ nhất, sau này chúng ta sẽ nhập hàng cùng một lượt, rồi bảo bọn họ giao thẳng đồ tới đây, như vậy chúng ta không cần tự đi mua nữa, nhưng trước mắt chúng ta vẫn phải tự đi mua.”
“Sau khi nhập hàng vào, ngày mai mấy người chúng ta sẽ tăng ca, chuẩn bị ổn thỏa tất cả nguyên liệu, để ngày mốt khai trương.
Đây là công tác chuẩn bị trước khi khai trương.
Tiếp sau đây tôi sẽ tiến hành phân chia công việc của mấy người chúng ta trong tương lai.”
“Đầu tiên là nói về chuyện trong phòng bếp, trước mắt mấy món nướng Chu Ngọc Lâm đã đạt chuẩn rồi, có thể tiếp nhận được công việc này.
Sau này mấy món nướng sẽ do cậu phụ trách, tôi sẽ đảm nhiệm mấy món nướng đặc biệt.
Khi nào không có món nướng đặc biệt, tôi sẽ phụ trách việc tính tiền và giúp nhân viên phục vụ xử lý mấy chuyện phía trước ngay.”
“Diệp Sương sẽ làm nhân viên phục vụ, phụ trách việc đưa thực đơn, bưng món ăn lên và dọn dẹp bàn ăn.
Sau này việc nhập hàng sẽ do tôi phụ trách, còn chuyện xử lý nguyên liệu và lau dọn sẽ do tôi và Chu Ngọc Lâm làm lúc chúng ta nghỉ ngơi.
Về cơ bản, cứ sắp xếp công việc như thế đi.
Trước mắt mọi người không thể xin nghỉ trong khoảng thời gian này, nếu làm ăn tốt, sau này tôi sẽ tuyển người thêm, đến lúc đó mọi người có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi, tạm thời mọi người cứ vất vả một khoảng thời gian trước đã.”
“Diệp Lăng Thiên, tại sao không có công việc của tôi.” Hứa Hiểu Tinh lại nói.
“Cô muốn làm gì? Hiểu Tinh, cô đừng làm loạn nữa.
Hay là cô ở đây giúp tôi làm thu ngân được không?” Diệp Lăng Thiên hơi cạn lời với Hứa Hiểu Tinh.
“Vậy thì được, dù gì tôi cũng là bà chủ mà.” Hứa Hiểu Tinh cười hì hì rồi nói tiếp: “Diệp Lăng Thiên, dựa theo sự sắp xếp khi nãy của anh, tôi cảm thấy có thế nào anh cũng phải tuyển thêm một người nữa, bằng không sao anh có thể bận rộn như vậy được? Theo sự tính toán của anh lúc nãy, anh cảm thấy anh và Chu Ngọc Lâm vẫn còn thời gian nghỉ ngơi à? Cho dù các anh tạm thời vất vả một thời gian, nhưng chẳng phải anh quá bận bịu à?”
“Lúc trước anh chỉ bày một quầy hàng, mà cả anh, tôi và Diệp Sương đã rất bận rộn rồi, huống hồ giờ anh lại mở tiệm thế này, anh cảm thấy ba người các anh làm được à? Phải biết rằng, quầy đồ nướng đó của anh chỉ bày ra vào buổi tối, nhưng giờ tiệm này là mở cả ngày.
Như vậy thời gian ăn thịt nướng sẽ không cố định, mặc dù nói chúng ta kinh doanh chủ yếu vào buổi tối, nhưng ban ngày cũng sẽ khách, chẳng lẽ anh không định bán vào ban ngày à?”
“Tôi biết anh tính toán thận trọng, tiết kiệm chi phí, muốn xem tình hình sau khai trương thế nào rồi hẵng nói.
Nhưng tôi nói này Diệp Lăng Thiên, anh có nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ anh tiêu cả đến 600 triệu rồi mà còn băn khoăn chuyện trả lương cho hai nhân viên à? Hôm đó anh khai trương nếu vì quá bận rộn mà để khách hàng đợi lâu, vậy chẳng khác gì anh tự đập bảng hiệu của mình, mọi người sẽ có ấn tượng không tốt về tiệm này, sau này còn ai muốn tới đây nữa? Vậy chẳng phải vì nhỏ mà mất lớn à? Anh hãy nghe tôi sắp xếp đi.”
“Thế này đi, trong phòng bếp phải có hai người, tôi cảm thấy hai người vẫn còn thiếu đó, sau này phải cần tới ba người, chỉ cần bảo đảm có thể bưng món ăn lên với tốc độ nhanh nhất, thì mới có thể nâng cao chất lượng phục vụ.
Giờ muốn tìm một người có kinh nghiệm chắc chắn không hề dễ, nên trước mắt anh và Chu Ngọc Lâm lo chuyện phòng bếp đi.
Diệp Sương là nhân viên phục vụ, ngoài ra phải tuyển thêm hai người nữa, như vậy mới có thể lo được mọi chuyện.
Thà để nhân viên nhàn rỗi chứ không để khách hàng đợi lâu, đây chính là nguyên tắc chung, ít nhất là lúc khai trương phải chuẩn bị như vậy, còn tình hình sau này thì phải xem xét chuyện làm ăn thế nào đã.
Tạm thời tôi vẫn chưa đi, nên mấy ngày khai trương, tôi sẽ làm thu ngân giúp anh, tôi nói này Diệp Lăng Thiên, làm thu ngân nhất định phải là người chuyên môn biết chưa? Bằng không anh làm sao biết được có người ăn quịt chứ?”
Nghe Hứa Hiểu Tinh nói vậy, Diệp Lăng Thiên rơi vào trầm tư rồi nói: “Tôi cũng muốn tuyển người, không phải tôi tiết kiệm chút tiền này, mà chủ yếu là trong khoảng thời gian ngắn tuyển đâu ra người đây? Tôi đã đi tìm hiểu rồi, bình thường nhân viên trong tiệm ăn đều là phụ nữ từ nơi khác đến, vì tiền lương không cao.
Hơn nữa giờ rất khó tuyển được người, rất nhiều tiệm ăn đều thiếu nhân viên.
Chúng ta sắp khai trương rồi, không thể vì thiếu một hai nhân viên mà tạm thời đình công được.
Tôi đã tìm một tiệm làm bảng hiệu để đặt bảng hiệu rồi, đến lúc đó sẽ treo ngay trước cửa.”
“Chuyện này sao anh không hỏi tôi? Tôi có cách giải quyết giúp anh mà.” Hứa Hiểu Tinh cười hì hì nói.
“Cô có thể tuyển được à?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Tất nhiên rồi, Diệp Sương, lớp chúng ta có bạn học nào tới từ nông thôn, vì điều kiện không tốt nên vừa học vừa làm không? Em có quen biết ai trong số không?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.
“Có, à, em biết rồi, chị dâu, chị thật thông minh.
Lớp chúng ta có tới mấy bạn đấy, mấy lớp khác thì càng nhiều hơn, nếu không phải anh em mở tiệm đồ nướng, thì em định nghỉ hè sẽ đi cùng các bạn ấy ra ngoài làm thêm kiếm chút tiền rồi.”
“Giờ em sẽ đi liên hệ với bọn họ ngay, em nói cho anh biết, nếu em nói tiệm nhà em nhờ bọn họ tới giúp, chắc chắn bọn họ sẽ tới ngay.
Nam nữ đều có hết, anh, anh muốn tuyển mấy người? Muốn tuyển nam hay nữ? Ngoài ra, anh định trả họ một tháng bao nhiêu? Giờ em sẽ liên lạc với họ ngay, dù gì họ cũng đang làm việc bán thời gian, có người đi phát tờ rơi, làm mấy hoạt động ngoài trời bất kể nắng mưa, cũng có người làm nhân viên trong mấy tiệm ăn gần đây, em chỉ cần gọi một tiếng bảo đảm họ sẽ tới ngay.” Diệp Sương vô cùng hưng phấn nói.