Khoảng tám giờ rưỡi chín giờ tối, khi các nhà hàng vắng khách và bắt đầu dọn dẹp thì cửa tiệm thịt nướng của Diệp Lăng Thiên bắt đầu khởi sắc hơn.
Khách hàng lần lượt kéo tới, hơn nữa còn khác hẳn với những khách lẻ rải rác trong ngày.
Khách đến vào ban đêm về cơ bản là đi từng nhóm.
Ban đầu có bảy hoặc tám người, hầu hết là nam giới.
Vì vậy, cửa hàng bỗng nhiên trở nên bận rộn, tất cả mọi người đều bắt tay vào làm, mà hôm nay tầng hai chưa từng sử dụng thì bây giờ cũng bắt đầu nhận khách.
May mà Diệp Lăng Thiên đã xếp thời gian làm việc của bốn nhân viên phục vụ này trùng nhau.
Nếu không có bốn người này thì bọn họ sẽ bận đến nỗi không kịp trở tay.
Phải biết rằng phục vụ trên lầu thì phải chạy lên chạy xuống, mà Diệp Sương phụ trách việc thu tiền cũng bận không kịp ngơi tay.
Cuối cùng chỉ có thể để cho nhân viên phục vụ thu tiền giúp cô.
Thật ra phòng bếp mới là bận rộn nhất, hai người hoàn toàn không làm kịp.
Phòng bếp bận rộn chủ yếu là bởi vì số lượng quá nhiều.
Thức ăn cho một bàn bảy hoặc tám người chắc chắn không đơn giản chỉ nhiều gấp đôi hoặc gấp ba so với một bàn hai ba người ăn, mà là nhiều gấp năm lần.
Thậm chí nếu là bảy hoặc tám người đàn ông thì số lượng thức ăn này phải tăng gấp bảy hoặc tám lần.
Bởi vì thịt nướng là kẻ thù của bia cho nên một khi mấy người đàn ông ngồi với nhau thì sẽ vừa ăn thịt nướng vừa tiêu diệt kẻ thù.
Mà đã ngồi xuống thì ít nhất là từ hai tiếng trở lên mới rời đi, cho nên lượng thức ăn cũng vì thế mà tăng lên rất nhiều.
Bởi vì trong phòng bếp chỉ có hai người cho nên rất nhiều khách hàng đợi lâu mà không thấy thức ăn được bưng lên đã bỏ đi.
Trong đó có một nhóm người còn nổi nóng.
Đây là tình huống Diệp Lăng Thiên không ngờ tới.
Anh thật sự không ngờ rằng mới khai trương ngày đầu tiên mà việc làm ăn lại tốt như vậy.
Thật ra anh hẳn sẽ nghĩ tới chuyện này.
Hứa Hiểu Tinh đã phỏng đoán chỗ này lượng khách rất đông thêm vào đó phố ăn vặt đóng cửa, một đám người muốn đi ăn đồ nướng hoàn toàn không có chỗ để đi, mà bảng hiệu của Diệp Lăng Thiên lại làm lớn như vậy, đương nhiên sẽ hấp dẫn một nhóm người.
Công việc kinh doanh sôi động bắt đầu từ lúc chín giờ và đạt đến đỉnh điểm là vào lúc mười, mười một giờ tối.
Lúc này đã không còn ghế trống, cuối cùng Diệp Sương lấy hai cái bàn và mấy cái ghế được dùng cho quán nướng vỉa hè lần trước từ kho hàng ra, sau đó xếp hai bên đường ngay lối ra vào cửa tiệm.
Mà nhân viên phục vụ cho ca sáng lẽ ra phải nghỉ làm từ lúc mười giờ, nhưng cuối cùng các cô lại không nghỉ làm, hơn nữa còn ở lại làm cho đến mười giờ ba mươi phút.
Mãi cho khi khách trong cửa hàng dần ít lại hai cô gái mới rời cửa hàng.
Mười hai giờ ba mươi phút tối, trong cửa hàng chỉ còn lại bàn khách cuối cùng.
Sau khi hai người Diệp Lăng Thiên và Chu Ngọc Lâm bưng hết thức ăn cho bàn khách cuối cùng xong thì cũng đã mệt rã rời.
Cả hai người đều hoàn toàn bị áp đảo về thể lực, không còn sức mà đứng.
Hai người chạy ra khỏi bếp, tìm một cái bàn ngồi xuống thở hổn hà hổn hển.
Phải biết rằng bắt đầu từ tám giờ hơn bọn họ đã luôn không ngừng nướng đồ ăn, cứ đứng miết, hơn nữa còn đứng gần đống lửa.
Hai người không ngừng chạy tới chạy lui trong phòng bếp, liên tục hơn bốn tiếng đồng hồ, không cần nói cũng có thể tưởng tượng được cường độ lao động này.
Lúc này trên người bọn họ đã ướt đẫm mồ hôi, ướt đến nỗi quần trong cũng chảy nước.
Diệp Sương cầm mấy chai nước suối lạnh đi đến đưa cho Diệp Lăng Thiên và Chu Ngọc Lâm mỗi người một chai.
Diệp Lăng Thiên mở nắp ra uống, uống xong một hơi mới cảm thấy thoải mái hơn.
Kế tiếp anh lại châm điếu thuốc rít một hơi, lúc này mới cảm thấy đỡ mệt hơn một chút.
Sau đó anh nói với Diệp Sương: “Diệp Sương, nếu một lát lại có thêm khách đến, em cứ nói với bọn họ hôm nay không còn đồ ăn nữa, bảo bọn họ ngày mai hãy đến.
Tối nay chúng ta không tiếp khách nữa.”
“Ừm, em cũng nghĩ như vậy.
Hôm nay thật sự rất mệt, liên tục bận bịu hết mấy tiếng đồng hồ, em thu tiền đến nỗi đầu óc choáng váng luôn.
Cuối cùng sổ sách cũng không tính kịp.
Vừa nãy em mới tính lại một lần nữa, lúc này mới phát hiện em tính sai ba phiếu tính tiền, tổng cộng thu thiếu hơn ba trăm ngàn đấy.
Em đúng là ngốc hết thuốc chữa.
Chủ yếu là do lúc đó quá bận, mạnh ai nấy hối, mà phiếu tính tiền của chúng ta bắt buộc phải nhập từng tờ vào máy tính, chỉ hơi bất cẩn một chút đã tính sai rồi.
Haiz, tay của em mỏi quá, bụng cũng đói nữa.” Diệp Sương bĩu môi nói, thu thiếu hơn ba trăm ngàn khiến cô rất ủ rũ.
“Không sao đâu, sau này chú ý hơn là được.
Anh cũng không ngờ tối nay lại làm ăn tốt như vậy.
Được rồi, em lấy hai chai nước cho hai người bạn học kia đi.
Tối nay hai người bọn họ cũng mệt bở hơi tai rồi.
Để anh đi xào mấy món ăn, chúng ta ăn khuya thôi.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười, đứng dậy đi vào bếp lần nữa.
Bọn họ đã ăn cơm tối rồi.
Hầu hết các quán ăn đều giống nhau, buổi tối trước khi mở cửa đón khách, tầm sáu giờ nhân viên sẽ ăn cơm tối nhưng bây giờ cũng gần một giờ sáng, liên tục sáu bảy tiếng đồng hồ làm việc với cường độ cao như vậy ai mà không đói bụng?
Diệp Lăng Thiên lê tấm thân mệt mỏi vào bếp xào năm sáu món ăn, khẩu phần cũng khá nhiều toàn là mấy món ngon.
Mọi người đều mệt sấp mặt, đương nhiên phải ăn ngon hơn một chút mới được.
Hai người phục vụ ăn một chút đồ ăn rồi rời đi, Diệp Lăng Thiên có thể thấy được bọn họ cũng rất mệt, trong lòng anh đúng là cảm thấy áy náy.
Sau khi khách ở bàn cuối cùng tính tiền và rời đi, Diệp Lăng Thiên kéo cửa cuốn trước cửa tiệm xuống, dừng đón khách.
Sau đó ba người ngồi ở trước bàn, Diệp Lăng Thiên và Chu Ngọc Lâm vừa uống bia vừa ăn mấy món mà anh làm lúc nãy.
Bọn họ là người mệt mỏi nhất, mệt đến độ không muốn nói chuyện.
“Diệp Sương, em tính tiền ngày hôm nay xem thử tối nay tiền thu vào được bao nhiêu?” Diệp Lăng Thiên đốt điếu thuốc rít hai hơi rồi nói với Diệp Sương.
Diệp Sương gật đầu, sau đó liền đi đến trước quầy lễ tân đếm tiền.
Diệp Lăng Thiên mở nắp chai bia sau đó cụng vào chai bia của Chu Ngọc Lâm nói: “Xin lỗi cậu, hôm nay đã khiến cậu mệt rồi.”
“Tôi không sợ mệt, chủ yếu là hôm nay có mấy bàn chờ không được bỏ đi, thật đáng tiếc, nhất là cái bàn nhiều khách kia, lỡ mất một món tiền lớn rồi.” Chu Ngọc Lâm hơi tự trách nói.
“Đó không phải là lỗi của cậu, mà là tại tôi.
Phòng bếp chỉ có hai người, còn lâu mới đủ.
Tôi đã đoán sai rồi, phòng bếp phải thêm người.
Cho dù dựa vào tình hình làm ăn tối này thì ít nhất trong phòng bếp cũng phải cần tới bốn người.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Ừm, đúng đấy.
Nên tìm thêm người thôi, nếu không khách hàng sẽ bỏ đi hết thì tiếc lắm.” Chu Ngọc Lâm gật đầu nói.
“Đáng tiếc nhất không phải là chúng ta kiếm ít đi số tiền này, mà là ảnh hưởng đến danh dự của chúng ta.
Đây là ảnh hưởng lớn nhất.
Nhưng tìm người làm việc trong nhà bếp không dễ.
Trong khoảng thời gian ngắn này đi đâu tìm người làm công việc này bây giờ? Điều quan trọng nữa là chúng ta làm món nướng, không phải món xào, cũng không phải nấu ăn chính thống cho nên tìm người càng khó hơn.
Ngày mai tôi phải nghĩ cách mới được.” Diệp Lăng Thiên thở dài nói.
“Đúng đấy.” Chu Ngọc Lâm cũng gật đầu đồng ý.
“Anh, em đã kiểm kê xong rồi.” Diệp Sương một tay cầm sổ và bút, tay còn lại cầm một cái túi đi đến trước bàn.