Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


“Lần trước bởi vì chuyện tôi bị bắt cóc, ba của tôi đã bán một số cổ phiếu của mình với giá thấp, cho nên quyền được quyết định đã thiếu đi rất nhiều.

Lần này gặp phải chuyện này, thật sự giống như rét vì tuyết lạnh vì sương.” Lý Vũ Hân tiếp tục nói thêm.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, không nói gì nữa, cuối cùng mới lên tiếng: “Cô phải tin tưởng vào ba của cô, ông ấy tuyệt đối có năng lực khống chế hết tất cả.”
Lý Vũ Hân gật đầu, nhìn ra được cảm xúc của cô cực kỳ không tốt, cho dù là ai gặp được chuyện này thì có lẽ đều không có cách nào vui vẻ trở lại.

“Thật ra thì tiền bạc đối với hai ba con chúng tôi mà nói thật sự không tính là cái gì cả, cái mà chúng tôi quan tâm nhất chính là tập đoàn này.

Tập đoàn này là do ba và mẹ tôi phải chịu bao nhiêu khổ cực cố gắng xây dựng, ba tôi tuyệt đối sẽ không để nó trở thành của người khác, tôi cũng không thể.”
“Thôi bỏ đi, không nói cái này nữa, thật ra nhìn thấy anh có cuộc sống như hiện tại thì tôi cảm thấy mừng thay cho anh, anh có biết không? Anh bây giờ còn vui vẻ hơn rất nhiều so với khoảng thời gian trước ở bên cạnh của tôi, ít nhất là trước kia anh rất hiếm khi nói chuyện, bây giờ thì khác rồi, mặc dù vẫn nhạt nhẽo như vậy, nhưng mà cũng không đến mức một câu cũng không nói.” Lý Vũ Hân vừa cười vừa nói.

Diệp Lăng Thiên xấu hổ nở nụ cười, sau đó nói: “Thói quen đều là do từ từ nuôi thành, ở trong quân đội có yêu cầu, lúc chúng tôi đang huấn luyện thì yêu cầu phải cố gắng ít nói chuyện, cái này có lợi cho hành động sau này.

Trong tình huống tất cả mọi người ở xung quanh không nói chuyện, dần dần tất cả mọi người cũng đều dưỡng thành thói quen này.

Sau khi trở lại một thời gian dài, đương nhiên là thói quen này sẽ có thay đổi.”
Hai người trò chuyện với nhau, dần dần việc kinh doanh bắt đầu khá hơn, trên lầu hai bắt đầu có khách ngồi, ngồi càng ngày càng nhiều.

Đúng lúc này, chợt nghe thấy dưới lầu truyền đến một tiếng vang, sau đó là âm thanh đồ vật đập đùng đùng, tiếp theo đó là tiếng thét lên.

Vẻ mặt của Diệp Lăng Thiên lạnh lẽo nói với Lý Vũ Hân: “Cô ăn một lát nữa đi, tôi xuống dưới xem xem có chuyện gì xảy ra.”
Diệp Lăng Thiên nói xong thì bước đi xuống lầu, vừa bước tới đầu bậc thang thì nhìn thấy một nhân viên vội vàng chạy lên.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Có người đập phá bàn, đang gây chuyện đập phá đồ vật.” Nhân viên phục vụ căng thẳng nói, có thể nhìn thấy được cô ta rất sợ hãi.

Dù sao thì cô ta cũng chỉ là một người học sinh, có khi nào mà nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

Diệp Lăng Thiên nhíu mày lập tức đi xuống lầu, nhìn thấy ở phía dưới có một đám gồm bảy tám người đầu nhuộm đủ màu đang đứng ở giữa cửa hàng đá ghế đá bàn, một cái bàn bị hất tung dưới mặt đất, trên mặt đất một mảnh hỗn độn.

Những người đang dùng cơm đều bị dọa hốt hoảng đứng lên, hai bàn ngồi ở cửa ra vào đã trực tiếp đi luôn, mọi người nhìn thấy một nhóm người này liền biết không phải là người tốt lành gì, sợ cũng là bình thường thôi.

“Đừng đập nữa, đừng đập nữa, có chuyện gì thì từ từ nói.” Vương Lâm bị dọa đến phát run, đứng ở bên cạnh khuyên ngăn.

“Gọi ông chủ của các người đến đây, nếu không thì tôi sẽ đập nát cửa tiệm của các người.” Trong đó có một người cực kỳ ngang ngược lại đá một cái bàn lật ngã.

Lúc này người ở trong phòng bếp thấy động tĩnh thì đều vọt ra, Chu Ngọc Lâm dẫn theo mấy người chuẩn bị tiến lên, nhưng mà bị Diệp Lăng Thiên ngăn cản lại.

“Tôi chính là ông chủ ở đây, không biết các người như thế này là có ý gì?” Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa đi đến trước mặt của mấy người bọn họ, lạnh nhạt nói, một chút ý sợ hãi cũng không có.

“Anh chính là ông chủ ở đây có đúng không? Đến cũng thật đúng lúc, chúng tôi ăn món ăn ở chỗ của các người mà ăn phải tóc, còn có con ruồi nữa.

Hơn nữa, con mẹ nó thịt của các người toàn là có mùi của chuột chết, hôm nay anh giải thích cho chúng tôi đi, nếu không thì tôi sẽ đập nát cái cửa hàng này của anh.” Một người dùng tay chỉ vào Diệp Lăng Thiên rồi nói.

“Cọng tóc đâu? Con ruồi đâu? Nếu như cậu có thể đưa ra chứng cứ chứng minh là ở trong cửa hàng của chúng tôi, vậy thì cậu muốn bồi thường bao nhiêu tiền tôi đều sẽ cho cậu.

Nếu như hôm nay cậu không đưa ra nổi chứng cứ, cậu đã đập nhiều đồ trong cửa hàng của chúng tôi như vậy, dọa khách hàng của chúng tôi chạy đi, hủy hoại danh dự của cửa hàng chúng tôi, món nợ này tôi sẽ tính với các cậu một cách đàng hoàng.

Mời cậu mang cái gọi là tóc và con ruồi ra đi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.

“Con mẹ nó anh còn hỏi tôi, ở trên mặt đất đó, tự anh tìm đi, ý của anh chính là ông đây lừa anh có đúng không? Các anh em, đập đi, đập cho mạnh vào, đập nát cái tiệm này.” Người kia cũng cười lạnh, nói xong thì liền bắt đầu lật một cái bàn khác.

Diệp Lăng Thiên đã sớm nhịn không được, trước khi người đó ra tay lật bàn thì một tay bóp lấy cổ của hắn ta, đánh bột đấm vào bụng của hắn ta, sau đó ném hắn ta xuống mặt đất, lạnh lùng hỏi: “Cậu cứ thử động tay một lần nữa đi.”
Động tác rất nhanh, nhanh đến nỗi đừng nói những người ở xung quanh, ngay cả bản thân người bị đánh cũng không nhìn thấy rõ ràng.

Chỉ biết là bụng đau không chịu được, nằm rên rỉ trên mặt đất.

Lúc này bảy tám người còn lại mới kịp phản ứng, lập tức xông về phía của Diệp Lăng Thiên, còn cầm theo cả ghế.

Bọn người của Chu Ngọc Lâm vẫn đứng ở sau lưng của Diệp Lăng Thiên, bọn họ chờ chính là thời khắc này, nhìn thấy mấy người ở đối diện nhào tới, bọn họ cũng không cần lên tiếng gì mà vọt lên.

Sau đó dựa vào tình hình này mà suy nghĩ, một bên là quân nhân đã từng đến chiến trường, một bên là đám lưu manh, khỏi cần phải nói, một người trong đám người của Chu Ngọc Lâm đánh hai ba tên lưu manh như thế này hoàn toàn không phải là vấn đề.

Trong tiếng thét chói tai của khách hàng, không qua bao lâu một nhóm người này lập tức bị đánh ngã dưới mặt đất, toàn bộ đều kêu rên thảm thiết.

“Các người thật là to gan, ngay cả người của Tam Long Đường mà cũng dám đánh.

Đừng nói là cửa hàng này của anh còn có thể kinh doanh được hay không, sau này trên đường cẩn thận một chút, cẩn thận đột nhiên trên người bị dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra.

Chúng ta đi thôi.”
Tiếp theo đó mấy người kia lồm cồm bò dậy từ dưới đất, ôm bụng chỉ vào Diệp Lăng Thiên rồi nói.

Hắn ta hoàn toàn biết rằng những người trước mặt là người mà hắn ta không chọc nổi, nhưng mà sau lưng của hắn ta có Tam Long Đường, cho nên nhất định phải có khí thế.

“Muốn đi à? Tôi thấy cũng không dễ dàng như vậy đâu.” Diệp Lăng Thiên cười lạnh, sau đó nói với Chu Ngọc Lâm: “Đi ra canh chừng cửa đi.”
Bọn người Chu Ngọc Lâm gật đầu, lập tức đi ra đứng ở cửa.

“Các người muốn làm gì hả? Tôi nói cho các người biết, chúng tôi chính là người của Tam Long Đường.” Người kia hơi sợ, vừa lùi đến vách tường vừa nói.

“Không có làm gì cả, các người đập nhiều đồ của tôi như vậy, hù dọa khách hàng của chúng tôi, dù sao thì cũng phải nên nói cái gì đó chứ.” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói.

“Anh thật là to gan! Tóc vàng, gọi điện thoại cho anh Sơn đi, kêu anh ấy dẫn người đến đây.” Tên cầm đầu đã hoàn toàn sợ hãi, nói với những người ở phía sau.

“Tôi mặc kệ là cậu có kêu ai đến, hôm nay cậu đã đập đồ đạc của tôi thì nhất định phải bồi thường cho tôi.

Diệp Sương, gọi điện thoại báo cảnh sát đi.

Vương Lâm, dùng điện thoại chụp lại mấy tấm ảnh, sau đó dọn dẹp mấy cái bàn này.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi phân phó.

Sau đó nói với Chu Ngọc Lâm: “Kéo mấy người bọn họ đi vào nhà kho giam giữ lại đi, chờ người của đồn công an đến rồi lại nói.”
“Được!” Mấy người Chu Ngọc Lâm trực tiếp một người lôi kéo hai người, mặc kệ là có đồng ý hay không, trực tiếp lôi toàn bộ vào trong phòng chứa đồ, sau đó đóng cửa lại.

“Quý khách, thật ngại quá, mấy tên lưu manh này muốn ăn cơm chùa mà còn gây sự.

Ai làm ăn rồi cũng sẽ phải đụng loại chuyện như thế này, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi, làm cho mọi người sợ hãi rồi, thật sự xin lỗi.

Chúng tôi có thể đảm bảo về mặt vệ sinh trong cửa hàng, lúc nãy tất cả mọi người cũng đã thấy rồi đó, người bước ra chính là đầu bếp của chúng tôi, trên người của đầu bếp của chúng tôi đều có quần áo làm việc nhất định, hơn nữa đều đội mũ, tuyệt đối không thể nào có xuất hiện tóc.

Nguyên liệu nấu ăn của chúng tôi đều được lấy hàng từ những cửa hàng chính thống, có hóa đơn đầy đủ, mọi người không tin thì tôi có thể lấy ra cho mọi người xem.

Hơn nữa trong phòng bếp của chúng tôi cũng không đóng kín, mọi người có thể vào trong phòng bếp nhìn bất cứ lúc nào, xem xem ở bên trong có nơi nào không hợp vệ sinh hay là không.”
“Đương nhiên cái mà chúng tôi kinh doanh chính là đồ nướng, nếu như không có khói và tro thì đó là chuyện không thể nào, nhưng mà chúng tôi hoàn toàn đảm bảo về độ an toàn của thực phẩm.

Hôm nay tôi đứng đây hứa với mọi người, nếu như sau này có khách hàng ăn phải tóc hay là ruồi ở trong cửa hàng của chúng tôi, vậy thì chúc mừng mọi người đã trúng giải, xin cầm cọng tóc và con ruồi đến để tìm chúng tôi đổi lấy quà tặng, một sợi tóc đổi lại ba mươi triệu.

Những món lúc nãy mọi người đã gọi đều được miễn phí, tôi mời mọi người, xem như là nói lời xin lỗi với mọi người.

Đợi một lát nữa cảnh sát của đồn cảnh sát đến, mong mọi người làm chứng cho chúng tôi, cảm ơn mọi người, mọi người tiếp tục ăn đi.” Diệp Lăng Thiên đứng giữa sảnh, tươi cười nói với những khách hàng ở lầu một.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui