Diệp Lăng Thiên vừa mới nói xong thì có người vỗ tay, Diệp Lăng Thiên quay đầu lại nhìn thấy Lý Vũ Hân là người vỗ tay đầu tiên, sau đó những người ở dưới lầu một đều vỗ tay theo sau.
Lúc đầu những khách hàng cảm thấy bàng hoàng, sau khi Diệp Lăng Thiên nói như vậy thì tất cả đều thả lỏng, tiếp tục ăn đồ ăn, quan trọng nhất là hôm nay không cần phải thanh toán.
“Sao anh lại chọc vào bọn họ vậy?” Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân bước ra khỏi cửa hàng, đứng ở cửa rồi nói chuyện.
“Bọn họ muốn đến đây để thu phí bảo kê, tôi không đưa, đoán chừng đây chính là thủ đoạn của bọn họ.
Người bình thường quả thật không thể chịu đựng nổi bọn họ gây chuyện như vậy, gây chuyện mấy lần như thế này, cho dù cửa hàng nào cũng sẽ sụp đổ mất.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.
“Vậy hôm nay anh xử lý bọn họ như vậy, sau này phải làm sao bây giờ đây? Sau này bọn họ lại càng đến đây gây chuyện hơn, hơn nữa báo cảnh sát cũng chỉ có thể bắt được một lần thôi, cảnh sát bắt rồi thì nhiều lắm cũng chỉ nhốt một chút, cũng không làm gì được bọn họ.
Chủ yếu là bọn họ gây chuyện như vậy thì ảnh hưởng rất lớn với việc kinh doanh trong cửa hàng của anh.
Ở đây cứ luôn có những người như vậy đó, sau này ai còn dám đến cửa hàng của anh dùng cơm nữa?” Lý Vũ Hân phân tích cho Diệp Lăng Thiên.
“Coi tình hình thôi, cho dù nói như thế nào thì tôi cũng sẽ không giao cái gọi là phí bảo kê cho đám lưu manh này đâu, tôi đã báo cảnh sát rồi, xem xem cảnh sát đến nói thế nào đi.”
Thật ra thì bản thân Diệp Lăng Thiên cũng ý thức được vấn đề này, đám lưu manh này đã dám thu phí bảo kê trắng trợn như vậy, thật ra thì cũng không sợ hãi.
Bọn họ đến cửa hàng đều có tên tuổi, nhiều nhất thì là tranh chấp đập bàn ghế, cho dù bạn có báo cảnh sát thì tối đa cũng chỉ bị giam giữ mấy ngày, qua mấy ngày nữa thì bọn họ liền được thả ra, đoán chừng là đám côn đồ này cũng đã quen thuộc với nhà giam.
Nhưng mà những người mở cửa hàng thì có thể chịu đựng được bọn họ gây sự như thế này mấy lần? Phí bảo kê cũng chỉ là một khoản tiền nhỏ, nhưng mà bọn họ lại gây chuyện đến nổi tiếng tăm của cửa hàng cũng mất hoàn toàn, còn có ai dám đến dùng cơm nữa? Cho nên trên cơ bản thì đa số những người làm ăn đều ôm tâm thái chọc không được thì trốn, mất tiền đỡ xui, đây cũng chính là nguyên nhân mà Tam Long Đường lại dám trắng trợn thu phí bảo kê.
“Thật ra thì Diệp Lăng Thiên à, kinh doanh chính là việc kiếm tiền bằng hòa bình, trên đời này vốn chỉ có một số việc không thể dùng đạo lý mà nói được, chuyện nhỏ không nhịn thì sẽ làm loạn mưu lớn.
Tôi nghĩ là bọn họ muốn thu phí bảo kê của anh cũng không nhiều đâu, mỗi tháng cửa hàng này của anh cũng có thể kiếm được không ít tiền, hay là cứ cho bọn họ chút tiền đó, coi như là dùng tiền để mua sự yên tĩnh, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của cửa hàng, không có mà còn mất đi.” Lý Vũ Hân khuyên Diệp Lăng Thiên.
“Thật ra thì trước khi cô khuyên tôi, tôi cũng đã biết rồi, tôi chắc chắn sẽ không làm như vậy đâu.” Diệp Lăng Thiên không đồng ý với Lý Vũ Hân, mà là mỉm cười nói.
“Haiz, đúng là, quả thật tôi biết anh tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với những người này mà.
Nói cho cùng thì anh cũng không phải là một người kinh doanh thực thụ, có điều bây giờ anh phải làm sao đây? Dù sao thì anh cũng phải tìm cách đối phó, nếu không thì chuyện này rất khó giải quyết.
Đám người này đều là những tên lưu manh du côn, một đám vô lại, bắt bọn họ thì là chuyện không thể nào rồi, họ chắc chắn sẽ còn đến đây gây chuyện, nói không chừng sẽ gây ra chuyện càng lớn hơn, đến lúc đó cửa hàng này của anh cũng xong đời rồi.” Lý Vũ Hân vẫn cười nói.
“Tôi nghĩ là bọn họ không dám đâu, nếu như thật sự dám đến đây thì tôi cũng không sợ.” Diệp Lăng Thiên không hề lo lắng chút nào mà cười cười, đúng lúc này có hai chiếc xe tải nhỏ dừng ở trước cửa hàng, sau đó ở trong xe tải có khoảng hai mươi người bước xuống, đều cầm cây sắt ở trong tay, trực tiếp xông vào trong cửa hàng.
Lý Vũ Hân bị dọa lập tức lôi kéo quần áo của Diệp Lăng Thiên.
“Cô đi vào đi.” Diệp Lăng Thiên nói, sau đó kéo Lý Vũ Hân vào trong cửa hàng, còn mình thì đứng ở cửa, lạnh lùng nói: “Tam Long Đường đó à? Trong cửa hàng đầy rồi, không chào đón các người.”
“Con mẹ nó mày chán sống rồi có đúng không? Đánh cho tao, sau đó vào trong cứu người ra, đập nát cái tiệm này cho tao.” Một người đàn ông trên mặt có vết sẹo, trong miệng ngậm lấy điếu thuốc lá trừng mắt nhìn Diệp Lăng Thiên, rồi sau đó hùng hổ nói.
Diệp Lăng Thiên cứ đứng ở cửa, thỉnh thoảng sẽ đấm đá những người xông lên, mới đánh được mấy lần thì toàn bộ những người xông tới trước mặt đều bay ra ngoài, cây sắt cầm ở trong tay giống như là không mang đến bất kỳ tác dụng gì, rơi tán loạn dưới mặt đất.
Lúc này Chu Ngọc Lâm cũng đã nhận được thông báo của nhân viên phục vụ, cậu ta chạy ra ngoài.
Phần lớn những người khách ở trong cửa hàng đều đứng lên xem náo nhiệt, lúc nãy đã có một trận rồi, bây giờ bọn họ đã chuẩn bị tâm lý nên cũng không còn sợ như vậy nữa, có mấy cậu trai còn vỗ tay cổ vũ cho Diệp Lăng Thiên.
“Tôi đã nói là nơi này không tiếp đãi rồi, cút nhanh lên đi, nếu không thì đợi một lát nữa người của đồn cảnh sát đến đây, mấy cây sắt mà các người cầm trong tay coi như cũng khó giải thích rồi.” Diệp Lăng Thiên nói.
“Con mẹ nó cầm trong tay của bọn mày chính là cây gậy lửa hả? Không biết đánh à? Đánh cho tao.” Tên mặt sẹo nói xong rồi thì giật lấy một cây sắt ở trong tay của đàn em đang đứng ở bên cạnh, sau đó xông lên.
Diệp Lăng Thiên đã sớm nhìn đúng cái tên mặt sẹo này, sau khi tên mặt sẹo này cầm theo cây sắt tiến lên, anh lại vọt đến, một tay vặn tay của tên mặt sẹo rồi giật lấy cây sắt ở trong tay ném qua một bên, sau đó tát máy tát thật mạnh lên trên mặt của hắn ta.
Mà bọn người của Chu Ngọc Lâm lập tức vây xung quanh của Diệp Lăng Thiên, trong tay của bọn họ đều cầm theo cây sắt, sau khi hất văng mấy người kia, hai mươi người đó đều chụm lại với nhau không ai dám bước lên phía trước.
Nói cho cùng, bọn họ cũng chỉ là một đám lưu manh đánh nhau và ức hiếp người thành thật thì còn được, nếu như thật sự đụng phải cọng rơm cứng thì bọn họ đều sợ hơn so với ai khác.
“Tôi đã nói là cậu không cần phải tiến lên rồi, mà cậu ngẩng đầu xem kỹ bảng hiệu của cửa hàng chúng tôi đi, nếu như sau này người của các cậu còn dám bước vào cửa hàng của chúng tôi nửa bước, tôi nhất định sẽ làm cho các cậu hối hận.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói với tên mặt sẹo, sau đó trực tiếp ném tên mặt sẹo xuống mặt đất.
Mặt của tên mặt sẹo bị đánh sưng lên, bò dậy từ dưới đất, phun ra một ngụm nước bọt trộn lẫn với máu, sau đó lại nhặt cây sắt lên và chuẩn bị vọt tới, lập tức nghe thấy tiếng còi cảnh sát.
Tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, tên mặt sẹo lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Thiên rồi nói: “Thằng nhóc, mày chuẩn bị quan tài cho tốt đi.
Rút lui thôi, bọn cớm tới rồi.”
Tên mặt sẹo nói xong thì leo lên xe, vừa leo lên xe vừa nói: “Con mẹ nó chứ, nhặt hết tất cả ống sắt về cho ông đây, chuẩn bị để lại cho bọn cảnh sát làm chứng cứ hả?”
Sau đó mấy chục người giống như ong vỡ tổ mà bước lên xe nhỏ, biến mất vô tung vô ảnh trước khi xe của cảnh sát đến.
Có hai chiếc xe cảnh sát đến, có mấy người cảnh sát bước xuống, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên và nhóm người Chu Ngọc Lâm đứng ở cửa thì liền hỏi: “Ai báo cảnh sát vậy?”
“Mấy người các cậu đi vào đi.” Diệp Lăng Thiên nói với đám người của Chu Ngọc Lâm, sau đó nói với những người cảnh sát: “Là tôi đã kêu nhân viên của cửa hàng báo cảnh sát đó, tôi là ông chủ của nơi này, mấy tên lưu manh gây chuyện ở trong cửa hàng của chúng tôi, đập đồ đạc của chúng tôi rất nhiều.” Diệp Lăng Thiên đi đến trước mặt của cảnh sát rồi nói.
“Người đâu rồi? Có còn ở bên trong không?”
“Đều ở bên trong, bị tôi nhốt ở trong kho hàng rồi.
Tôi đã chụp ảnh đập đồ đạc lại, ở trong cửa hàng có rất nhiều khách có thể làm chứng cho tôi.” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói, sau đó dẫn theo mấy người cảnh sát bước vào, đi vào trong nhà kho mở cửa đang khóa ra.
Bảy tám người ở bên trong chen chúc với nhau, phì phèo thuốc lá.