Lý Yến nghe xong thì nhíu mày nói: “Nếu thật sự như vậy thì chàng trai kia chắc chắn không phải là người bình thường, khó có thể tìm thấy người thứ hai có võ nghệ như vậy ở Đông Hải.
Có ai quen người này không?”
“Không có, tôi đã hỏi qua, không ai quen biết anh ta, bọn họ nói là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, cao khoảng một mét tám mươi, khá cường tráng, nhưng không biết là ai?”
Lý Yến lại nhíu mày.
“Cho dù thế nào thì nhất định phải tìm được người này.” Cục trưởng Vương kiên quyết nói.
“Đã lấy được video giám sát ở ngân hàng chưa?” Lý Yến hỏi.
“Đã lấy rồi, giao cho bộ phận kỹ thuật xử lý.”
“Đi thôi, tôi và cậu đến phòng kỹ thuật, tô muốn xem video giám sát để biết rốt cuộc hiện trường đã xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa trong video chắc chắn có thể nhìn thấy mặt người này.” Lý Yến đứng lên nói.
“Tôi cũng đi với hai người, tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp chuyện kỳ la như thế.
Đi thôi.” Cục trưởng Vương cũng đứng lên đi ra ngoài.
Mấy người đi vào phòng kỹ thuật, Lý Yến nói nhân viên cắt đoạn clip vào thời gian xảy ra vụ án.
Không lâu sau, Lý Yến thấy được hình ảnh, lúc khuôn mặt của Diệp Lăng Thiên xuất hiện trong tầm mắt của cô ta thì Lý Yến lập tức mở to hai mắt, sau đó nói thầm: “Đúng vậy, tôi nên nghĩ người này là anh ta chứ, ngoại trừ anh ta thì còn có ai có võ nghệ như vậy ở thành phố A chứ?”
“Cô quen cậu ta sao?” Cục trưởng Vương ở bên cạnh hỏi Lý Yến.
Lý Yến nhìn Cục trưởng Vương gật đầu nói: “Cục trưởng Vương, chúng ta xem trước đã, có phải mọi chuyện đúng như lời của bọn họ nói hay không.
Tôi quen người này, hơn nữa ông cũng quen.
Bây giờ tôi có chút thắc mắc, chờ xem xong video rồi nói.”
Cục trưởng Vương gật đầu, không hỏi lại Lý Yến.
Mấy người nhìn video giám sát giống như đang xem bộ phim, đầu tiên Diệp Lăng Thiên đứng lên cướp súng của tên cướp, sau đó anh vòng qua sau lưng tên cướp lấy dao rọc giấy rạch cổ tên cướp, Lý Yến lập tức nói: “Tạm dừng, phóng to lên xem trong tay anh ta cầm thứ gì.”
Nhân viên kỹ thuật lập tức thao tác, sau đó hình ảnh từ từ được phóng to lên, nhân viên kỹ thuật nói: “Hình như là dao rọc giấy.”
“Tiếp tục mở video đi.” Lý Yến gật đầu nói.
Hình ảnh tiếp tục hoàn toàn trùng khớp với lời khai của những người kia, lúc Diệp Lăng Thiên nằm trên mặt đất, sau đó đạp lên vách tường của quầy ngân hàng bắn chết hai tên cướp thì tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh, bao gồm Lý Yến và cục trưởng Vương.
Đúng lúc này, cấp dưới của cục trưởng Vương đi đến nói bên tai ông ta, cục trưởng Vương gật đầu, sau đó nói với Lý Yến: “Lý Yến, cô đến văn phòng với tôi, Lục Tổng tới rồi.”
“Tôi đi làm gì? Tôi không đi.” Lý Yến vẫn không thích Lục Oánh, cô ta nghĩ thầm nếu không phải Lục Oánh mách lẻo, cô ta và các anh em còn phải tiếp nhận điều tra của tổ giám sát sao?
“Sao vậy? Còn tức giận? Trước đó Lục Tổng đã nói xin lỗi qua điện thoại với tôi rồi, bà ta nói thái độ với cô lúc đó không tốt lắm, lần này chủ động đến sở cảnh sát ghi lời khai.
Cô phải hiểu, cô vừa xem video giám sát nên cũng biết nếu người đàn ông này không xuất hiện, có lẽ con gái của bà ta đã bị bắn chết.
Nếu đổi lại là cô thì có phải cô cũng sẽ kích động như vậy đúng không? Bà ta không phải là người bình thường, cho dù là người dân bình thường hay là đại diện cho đại biểu cho ai thì chúng ta vẫn phải báo cáo kết quả điều tra với người đó, cô và tôi không thể đổ trách nhiệm cho người khác, đi thôi.” Cục trưởng Vương nhìn Lý Yến cười cười, sau đó nhẹ nhàng nói.
“Được rồi.” Lý Yến nghe Cục trưởng Vương nói thì cũng hết giận, gật đầu nói.
“Cô nói cô quen biết người này? Người này là ai? Hình như là Diệp Lăng Thiên.” Cục trưởng Vương đi ra ngoài, sau đó vừa đi vừa nói với Lý Yến.
“Ông cũng đã nhìn ra sao?” Lý Yến kinh ngạc nói.
“Đừng quên, tôi cũng có mặt ở hành động lần đó, tuy rằng video giám sát không rõ lắm nhưng tôi nhìn võ nghệ này thì ngoại trừ cậu ta ra còn có ai có thể làm được chứ.
Nhất là lần cuối cùng, toàn bộ kính thủy tinh trên quầy ngân hàng chỉ có chỗ đã bị đập vỡ là có thể bắn được, cả người anh ta nằm dưới đất, sau đó còn có thể làm cho vị trí tạo thành một đường thẳng bắn chết hai tên cướp, võ nghệ này đã chạm đến trình độ cao nhất, tôi chưa bao giờ thấy qua.
Nhưng tôi thắc mắc hiện tại cậu ta đang làm cái gì?” Cục trưởng Vương chậm rãi hỏi.
“Anh ta mở một cửa hàng nướng BBQ.”
“Cậu ta thật sự có chút đáng ngờ, vì sao trên người cậu ta lại có dao rọc giấy? Công việc của cậu ta không hề liên quan đến dao rọc giấy, trừ khi cậu ta có sự chuẩn bị.
Tuy rằng bọn cướp có chết cũng không hết tội, bọn họ chết thì tôi cũng thấy hả lòng hả dạ, nhưng chúng ta phải làm theo trình tự pháp luật.
Nếu Diệp Lăng Thiên muốn cứu người mới ra tay giết người thì cậu ta là anh hùng.
Nếu cậu ta sớm có động cơ giết người thì đó lại là cố ý giết người.
Điệu này vô cùng quan trọng.
Chúng ta cần phải biết rõ vấn đề này, điều tra xem vì sao cậu ta xuất hiện ở ngân hàng, vì sao cậu ta giấu dao rọc giấy trên người.” Cục trưởng Vương chậm rãi nói.
“Ý của ông là đưa anh ta về đây tiếp nhận điều tra?” Lý Yến mở to mắt nhìn cục trưởng Vương.
“Sao vậy? Cô không hiểu trình tự phá án bình thường sao? Mặc kệ cậu ta có cố ý giết người hay không thì hiện tại đã có người chết.
Chính cậu ta đã làm nên phải đến sở cảnh sát tiếp nhận điều tra.” Cục trưởng Vương khó hiểu nhìn Lý Yến.
“Không phải, cục trưởng Vương, bình thường đúng là phải làm như vậy, nhưng tình huống lần này lại khác, nếu Diệp Lăng Thiên chỉ muốn cứu người, chúng ta gọi anh ta đến điều tra thì trong lòng anh ta sẽ nghĩ như thế nào? Chúng ta làm như vậy thì không phải sẽ khiến người sẵn sàng làm việc nghĩa cảm thấy chạnh lòng sao? Hơn nữa ông cũng biết tính của anh ta rồi, lần trước chúng ta muốn điều tra anh ta cũng đã làm cho anh ta tức giận, nếu lần này còn làm như vậy thì tôi tin chắc anh ta sẽ nổi giận, tôi cảm thấy chúng ta thật sự làm như thế thì rất quá đáng, chẳng khác gì là ép buộc anh ta.”
“Mặc dù tôi cũng có chút nghi ngờ, ví dụ như vì sao anh ta lại có dao rọc giấy, vì sao anh ta lại đeo tai nghe chơi điện thoại, chắc chắn đó không phải là tính cách của anh ta, theo như tôi biết thì đây không phải là phong cách của anh ta, chuyện này cũng có chút đáng ngờ.
Nhưng cục trưởng Vương, tôi và Diệp Lăng Thiên không tính là thân thiết, nhưng cũng coi như là bạn bè, anh ta chắc chắn không phải là người phạm pháp, ông nói anh ta cứu người, làm việc nghĩa thì tôi tin, nếu ông nói anh ta cố ý giết người, có đánh chết tôi cũng không tin.” Lý Yến dám khẳng định với cục trưởng Vương.