Diệp Lăng Thiên đặt ảnh xong, lại đi vào nhà bếp, lấy ra vài cái chén, mở một bình rượu đã mang sẵn, rót rượu vào chén, châm vài nén nhang, cắm lên một lát củ cải.
Sau đó quỳ xuống trước bàn, khấu đầu ba cái, chậm rãi nói với bức ảnh: “Ba mẹ, hôm nay con và Diệp Sương dọn nhà mới rồi, ba mẹ nhìn xem, đây chính là nhà mới của chúng ta.
Lần trước con đã bán nhà cũ của chúng ta đi rồi, xin lỗi, con cũng là hết cách rồi, nơi đó thật sự không thích hợp để ở nữa.
Nhà này tuy không lớn lắm, nhưng hoàn cảnh cũng không tệ, con sẽ cho Diệp Sương một hoàn cảnh tốt.”
“Mẹ, lúc đó mẹ luôn nói để sau này con lớn lên kiếm tiền, mua một căn nhà cùng ở với em gái, mẹ xem, con làm được rồi, con nghĩ ba mẹ hẳn cũng rất vui đúng không.
Ba mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Diệp Sương, con sẽ nhìn nó tốt nghiệp, đi làm, kết hôn, sinh con, con sẽ làm hết trách nhiệm của một người làm anh, chăm sóc em ấy, không cần để ba mẹ lo lắng.”
Diệp Lăng Thiên nói xong, khóe mắt đỏ bừng, sau đó đứng dậy, nói với Diệp Sương: “Diệp Sương, qua đây, khấu đầu với ba mẹ một cái đi.”
Diệp Sương thực ra sau khi rót trà xong cũng luôn đứng ở bên cạnh, người còn chưa đi thì nước mắt đã rơi ra trước rồi, quỳ xuống đất, khóc lóc nói: “Ba mẹ, chúng ta có nhà rồi, chúng ta có nhà mới rồi.
Anh đối với con rất tốt, thật sự rất tốt, rất tốt.”
“Được rồi, đừng khóc nữa, đứng dậy đi.” Diệp Lăng Thiên nói, Hứa Hiểu Tinh cũng vội vàng đi tới đỡ lấy Diệp Sương.
Lý Vũ Hân có chút xúc động mà đứng ở bên cạnh nhìn.
“Ba, hôm nay chúng con dọn nhà mới rồi, con đặc biệt mang theo bình rượu, một bình rượu ngon, đây là rượu có giá cả đắt nhất trong tiệm của con, nghe mẹ nói cả đời ba đều không nỡ uống rượu ngon, hôm nay vui, chúng ta uống rượu ngon đi.
Hai cha con chúng ta cạn vài ly.”
Diệp Lăng Thiên nói xong liền rót vào chén mình một ly rượu, bưng lên cụng vào một cái chén trong ba cái chén đã được rót rượu ở trên bàn, nói: “Ba, cạn ly.” Nói xong liền ngửa đầu uống sạch chén rượu.
“Anh từ từ thôi, uống ít chút, tỏ tấm lòng một chút là được rồi.” Hứa Hiểu Tinh có chút kinh ngạc mà nhìn Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân cũng như vậy, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên uống rượu như vậy, thật sự cũng khiến cô giật bắn mình, muốn nói gì đó, nhưng thấy Hứa Hiểu Tinh đã nói rồi, cô liền hậm hực đóng miệng lại.
“Không sao, hôm nay vui.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu, tỏ ý không sao, sau đó lại rót một ly, liên tiếp 3 ly liền, trực tiếp uống sạch một bình rượu, cuối cùng nói: “Được rồi, ba mẹ, con vẫn còn chút chuyện, không bầu bạn với ba mẹ nữa, đợi đến tết Thanh Minh, con và Diệp Sương lại đến thăm ba mẹ.”
Diệp Lăng Thiên nói xong lại chắp tay thi lễ với tấm ảnh.
Sau đó thu tấm ảnh lại.
“Con người anh cũng thật là, tỏ lòng một chút là được rồi, sao phải uống nhiều rượu như vậy? Có sao không? Say rồi thì mau đi ngủ đi, nếu như không khỏe thì đi bệnh viện, anh đây là không cần mạng nữa a.” Hứa Hiểu Tinh ai oán.
“Không sao, uống chút rượu không say được.” Diệp Lăng Thiên xua xua tay, cười cười.
“Vũ Hân, cảm ơn cô, tôi không ngờ hôm nay cô cũng sẽ đến.
Thực ra tôi cũng không có định làm gì, không có thông báo, chỉ định cùng Diệp Sương dọn đồ vào là được rồi, cho nên không có thông báo cho cô.” Diệp Lăng Thiên sau đó nói với Lý Vũ Hân.
“Hiểu Tinh nói với tôi đó, dọn nhà là chuyện lớn, cho dù anh không mời tôi cũng sẽ đến.” Lý Vũ Hân cười cười.
“Diệp Sương, đi, đi mua đồ ăn với chị dâu.
Trưa hôm nay chị dâu làm mấy món cho mọi người, để các người kinh diễm một phen.” Hứa Hiểu Tinh đột nhiên nói.
“Cậu tha cho bọn tớ đi, đồ cậu nấu ăn được sao?” Lý Vũ Hân mắng.
“Khinh thường à, tớ nói cậu nghe nha, lâu ngày không gặp, đã có tiến bộ rồi, đừng nhìn tớ bằng con mắt cũ nữa, tớ của bây giờ không giống như trước kia nữa rồi.
Trong thời gian ở thành phố Y, tớ đã chuyên tâm nghiên cứu tay nghề làm bếp của mẹ tớ rồi, bây giờ tớ mà lấy tay nghề làm bếp của tớ ra, tuyệt đối có thể làm chói mù mắt chó của cậu đó, đến lúc đó cậu đợi mà nhỏ dãi đi.
Đi thôi, Diệp Sương.”
Vẻ mặt Hứa Hiểu Tinh đắc ý mà nói, sau đó kéo theo Diệp Sương xách giỏ đi chợ ra ngoài, thật sự có chút mùi vị của người vợ trong gia đình rồi.
Lý Vũ Hân nhìn Hứa Hiểu Tinh rời đi, rất lâu vẫn không nói chuyện, cuối cùng quay mặt lại nhàn nhạt nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi: “Hiểu Tinh rất thích anh, anh có biết không?”
Diệp Lăng Thiên không ngờ Hứa Hiểu Tinh lại nói với mình cái này, anh châm một điếu thuốc, từ từ mà rít, cuối cùng ừm một câu, coi như trả lời.
“Vậy trong lòng anh nghĩ thế nào, anh thích cậu ấy không?” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, tiếp tục hỏi.
Diệp Lăng Thiên chậm rãi hút thuốc, không có nói chuyện, anh sợ nhất chính là mấy câu hỏi như thế này, đối với chuyện tình cảm, anh là một tên trì độn cực kỳ.
“Tôi và Hiểu Tinh là bạn bè rất nhiều năm rồi, cậu ấy chưa hề yêu đương, một người bạn trai cũng không có.
Có rất nhiều đàn ông theo đuổi cậu ấy, cái này anh có thể tưởng tượng ra được.
Cậu ấy xinh đẹp, điều kiện gia đình không tệ, bản thân lại là giáo viên đại học, cái loại điều kiện này thì muốn loại đàn ông nào cũng được, nhưng mấy năm này cậu ấy luôn độc thân, tôi chưa từng thấy cậu ấy để tâm đến một người đàn ông nào như anh qua.”
“Cậu ấy thực ra là một người phụ nữ rất kiêu ngạo, có một trái tim kiêu ngạo.
Nếu như không phải là thật sự yêu anh, cậu ấy tuyệt đối sẽ không cúi đầu làm nhiều chuyện vì anh như vậy đâu.
Trước đây luôn tưởng cậu ấy là một người phụ nữ rất tự cường, nhưng cậu ấy của bây giờ, ở bên cạnh anh hoàn toàn là bộ dạng của một cô vợ nhỏ.”
“Anh biết không, tôi đã hỏi cậu ấy, tôi hỏi cậu ấy tại sao lại thích anh, anh không tiền không bối cảnh, chỉ là một tên bán đồ nướng thôi, tôi hỏi cậu ấy tại sao lại không chịu đi làm một phu nhân nhà giàu, mà cứ phải đến đây bán đồ nướng với anh, anh biết cậu ấy nói thế nào không? Cậu ấy nói củ cải rau xanh cũng có tình yêu của mình, Hứa Hiểu Tinh cậu ấy trời sinh đã có mệnh khổ, thích bán đồ nướng ngồi xe ba gác, không thích người ngồi xe sang ăn đồ Tây, cậu ấy cũng hết cách.
Lời này giống như là đang nói đùa, nhưng thực ra anh cũng có thể nghe ra được, cậu ấy yêu anh đến thế nào.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân một cái, vẫn không nói chuyện.
“Diệp Lăng Thiên, tôi không có ý coi thường anh, tôi chỉ là muốn nói cậu ấy thật sự rất yêu anh, cậu ấy là một người phụ nữ cố chấp, một khi đã nhận định một chuyện, thì sẽ cực hiếm khi quay đầu, chỉ sẽ đi thẳng cho đến cuối.
Tôi chỉ muốn hỏi suy nghĩ của anh đối với cậu ấy, nếu như anh cũng thích cậu ấy, thì đối tốt với cậu ấy một chút.
Cậu ấy là người phụ nữ sẽ khiến anh hạnh phúc, đáng để cho anh quý trọng.
Nếu như, anh không có suy nghĩ quá đáng với cậu ấy, thì nói rõ ràng với cậu ấy khi còn sớm đi, để tránh đến cuối cùng cậu ấy lún sâu rồi, tổn thương cũng sẽ càng sâu.” Lý Vũ Hân nhàn nhạt nói.
Diệp Lăng Thiên vẫn hút thuốc, yên lặng mà hút, ti vi đang mở, chiếu phim thần tượng của một đài nhàm chán nào đó.